Thái Sơ

Chương 125: Chương 125: Thâm Sơn Linh Vượn Mãnh Hổ Rống (2)




Trong mười mấy con Đại Lực Viên Hầu có một con khỉ khác với khỉ thường, màu lông vàng sậm, cao cỡ một thước, kích cỡ bằng Đại Lực Viên Hầu con.

Tần Hạo Hiên chú ý thấy bầy Đại Lực Viên Hầu xem con khỉ màu lông vàng sậm như dị chủng, không chơi với nó, rất phản cảm nó đến gần. Mỗi khi con khỉ màu lông vàng sậm đến gần sẽ có Đại Lực Viên Hầu thân thể to lớn đẩy nó ra xa, có lần túm lấy nó ném hướng cây khác.

Tần Hạo Hiên nhìn con khỉ có bộ lông đẹp bắt mắt, hình thể cân xứng, hắn tò mò hỏi:

- Bồ sư huynh, con khỉ màu lông vàng sậm là khỉ gì?

Bồ Hán Trung nhìn kỹ, cúi đầu trầm tư thật lâu sau đó nói:

- Trong Dị Thú Chí không ghi về con khỉ màu lông vàng sậm. Dị Thú Chí chỉ ghi lại loài thú khá nổi tiếng, nên chắc nó không phải khỉ dị chủng giỏi gì, có lẽ là khỉ thường thấy.

Qua một lát bầy Đại Lực Viên Hầu chơi mệt hái Vô Hoa Quả trên cây ăn, có con khỉ thèm ăn phát hiện quả khô dưới đất, nó kêu chít chít đu dây leo nhanh chóng lủi xuống cây, nhặt một quả khô lên nhét vào miệng.

Con khỉ nhai quả khô bôi mật ong, ngon đến mức nó hưng phấn kêu to.

Đại Lực Viên Hầu khác nhìn bộ dạng hưởng thụ của nó liền chộp dây leo trên cây cao bò xuống, giành ăn quả khô. Con khỉ cuối cùng leo xuống cây là khỉ nhỏ màu vàng sậm.

Đại Lực Viên Hầu khác xuống dưới phải đu dây leo trượt xuống, còn nó thì khác, nó đứng trên thân cây cao hai trượng trực tiếp nhảy xuống, khi cách mặt đất khoảng một trượng nó vươn tay phải chộp dây leo rũ giữa không trung giảm tốc độ rơi, sau đó thả dây leo ra rơi tự do.

Nó rơi xuống đất nhẹ nhàng không tiếng động, đi hướng quả khô.

Tần Hạo Hiên nhìn con khỉ màu lông vàng sậm bày ra bộ dáng nhẹ nhàng hơn Đại Lực Viên Hầu khác nhiều, hắn nổi lên chút hứng thú.

Khi nó đến gần, Đại Lực Viên Hầu đang giành ăn quả khô thấy nó tới không hẹn mà cùng phát ra tiếng cảnh cáo sắc nhọn, mắt tràn ngập địch ý như thể khỉ con dám lại gần thêm một bước sẽ xé nhỏ nó ra.

Quả nhiên khỉ nhỏ màu vàng không dám tiến lên, nhưng quả khô bôi mật ong quá thơm, nó quanh quẩn gần đấy không nỡ rời đi.

Không lâu sau mê hồn dược trong quả khô có hiệu lực, Đại Lực Viên Hầu ăn quả khô bước đi loạng choạng như say rượu, giây lát sau ngã xuống, chỉ còn khỉ con màu vàng sậm chưa ăn quả khô là tỉnh táo.

Khỉ con thấy bầy Đại Lực Viên Hầu ngã xuống thì lấy làm lạ đẩy một con khỉ, không thấy đồng bạn có phản ứng gì, mắt nó tràn đầy kinh khủng.

Bồ Hán Trung, Tần Hạo Hiên ra khỏi chỗ nham thạch lõm. Khỉ con màu vàng sậm thấy hai người đột nhiên chui ra càng kinh hoàng, lùi vài bước, nhảy người chộp dây leo rũ xuống thoáng chốc leo lên cây Vô Hoa Quả.

Tần Hạo Hiên rất có hứng thú với khỉ con màu vàng sậm muốn xem lâu hơn chợt cảm giác hai ánh mắt tràn ngập sát ý nhìn sau lưng, hắn vụt xoay người, thấy Gia Luật Tề và Trương Cuồng chạy đến.

Nhìn bộ dạng hùng hổ của hai người lòng Tần Hạo Hiên chùng xuống. Gia Luật Tề là cao thủ Tiên Miêu cảnh nhị thập diệp, Tần Hạo Hiên và Bồ Hán Trung cộng lại cũng không đấu nổi với gã.

Bồ Hán Trung sầm mặt xuống trầm giọng hỏi:

- Các ngươi bám theo chúng ta là muốn làm gì?

Trương Cuồng đứng cạnh Gia Luật Tề âm trầm lạnh lùng nói:

- Giết các ngươi.

Trương Cuồng còn nhỏ tuổi nhưng một câu ngắn ngủi tràn ngập lạnh băng túc sát, làm Bồ Hán Trung thấy sợ hãi thấu xương. Tần Hạo Hiên nhíu chặt chân mày, hắn cảm giác Trương Cuồng hiện giờ khác lúc trước quá nhiều.

Mới qua bao lâu?

Tần Hạo Hiên phải cảm thán tu tiên có thể khiến người trong thời gian ngắn khí chất biến đổi thay da đổi thịt. Trương Cuồng lúc trước cuồng ngạo tiểu nhân đắc chí, giờ không thấy nó trên người gã nữa.

Gia Luật Tề ưỡn ngực, có thể làm vô thượng tử chủng nợ nhân tình đừng nói giết một nhược chủng không có bối cảnh và thực lực gì, dù là nhân vật mạnh hơn cũng rất đáng giá. Huống chi trên người Tần Hạo Hiên chắc chắn có pháp bảo đặc biệt dò xét linh điền, nếu cướp đi thì gã giàu to.

Sắc mặt Bồ Hán Trung càng âm trầm, khoảnh khắc trong đầu gã lướt qua mấy thượng sách thoát thân, nhưng đối mặt cao thủ Tiên Miêu cảnh nhị thập diệp như Gia Luật Tề thì toàn bộ vô dụng.

Bồ Hán Trung trầm giọng hỏi:

- Các ngươi không biết đồng tông nội đấu tương tàn là tội rất lớn sao?

Gia Luật Tề lạnh lùng cười:

- Giết hai ngươi rồi còn ai biết?

Trong lòng Gia Luật Tề rất coi rẻ Bồ Hán Trung xuất thân từ Tự Nhiên Đường, giết loại người này còn cần gã tự ra tay thật nhục thân phận. Gia Luật Tề đã chuẩn bị thả ra phù hổ, hai tay bấm thủ quyết.

Mười giây sau phù hổ run rẩy, hai móng vuốt đặt đằng trước rướn người, ngửa đầu phát ra tiếng rống động trời.

Tiếng hổ gầm hùng hậu bá khí suýt làm điếc màng tai Tần Hạo Hiên. Con khỉ màu vàng sậm trên cây bị tiếng hổ gầm hù vỡ mật, chân mềm nhũn rớt xuống cây, nếu không phải nó nhanh tay nhanh mắt dùng đuôi cuốn sợi dây leo thì đã té thành thịt nát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.