Nếu như Lý Tĩnh biết, Từ Vũ chỉ là người đại diện, đến cả Hành Khí Tán cũng là Tần Hạo Hiên luyện ra, hơn nữa tất cả thu nhập đều là của Tần Hạo Hiên, linh thạch mà hắn trăm phương ngàn kế vay mượn khắp nơi đều rơi vào trong túi Tần Hạo Hiên, không biết có thể tức đến phun máu hay không.
Lý Tĩnh thầm nghĩ: Trừ ruộng của mấy Tiên Chủng đặc thù là ta, Từ Vũ, Trương Cuồng, Trương Dương và Mộ Dung Siêu, ruộng của đám tân đệ tử đều có hai phần là của Tần Hạo Hiên, mà trong ruộng của hơn một trăm đệ tử thập diệp cảnh trong Tứ đại đường, đều có hai phần lợi ích của Tần Hạo Hiên.
Trong ruộng của những đệ tử Tứ đại kia trồng không phải cây nông nghiệp cấp thấp, phần lớn là trồng các loại linh dược sơ cấp như Thiên Ma, Đương Quy, Cẩu Kỷ, kém nhất cũng trồng các loại cây nông nghiệp cấp cao như lúa mạch, bất luận là những cây nông nghiệp cao cấp này hay là linh dược sơ cấp, đều có giá trị vượt xa trồng ngô.
Chờ khi thu hoạch, thu hoạch tổng cộng hàng ngàn mẫu Linh Địa của hơn một trăm đệ tử này, Tần Hạo Hiên liền chiếm hai phần, hai phần này sẽ là con số khủng bố đến mức nào!
Nếu như Từ Vũ thu được hai phần linh dược và cây nông nghiệp cao cấp này, bằng trình độ luyện dược của nàng, lại có thể luyện chế ra bao nhiêu đan dược! Ăn những đan dược này, tu vi của nàng nhất định có thể tăng vọt, mặc dù chưa chắc đã có thể vượt qua Trương Cuồng, nhưng nhất định có thể gia tăng chênh lệch với mình.
- Không sao, người ta phái ra cũng sắp trở lại, chờ bọn họ mang về một con khỉ như vậy, cũng có thể bồi dưỡng được một đội quân như vậy, Tần Hạo Hiên, ngươi cảm thấy mối làm ăn của đội quân Hầu Tử các ngươi còn tốt như trước sao?
Khi Tiểu hầu tử Tiểu Kim của Tần Hạo Hiên bộc lộ tài năng, thể hiện ra năng lực không tầm thường, Lý Tĩnh lập tức tìm năm sư huynh tạp dịch Tiên Miêu cảnh thất bát diệp, để bọn hắn lên Bách Thú sơn tìm con khỉ giống như Tiểu Kim; trong đó có một sư huynh tạp dịch lúc đó từng vỗ ngực nói, ta đã từng gặp được loại khỉ này trong Bách Thú sơn, bắt một con khỉ như vậy còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao? Hắn còn lập quân lệnh trạng rằng không tìm được con khỉ đó sẽ mang đầu tới gặp hắn.
Có được lời cam đoan của vị sư huynh này, Lý Tĩnh mừng rỡ, chỉ đợi bọn hắn bắt khỉ tới đoạt mối làm ăn của Tần Hạo Hiên!
- Đã một tháng rồi, bọn họ cũng nên trở về chứ! – Lý Tĩnh đang suy nghĩ, bỗng nhiên bên ngoài vang lên một loạt tiếng gõ cửa, người tới là mấy sư huynh tạp dịch Lý Tĩnh phái ra tìm kiếm Tiểu Hầu ám kim sắc, nhưng ngoài cửa lại chỉ có ba người, hơn nữa mỗi người đều vang vẻ mặt xám xịt, quần áo tả tơi, vết thương chồng chất.
- Lý sư đệ, xin lỗi, chúng ta không thể tìm được loại khỉ kia trong Bách Thú sơn.. –Một người trong đó có vẻ như người cầm đầu, sư huynh tạp dịch Tiên Miêu cảnh bát diệp cả gan nói.
Lý Tĩnh vừa nhìn thấy bộ dạng của bọn họ liền đoán được kết quả, ánh mắt đảo qua trên người ba người bọn họ, lạnh lùng nói:
- Lúc trước là ai lập quân lệnh trạng với ta?
Tên sư huynh tạp dịch kia sắc mặt hoảng sợ, thân thể run lên, cẩn thận từng li từng tí nói:
- Chúng ta tìm kiếm bên ngoài Bách Thú sơn khoảng hai mươi ngày, vượn thì thấy không ít, nhưng duy chỉ không có loại Tiểu hầu tử kia, thế là chúng ta muốn vào sâu tìm xem, nhưng đụng phải một con Linh Thú trưởng thành hoang dã, vị sư đệ lập quân lệnh trạng kia, cùng sư đệ khác đều bởi vậy mất mạng...
- Ba! – Lý Tĩnh nổi giận đùng đùng ném mạnh chén trà trong tay xuống đất, chén sứ được chế tác tinh xảo này lập tức vỡ nát.
Cảm nhận được sự giận dữ của Lý Tĩnh, ba sư huynh tạp dịch mà thấp nhất đều là Tiên Miêu cảnh thất diệp kia cúi thấp đầu, một người khác lấy can đảm nói:
- Lý sư đệ, hay là chúng ta cũng đi bắt một vài con vượn...
- Ba! Ba! – Lý Tĩnh đang tức giận hung hăng đánh trên mặt hắn hai cái bạt tai, tức giận nói:
- Bắt vượn rồi tự ngươi đi thuần phục, ngươi chỉ huy nó làm việc chắc? Ngươi có thể chịu được mất mặt, Lý Tĩnh ta không làm được!
Đến cả đệ tử bình thường của Tứ đại đường đều khinh thường việc thuần phục vượn, đây chính là một chuyện vô cùng hạ thấp giá trị con người.
Nếu như tìm được một con Tiểu hầu tử thông minh như Tiểu Kim đến chỉ huy còn được, nhưng nếu để con người đi chỉ huy, bằng trình độ ngự thú của những đệ tử tạp dịch này, một người chỉ huy được mười con vượn đã là lợi hại lắm rồi, muốn chỉ huy được hai trăm con, vậy chẳng phải là phải nuôi hai mươi đệ tử tạp dịch Tiên Miêu cảnh thất diệp hay sao?
Nuôi hai mươi tên tạp dịch Tiên Miêu cảnh thất diệp là một khoản chi tiêu không nhỏ, tính đi tính lại vẫn thấy lỗ vốn, còn thể hiện Lý Tĩnh hắn không có thủ hạ!
Tên sư huynh tạp dịch Tiên Miêu cảnh thất diệp bị đánh hai cái tát kia không dám ho he, dưới khí thế áp đảo từ trên cao nhìn xuống của Lý Tĩnh liên tục nhận sai.
- Cút, cút, cút hết đi! Nhìn thấy các ngươi liền thấy phiền!
Sau khi đuổi ba tên đệ tử tạp dịch quần áo tả tơi, vết thương chằng chịt, vẻ mặt cầu xin đi, một tia hi vọng cuối cùng trong lòng Lý Tĩnh cũng sụp đổ, hắn không thể ngồi yên được nữa!
Vốn nghĩ rằng có thể bắt được một con khỉ như Tiểu Kim đến để cứu vãn tình thế, nhưng bây giờ bất luận là trình độ luyện dược, cảnh giới tu vi hay là tài nguyên nhân lực đều không theo kịp Từ Vũ, hắn sao có thể bình tĩnh?
Không được, nhất định không thể để Từ Vũ đạt được hai phần ích lợi, nếu như lại bị nàng kéo xa chênh lệch cảnh giới tu vi, vậy con đường tới vị trí Chưởng giáo vô thượng của mình sẽ càng thêm trắc trở, lâu ngày đâu còn chỗ cho mình đặt chân!