Những người khác đều đã xới xong ruộng, chỉ còn lại ba người Tần Hạo Hiên vẫn đang cố gắng, khi những người khác đều đã bắt đầu gieo hạt, ba người bọn họ như vậy có vẻ như không được hòa hợp cho lắm.
Cũng không phải do ba người bọn hắn lười biếng, mà do mảnh đất này quá khô quá cứng, theo Sở trưởng lão nói, muốn trồng thành sản phẩm, ít nhất cũng phải đào sâu ba tấc, loại đất này muốn đào một tấc đã rất khó khăn rồi.
Những đệ tử khác đã xới xong từ sớm mang vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác, ai bảo các ngươi theo Tần Hạo Hiên chọn loại đất đến hạ đẳng cũng không bằng này, ngay cả lời khuyên của Sở trưởng lão cũng không nghe, đáng đời!
Mấy đệ tử có quan hệ thân thiết với Lý Tĩnh đang vây quanh bên người Lý Tĩnh, ánh mắt mập mờ nhìn Mộ Dung Siêu, nhỏ giọng nghị luận.
- Điện hạ, ta thấy Mộ Dung Siêu rõ ràng có lòng khác, ngài coi trọng hắn như thế, hắn còn không vừa lòng, lại không nói câu nào đã chạy đến hùa một nhóm với Từ Vũ và Tần Hạo Hiên, thật là không để ngài vào mắt.
- Nói không chừng hắn ghen ghét tên họ Tần kia, thấy bên người Từ Vũ không có mấy người, muốn chen vào kiếm một miếng!
- Đúng vậy a, Từ Vũ dù sao cũng là Tử loại, mặc dù thành tựu về sau khẳng định kém điện hạ ngài, nhưng trước khi Từ Vũ thành công, trở thành một trong số những bằng hữu ít ỏi của nàng, sau này khẳng định không ít chỗ tốt!
- Ta thấy hắn muốn học theo Trương Dương đi?
Nghe những lời nghị luận này, Lý Tĩnh vốn trong lòng đã khó chịu lúc này tinh mang trong mắt lấp lóe, ánh mắt nhìn phía Mộ Dung Siêu cũng có chút không vui.
Mất tròn một canh giờ, Tần Hạo Hiên mới xới được hết miếng đất vừa khô vừa cứng này, điều khiến hắn vui mừng chính là, đất phía dưới sâu ba tấc được lật lên, chất đất rõ ràng tốt hơn nhiều, tuy rằng kém mảnh đất trung đẳng, nhưng nhìn đã không hề cằn cỗi như trước.
Trong hai trăm người này, không ít người đã gieo trồng xong, chỉ có Mộ Dung Siêu và Từ Vũ vẫn đang cố gắng cuốc.
Mộ Dung Siêu xuất thân tướng môn thế gia nhìn qua chất đất của Tần Hạo Hiên, lòng tin tăng lên, mảnh đất này quả nhiên không tệ giống như vẻ bề ngoài của nó, nói không chừng sau này sẽ mang đến niềm vui bất ngờ! Hắn từ nhỏ đã múa đao múa kiếm, các loại binh khí đều tinh thông, nhưng cầm cuốc và cầm đao là hai khái niệm khác nhau, cái cuốc trong tay hắn vô cùng không thuận tay, một canh giờ trôi qua còn chưa xới được một nửa.
Đối với những việc nặng này, hoàn toàn không thể hiện được ưu thế của Tử loại và Hôi loại, Từ Vũ gầy yếu hai tay đã nổi bọng máu mà vẫn chưa đào được một phần ba.
Tần Hạo Hiên đào xong đất của mình không nói nhiều lời, cầm cuốc đi đến ruộng Từ Vũ, bắt đầu giúp nàng xới đất.
Lúc này, mấy người vây quanh bên người Lý Tĩnh kia được Lý Tĩnh ra hiệu, đi vào trong ruộng Mộ Dung Siêu, cố ý giẫm trên chỗ đất hắn đã xới xong.
- Mộ Dung sư huynh, cần giúp một tay không? – Trong đó có một người cố ý nhảy nhót, giẫm mạnh lên chỗ đất Mộ Dung Siêu đã xới xong, nhíu mày nói:
- Ây da, làm sao lại chọn loại ruộng hạ đẳng này, giẫm lên đều thấy đau chân.
- Đau chân? Ta thử một chút.
- Ôi, quả thật đau chân, Mộ Dung sư huynh, đất của ngươi còn chưa xới xong, để các huynh đệ giúp ngươi giẫm nát.
Nói xong, mấy người khác cũng nhao nhao nhảy lên, trong nháy mắt đã giẫm dí mất không ít đất mà Mộ Dung Siêu đã xới xong.
Mộ Dung Siêu đang chuẩn bị nổi giận đột nhiên nhìn thấy ánh mắt tức giận của Lý Tĩnh nhìn mình, trong lòng giật mình, lập tức hiểu được bảy tám phần.
Từ sau khi Mộ Dung Siêu kiểm tra ra là Tiên Chủng Hôi loại, không ai dám khinh thường hắn, địa vị trong trận doanh của Lý Tĩnh chỉ đứng sau Lý Tĩnh, nhưng cùng là Tiên Chủng Hôi loại, Trương Dương đã cắm rễ mà hắn còn chưa, một số người không phục địa vị của hắn ở trận doanh Lý Tĩnh cũng ngồi không yên, các loại nghị luận khó nghe bắt đầu nổi lên.
Hắn cố ý rời xa những người trận doanh Lý Tĩnh cũng là vì không muốn bị bọn họ nghị luận, bị bọn họ khinh thường, Mộ Dung Siêu thậm chí nghe thấy những tiểu đệ khác của Lý Tĩnh nghị luận hắn, nói hắn cũng là Tiên Chủng đặc thù, ngay cả Trương Dương đều đã cắm rễ mà hắn còn chưa, thật sự là phế vật, uổng công điện hạ coi trọng hắn như thế.
Hắn nản lòng thoái chí hạ quyết tâm cách xa bọn họ một chút, nhưng lại quên mất bệnh đa nghi của Lý Tĩnh rất nặng, lần này đứng chung với Tần Hạo Hiên và Từ Vũ, vừa lúc phạm phải kiêng kỵ của hắn!
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Siêu lập tức tỉnh táo lại từ trong tâm trạng cô đơn, hắn đang muốn đi tìm Lý Tĩnh giải thích vài câu.
Lúc này, Tần Hạo Hiên và Từ Vũ không quen nhìn mấy người kia giày xéo thành quả lao động của Mộ Dung Siêu như vậy bước tới.
Có Tần Hạo Hiên hỗ trợ, mảnh đất của Từ Vũ không đến thời gian một nén nhang đã xới xong, hai người đang muốn nghỉ ngơi một chút rồi chuẩn bị gieo hạt vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng này, nhìn thấy thần sắc của hai người Lý Tĩnh và Mộ Dung Siêu, Tần Hạo Hiên lập tức liền hiểu ra là có chuyện gì.
Đi đến trước mặt mấy người kia, Tần Hạo Hiên liếc qua mấy người quấy rối kia, nói:
- Có muốn qua mảnh đất của ta hay không, nhìn xem ta đã xới xong chưa?
- Không... không cần... – Mặc dù Tần Hạo Hiên mang nụ cười nhàn nhạt, nhưng người mà đến Trương Cuồng đều phải kiêng kỵ, mấy người bọn hắn nào dám đắc tội, thấy ánh mắt ra hiệu rút lui của Lý Tĩnh, mấy người bọn hắn như trút được gánh nặng chạy trối chết.