Thái Sơ

Chương 84: Chương 84: Trước Giờ Người Dữ Không Nói Nhiều (1)




Đây là từ khi Tần Hạo Hiên vào Thái Sơ Giáo gặp người đầu tiên thật sự tốt bụng, làm hắn cảm giác rất ấm áp. Người Tu Tiên Giới đa số bạc tình bạc nghĩa, vì ích lợi của bản thân không để ý chết sống của người khác, Cổ Vân Tử là điển hình trong đó. Nhưng vẫn có vài người tốt, nếu đúng như Bồ Hán Trung nói thì sư phụ của gã xem như ít ỏi người tốt trong Tu Tiên Giới.

- Ta thấy Bồ sư huynh vô cùng trung hậu lại làm theo tín niệm hành thiện với người, thế thì tại sao sư huynh bị cấm túc?

Bồ Hán Trung cười khổ nói:

- Tự Nhiên Đường ta yếu nhất trong năm đường Thái Sơ Giáo, vì một số lý do đặc biệt nên tu vi của sư tôn không quá mạnh, người của đường khác khinh thường Tự Nhiên Đường. Lần trước có một cao thủ Tiên Miêu cảnh tam thập diệp của Cổ Vân Đường buông lời vũ nhục sư tôn, bị ta đánh thương nặng, ta bị phán vào cấm túc đến hôm nay nhốt nửa năm, qua vài ngày là hết hạn tù thả ra, có thể gặp sư tôn lão nhân gia rồi!

Tần Hạo Hiên giật mình kêu lên:

- Tiên Miêu cảnh tam thập diệp?

Nhìn Bồ Hán Trung chỉ có trình độ Tiên Miêu cảnh thập diệp mà đánh bị thương được cao thủ Tiên Miêu cảnh tam thập diệp?

Bồ Hán Trung thấy thắc mắc trong mắt Tần Hạo Hiên, cười nói:

- Đương nhiên không phải ta tay không đánh bị thương. Lúc trước sư tôn hao phí linh lực luyện chế một linh phù uy lực lớn cho ta, ta dùng nó mới đánh người đó bị thương nặng.

Tần Hạo Hiên cười ôn hòa nói:

- Thì ra là vậy, Bồ sư huynh tôn sư trọng đạo, Hạo Hiên bội phục.

Hình tượng của Bồ Hán Trung cao thêm chút trong lòng Tần Hạo Hiên. Vì bảo vệ danh dự của sư tôn lấy tu vi Tiên Miêu cảnh thập diệp quyết sống mái với người Tiên Miêu cảnh tam thập diệp, phải tôn trọng kính yêu sư phụ nhiều cỡ nào mới làm ra hành động điên cuồng như vậy? Hơn nữa Bồ Hán Trung vì bảo vệ danh dự sư tôn không tiếc dùng hết linh phù có uy lực lớn đến mức bị thương nặng cường giả Tiên Miêu cảnh tam thập diệp. Ở trong mắt đám đệ tử tạp dịch Linh Điền Cốc thì một lá linh phù tương đương với cao thủ Tiên Miêu cảnh lục, thất diệp dốc hết sức đánh một kích đã bán với giá trên trời trong đám đệ tử mới vào Thái Sơ, huống chi là linh phù uy lực bằng tam thập diệp? Ở trong Thái Sơ sợ là giá không rẻ.

Nghĩ đến đây Tần Hạo Hiên càng có hứng thú với Tự Nhiên Đường và Toàn Cơ Tử hơn, nếu có cơ hội hắn muốn nhìn xem sư tôn được gã tôn sùng, bảo vệ đến thế là loại người thế nào.

Trong mười mấy ngày tiếp theo có bốn đợt đệ tử Tiên Miêu cảnh lục diệp vào Cửu Âm Băng Quật ám sát Tần Hạo Hiên nhưng đều bị Bồ Hán Trung cản lại. Có Bồ Hán Trung che chở Tần Hạo Hiên cướp hết cơm của mấy kẻ ám sát ăn vào bụng, buổi tối kê cao gối ngủ. có ‘cường giả’ Tiên Miêu cảnh thập diệp bảo vệ thì hắn không cần lo an nguy của bản thân nữa.

Mấy người vào ám sát Tần Hạo Hiên mắt tròn mắt dẹt, có Tiên Miêu cảnh thập diệp Bồ Hán Trung nghe chở bọn họ hoàn toàn không có cơ hội đến gần Tần Hạo Hiên. Trong mười mấy ngày tiếp theo bọn họ sống rất khốn khổ, chẳng những ăn không đủ no, ngủ không ngon, mỗi ngày buổi tối treo tim treo gan cảnh giác. Có vài lần nửa đêm Tần Hạo Hiên đột nhiên đánh lén, đánh bốn trong sáu người bị thương nặng.

Trong Linh Điền Cốc Tần Hạo Hiên bị gọi là người dữ không nói nhiều, nhiều đệ tử trước đó chỉ nghe chứ không thấy, giờ thì mấy đệ tử lục diệp tự mình cảm nhận biệt danh đó, đương nhiên với cái giá là thân thể bị thương nặng. Bọn họ cũng biết Tần Hạo Hiên ghi hận cỡ nào, khi rảnh rỗi hắn sẽ đánh lén, dù ngươi đã bị thương nặng miễn hắn cảm thấy ngươi đem đến uy hiếp là sẽ lăn qua lộn lại ngươi. Nếu may mắn chỉ gãy một khúc xương, còn xui thì . . .

Mấy người tràn đầy lửa giận ức chế, muốn hợp tác đánh lén Tần Hạo Hiên nhưng không làm gì được Bồ Hán Trung chắn trước mặt hắn.

Hiện giờ họ muốn làm gì Tần Hạo Hiên cũng không thể, chỉ biết thắp nhang cầu nguyện tiểu quái vật này đừng rảnh rỗi vung nắm đấm, thật đáng sợ.

Thời gian qua nhanh, trong hoàn cảnh ác liệt Cửu Âm Băng Quật mà Tần Hạo Hiên như cá gặp nước, lại được Bồ Hán Trung che chở không cần lo bị người đánh lén ám toán. Tần Hạo Hiên tập trung vào việc tu luyện, linh lực tích lũy càng nhiều tiên chủng trong người không có dấu hiệu nảy mầm, điều này làm Tần Hạo Hiên rất khó hiểu rồi lại không dám hỏi han, dù có hỏi Bồ Hán Trung cũng không thể giải đáp thắc mắc cho hắn.

Trong những ngày đêm tu luyện Bồ Hán Trung rất khâm phục Tần Hạo Hiên. Một ngày Tần Hạo Hiên nghỉ ngơi nhiều nhất một, hai canh giờ, thời gian còn lại miễn không phải ăn cơm đi vệ sinh thì toàn dồn cho việc tu luyện. Tu luyện cường độ cao như vậy sẽ tổn thương thân thể rất lớn, huống chi Tần Hạo Hiên chỉ là nhược chủng mới cắm rễ, ở nơi quỷ quái như Cửu Âm Băng Quật lẽ ra hắn phải rất khó chịu mới đúng. Nhưng ở chung nửa tháng Tần Hạo Hiên chẳng những không suy sụp ngược lại mạnh hơn lúc mới vào.

Khiến Bồ Hán Trung phục Tần Hạo Hiên nhất là hắn là đệ tử mới nhập môn một tháng, mười mấy ngày bị ám sát bốn, năm lần, dường như hắn đã thói quen cuộc sống như vậy, rất bình tĩnh không chút hốt hoảng, bày ra sát phạt quyết đoán không tầm thường, tìm hết thảy cơ hội trả thù người ám sát mình. Có lẽ vì Tần Hạo Hiên biết Bồ Hán Trung ra ngoài sớm hơn hắn bốn ngày nên chuẩn bị trước.

Bồ Hán Trung ăn cơm chiều xong nhìn Tần Hạo Hiên và cơm ngồm ngoàm, nói:

- Tần sư đệ, ngày mai ta hết hạn nhốt, mấy ngày tiếp theo ngươi hãy cẩn thận.

Tần Hạo Hiên nhai cơm ngọng nghịu nói:

- Chúc mừng Bồ sư huynh.

Bộ dạng như quỷ chết đói đầu thai làm Bồ Hán Trung vừa tức vừa buồn cười. Mấy người ám sát trốn trong góc gần mười ngày không có cơm ăn mới thật sự là đói đến hấp hối.

Bồ Hán Trung hơi lo lắng nhìn Tần Hạo Hiên:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.