Tiểu đệ đi theo sau lưng Cổ Tiểu Vân nói:
- Sư huynh, tiếp theo sư huynh tính xử họ Tần thế nào?
Cổ Tiểu Vân gầm nhẹ:
- Xử cái con mắt! Không thấy bên cạnh hắn có tử chủng sao? Chờ đi về bàn bạc kỹ hơn, nhìn xem có thể xuống tay với hai tử chủng không.
- Vậy mới rồi sư huynh nói với sư đệ Trương Dương thì sao?
- Ha ha ha! Trương Dương nghĩ ta là đồ ngu sao? Nói vài câu đã khiêu khích ta đi kiếm chuyện với Tần Hạo Hiên? Người này có tử chủng đứng sau lưng! Nếu lúc nãy ta không tỏ vẻ tức giận với Tần Hạo Hiên thì Trương Dương sẽ vẫn tìm kiếm kích động ta. Ta chưa đủ mất mặt sao? Mới rồi ta ra vẻ tức giận Tần Hạo Hiên, tạm thời Trương Dương sẽ không đến đâm thọc khiêu khích ta nữa, hại ta mất mặt.
Cổ Tiểu Vân vừa nói vừa bước nhanh đi, trong óc tìm cách bắt lấy đồng ruộng có linh tuyền trong tay Tần Hạo Hiên. Có đất linh tuyền là có thể gieo trồng linh dược cao cấp. Huyết tham trăm năm đang trồng trong đất của gã, không lớn lên thêm được nữa, dù qua hai trăm năm, ba trăm năm, năm trăm năm thì dược hiệu vẫn như bây giờ. Trừ phi có linh địa cao cấp.
Cổ Tiểu Vân biết rõ muốn lấy linh địa từ chỗ sư huynh đệ khác càng khó khăn, nếu mượn đất trồng thì về sau phải chia một phần cho người ta. Đất của Tần Hạo Hiên là lựa chọn tốt nhất!
Vẻ mặt Từ Vũ bất bình nói:
- Hạo Hiên ca ca, chờ ta tu luyện có thành tựu sẽ ném bọn họ vào Băng Hỏa Ngục chịu phạt!
Tần Hạo Hiên cười khổ, tuy có Từ Vũ và Mộ Dung Siêu chống lưng tránh cho xung đột trực tiếp với Cổ Tiểu Vân, nhưng hai người không thể chống lưng cho hắn cả đời, hắn cũng không thích sống bám vào người khác. Trong nơi lòng người hiểm ác Thái Sơ Giáo này, hắn phải nhanh chóng tu luyện tăng mạnh, có thực lực mới giữ được thứ vốn thuộc về mình, nếu không sẽ bị người ăn không chừa mẩu xương.
Trải qua chuyện này Tần Hạo Hiên bớt buồn ngủ nhiều, hắn nhìn người ta chăm chỉ tưới linh tuyền khắp ruộng đồng, cố gắng thăng cấp linh địa. Tần Hạo Hiên nghe Cổ Tiểu Vân nói linh địa chia ba bảy loại, hắn không làm biếng nữa cầm thùng không lên, đi gánh nước.
Gánh nước là việc cực khổ nhưng có thể rèn luyện đạo tâm, đối với Tần Hạo Hiên cần gấp gáp tăng tiến thực lực, nâng cao mọi mặt thì công việc này cũng là cách tu luyện không tệ. Tu tiên không chỉ có tĩnh tọa luyện khí, mấy ngày qua Tần Hạo Hiên càng chú trọng luyện tâm. Vì tích lũy linh lực có thể dựa vào linh đan diệu dược, thiên tài địa bảo bù đắp nhưng tu vi tâm cảnh thì có ăn bao nhiêu linh đan diệu dược cũng không tăng lên được.
Tần Hạo Hiên gánh gần một trăm đôi nước thì đã đến giữa trưa, dù Tần Hạo Hiên tập Vu Tu cũng không chịu nổi ngồi bệch dưới đất nghỉ ngơi. Mộ Dung Siêu lại gần ném đòn gánh, ngồi phịch dưới bờ ruộng.
- Tần sư huynh, ngày hôm qua đa tạ đã xới đất, gánh nước cho ta.
Tuy hai ngày này Tần Hạo Hiên và Mộ Dung Siêu hơi thân, nhưng hai người không giao lưu nhiều, hắn không biết gã có ý đồ gì.
Tần Hạo Hiên nhìn công tử ca xuất thân công hầu thế gia, mỉm cười nói:
- Đa tạ ngươi buổi sáng giải vây giúp ta.
Mộ Dung Siêu cũng cười, biểu tình ngập ngừng muốn nói cũng tan biến theo.
Mộ Dung Siêu hỏi:
- Tần sư huynh, về sau chúng ta trở thành bằng hữu được không?
- Bằng hữu?
Từ này thốt ra từ miệng của Mộ Dung Siêu làm Tần Hạo Hiên hơi bất ngờ, hắn mỉm cười hỏi:
- Vì sao?
- Ở cùng Tần sư huynh và Từ sư muội làm ta thấy rất nhẹ nhàng, không phải ngầm đấu đá nhức đầu, không cần ngươi lừa ta gạt. Hơn nữa Tần sư huynh có sức hút khó tả, ba người đệ tử tử chủng cũng không có sức hấp dẫn đó. Trong nhóm hai trăm đệ tử chúng ta thì ta thấy Tần sư huynh là người gần với đạo nhất.
Vẻ mặt Tần Hạo Hiên mờ mịt thì thào:
- Đạo? Đạo là gì, cái gì gọi là đạo?
Tần Hạo Hiên lặng im nửa ngày, mắt nhìn chân trời bao la như đang trầm tư.
Thật lâu sau Tần Hạo Hiên tỉnh táo lại, xin lỗi:
- Ngại quá, ta mất tập trung.
Mắt Mộ Dung Siêu tràn ngập chân thành nói:
- Không sao, mỗi lời ăn tiếng nói của Tần sư huynh như ẩn chứa triết lý. Nhìn Tần sư huynh hai ngày nay gánh nước là nhìn ra được Lý Tĩnh, Trương Cuồng cũng không bằng sư huynh, chúng ta so với Tần sư huynh càng kém xa.