- Quái . . . vật!
Bồ Hán Trung trừ hai chữ này ra không tìm thấy từ ngữ nào hình dung Tần Hạo Hiên, chỉ biết ngây người nhìn cảnh tượng thần kỳ này. Hành Khí Tán của người ta cùng lắm hình thành lốc xoáy nhỏ ở vùng đan điền, còn Hành Khí Tán này tạo vòng xoáy to như cái thau trên đầu. Dù là nhược chủng dùng loại Hành Khí Tán này cũng sẽ phát triển tu vi khá tốt đi?
Nhìn Tần Hạo Hiên luyện chế Hành Khí Tán dùng tốt còn hơn Hành Khí Đan, lòng Bồ Hán Trung dâng lên hối hận mãnh liệt. Nếu sớm biết như vậy đã kêu Tần Hạo Hiên chia Hành Khí Tán thành một phần một tiền. Tần sư đệ dù gì là nhược chủng, thực lực không quá mạnh, không thể hấp thu nhiều linh khí như vậy, ăn bao Hành Khí Tán này sẽ lãng phí rất nhiều.
Sử dụng Hành Khí Tán thường hấp thu linh khí khoảng một canh giờ, nhưng Tần Hạo Hiên thì từ buổi chiều kéo dài đến nửa đêm vòng xoáy linh khí trên đầu mới biến mất. Bồ Hán Trung tính thời gian, vòng xoáy linh khí to cỡ chậu rửa mặt trên đầu Tần Hạo Hiên kéo dài ba canh giờ, gã thầm líu lưỡi, cái này hấp thu bao nhiêu linh khí đây?
Vòng xoáy linh khí biến mất, Tần Hạo Hiên hít sâu. Ba canh giờ điên cuồng hấp thu linh khí khiến hắn cảm giác tiên miêu lớn mạnh nhiều, sáu trăm rễ phụ mảnh nhỏ cũng thô gấp đôi. Nếu nói trước kia rễ phụ yếu ớt như tơ nhện thì bây giờ thô như dây thép.
Tần Hạo Hiên mừng rỡ phát hiện trên chóp tiên miêu có linh khí sắp toát ra, đây là dấu hiệu mọc lá.
Hành Khí Tán đúng là thứ tốt! Quan trọng nhất là không như Nhất Diệp Kim Liên, Thất Tinh Khuẩn làm hắn trướng toàn thân khô nóng khó chịu, nó chỉ đọng lại chút dược lực trong người. Số dược lực này nhiều nhất là sáng ngày mai sẽ tiêu hao hết. Tức là một ngày chỉ có thể ăn một bao Hành Khí Tán nhưng trong người tích lũy linh khí đủ kéo dài đến lần sau ăn tiếp, giữa hai bao Hành Khí Tán không có thời gian trống, hắn vẫn giữ tốc độ tu luyện nhanh.
Tần Hạo Hiên thầm cảm nhận biến đổi trong người sau đó mở mắt ra.
Khi Tần Hạo Hiên nhắm mắt mở mắt, Bồ Hán Trung bắt giữ khí thế hồn nhiên thiên thành lóe qua đáy mắt hắn, gã thầm kinh ngạc.
Bồ Hán Trung hắng giọng nói:
- Thời gian không còn sớm, mau nghỉ ngơi đi, sáng sớm lại dậy sớm tu luyện, phải chú ý kết hợp chơi và nghỉ. Cố gắng lên, nhớ là phải tăng cảnh giới thì mới kéo dài thọ nguyên.
Bồ Hán Trung định đi chợt Tần Hạo Hiên cầm một bao Hành Khí Tán mình luyện chế nhét vào tay gã.
Mặt Bồ Hán Trung đỏ rực, bình thường toàn là sư huynh Nhập Đạo tặng đồ cho sư đệ, làm gì có sư đệ tặng lại cho sư huynh.
Bồ Hán Trung định từ chối nhưng khuôn mặt Tần Hạo Hiên nghiêm túc nói:
- Xin sư huynh đừng từ chối, sư huynh đệ chúng ta vốn nê có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Hành Khí Tán này không đáng giá gì nhưng là ta tự tay luyện ra!
Hốc mắt Bồ Hán Trung hơi ướt, môi mấp máy cuối cùng không nói gì. Tần Hạo Hiên không hiểu giá trị của Hành Khí Tán này nhưng gã biết rõ. Hành Khí Tán này có hiệu quả mạnh hơn Hành Khí Đan nhiều, nhưng nhìn biểu tình nghiêm nghị của Tần Hạo Hiên, gã muốn từ chối cuối cùng nhét bao Hành Khí Tán vào ngực.
Bồ Hán Trung cảm kích nhìn Tần Hạo Hiên, nói ra lời từ tận đáy lòng:
- Tạ, sư đệ.
Tần Hạo Hiên vừa lòng nhìn Bồ Hán Trung nhét bao Hành Khí Tán vào ngực áo, lòng tràn đầy thỏa mãn. Từ lúc hắn nhập môn đến nay nguyên Thái Sơ Giáo này khiến hắn cảm giác ấm áp như nhà chỉ có Từ Vũ và Bồ Hán Trung, hắn đã xem hai người như người thân. Tàn đan cao cấp lấy từ Tuyệt Tiên Độc Cốc chiết xuất ra rồi chế thành Hành Khí Tán tuy qáuy giá, nhưng nếu nó giúp ích được họ thì Tần Hạo Hiên sẽ không do dự tặng cho.
Trên bàn còn tám bao Hành Khí Tán, Tần Hạo Hiên suy nghĩ ngày mai sẽ tặng cho Từ Vũ, Mộ Dung Siêu mỗi người một bao.
Điên cuồng hấp thu linh khí ba canh giờ làm Tần Hạo Hiên thấy hơi mệt người, hắn nằm xuống nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau Tần Hạo Hiên mới luyện xong Thiên Hà Đạo Pháp, vừa thu công thì ngoài cửa vang tiếng gõ cửa. Hắn mở cửa ra thấy Từ Vũ, Mộ Dung Siêu đứng bên ngoài.
Từ Vũ, Mộ Dung Siêu mỗi người hốc mắt thâm quầng, xem ra đêm qua thức đêm.
Hai người vào phòng.
Từ Vũ vội vàng móc ra bình ngọc nhỏ tinh trí từ ngực áo, đổ ra một viên đan dược màu nâu to cỡ hạt đậu tằm đưa cho Tần Hạo Hiên:
- Mấy ngày nay La Kim Hoa sư tỷ dạy ta luyện đan rốt cuộc chế ra một viên Hành Khí Đan!
Từ Vũ thấy Tần Hạo Hiên không vươn tay nhận đan dược, nàng nửa giận nửa làm nũng nửa ra lệnh:
- Mau cầm đi, đêm qua ta và Mộ Dung Siêu canh chừng một đêm mới luyện thành Hành Khí Đan. Ăn một bao Hành Khí Tán chỉ xuất hiện một vòng xoáy linh khí trên người, nhưng ăn viên Hành Khí Đan này sẽ xuất hiện năm vòng xoáy linh khí, tốc độ hấp thu linh khí nhanh hơn Hành Khí Tán gấp năm lần. Hạo Hiên ca ca phải . . . phải nhận lấy!
Tần Hạo Hiên cười bất đắc dĩ đành nhận Hành Khí Đan, một viên đan dược nhẹ hẫng nhưng tay hắn cảm giác nặng trịch, trong lòng ấm áp cảm động. Từ Vũ mới luyện chế ra một viên Hành Khí Đan liền tặng cho hắn, còn Mộ Dung Siêu thì sao?
Tần Hạo Hiên nhìn về phía Mộ Dung Siêu.
Mộ Dung Siêu đang dùng ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ nhìn Hành Khí Đan trong tay Tần Hạo Hiên. Đêm qua gã và Từ Vũ canh chừng suốt đêm, sáng hôm qua mới luyện chế thành công Hành Khí Đan. Luyện dan không phải việc đươn giản, Từ Vũ là vô thượng tử chủng nhưng dù gì lần đầu tiên luyện đan, vì luyện chế ra Hành Khí Đan đã thất bại bảy, tám lần mới thành công.
Mộ Dung Siêu vốn tưởng Từ Vũ sẽ tự mình ăn Hành Khí Đan, không ngờ đan dược vừa thành công nàng chạy tới tặng cho Tần Hạo Hiên, trong lòng gã dâng trào ghen tuông.
Tần Hạo Hiên phát hiện ánh mắt của Mộ Dung Siêu khó chịu, định nói tặng gã Hành Khí Đan.
Mộ Dung Siêu giành nói trước: