Thái Sơ

Chương 62: Chương 62: Từ Xưa Ôm Ngọc Là Có Tội (1)




Sở trưởng lão nhìn Tần Hạo Hiên nằm trên bờ ruộng cũng có thể ngủ say như chết, ánh mắt một lần nữa trở nên quỷ dị. Dùng suy luận đơn giản không cách nào tính ra lòng đất có linh tuyền, phải kết hợp nhiều tri thức tu tiên mà chưa chắc tính ra kết quả chính xác.

Tần Hạo Hiên xuất thân là dân vùng núi quê mùa, đi học chỉ biết tĩnh tọa ngủ làm sao tìm ra ba khối đất này?

Xem thái độ kiên quyết hôm qua của Tần Hạo Hiên tất nhiên đã biết ba khối đất không phải bình thường, nên mới xúi hai người Từ Vũ chọn theo mình.

Liên tưởng ngày đầu tiên Tần Hạo Hiên đã phá chủng nhưng thân thể phàm phu tục tử đánh bại tu tiên giả tam diệp, ngũ diệp là Tiên Miêu cảnh, Sở trưởng lão càng nghĩ càng thấy lạ. Không lẽ tiểu tử này thiên phú dị bẩm? Nhưng nếu là thiên phú dị bẩm thì tại sao là nhược chủng khô cạn?

Nếu không phải e ngại thân phận thì Sở trưởng lão rất muốn bắt Tần Hạo Hiên lại tra hỏi kỹ.

Sau khi Sở trưởng lão đi mấy đệ tử khác cũng giải tán, liều mạng gánh nước ruộng đồng, chuẩn bị cho linh địa sau này thăng cấp. Lý Tĩnh, Trương Cuồng, Trương Dương bị kích thích cũng làm như vậy. Ba người có linh địa nhưng linh địa chia ba bảy loại, linh địa của họ vừa lúc là kém nhất trong linh địa.

Chỉ có một mình Tần Hạo Hiên ngủ trên bờ ruộng mãi đến khi bị người ta đá tỉnh.

- Tỉnh dậy! Tỉnh tỉnh . . .

Một giọng nói đáng ghét đánh thức Tần Hạo Hiên ngủ trên bờ ruộng, kèm theo tay đẩy chân đá.

Tần Hạo Hiên mở mắt nhập nhèm ra đứng dậy, đập vào mắt là mấy đệ tử tạp dịch bộ dạng lưu manh. Một tên lùn mập khoanh tay trước ngực, vẻ mặt ngạo nghễ đánh giá Tần Hạo Hiên.

Biểu tình trên mặt họ là điển hình ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu. Xem bộ dạng của nhóm người này là Tần Hạo Hiên đoán ngay không phải chuyện tốt, đặc biệt họ dùng chân đá hắn, hành vi thiếu tôn trọng khiến hắn rất khó chịu.

Tần Hạo Hiên nhìn ra thực lực của nhóm người không kém, tên lùn mập có tu vi Tiên Miêu cảnh Thất Diệp, nhưng hắn vẫn dùng giọng điệu không tiện không kiêu không sợ hỏi:

- Có chuyện gì?

Một sư huynh tạp dịch mặt chó săn kiêu ngạo hỏi:

- Ngươi là Tần Hạo Hiên Tần sư đệ?

- Là ta.

- Vậy được rồi, để ta giới thiệu. Vị này là Cổ Tiểu Vân Cổ sư huynh, sư huynh Tiên Miêu cảnh thất diệp. Hôm nay Cổ sư huynh đến dẫn dắt ngươi, nếu ngươi biết điều thì sau này có thể đi ngang trong Thái Sơ Giáo.

Tần Hạo Hiên ngáp dài từ chối:

- A, dẫn dắt? Ta không cần.

Chó săn bị chặn lại một đống lời muốn nói trong họng, nói không được mà không nói thì không xong.

Thấy không khí lúng túng Cổ Tiểu Vân bước ra giảng hòa:

- Ha ha, sư đệ của ta không biết cách nói chuyện, Tần sư đệ đừng trách.

Cổ Tiểu Vân hung hăng lườm chó săn, rồi thay vẻ mặt cười hiền hòa đến gần Tần Hạo Hiên:

- Hôm nay ta đến vì muốn bàn một việc với Tần sư đệ, làm giao dịch.

Tần Hạo Hiên giương mắt nhìn Cổ Tiểu Vân:

- Mời Cổ sư huynh nói thẳng.

Tần Hạo Hiên chợt thấy hoa mắt, cảm giác như đang nhìn Cổ Vân Tử. Tần Hạo Hiên lắc mạnh đầu mới phát hiện người đứng trước mắt không phải Cổ Vân Tử, đường nét hơi giống nhau, cách nói chuyện và nụ cười hơi giống.

Sau khi xuyên thấu ý đồ của Cổ Vân Tử thì Tần Hạo Hiên đề phòng đám tu tiên giả nhiều hơn, càng vững tin câu nói của người xa không có việc gì hiến ân cần không phải tặc cũng trộm. Dù sao Tần Hạo Hiên chỉ là đệ tử nhược chủng mới nhập môn, ở trong mắt người khác không có tiềm lực, không bối cảnh, không thực lực, nhưng bọn họ cười tươi thân thiện với hắn thì rất đáng giá cảnh giác.

- Sư huynh ta đây cũng có một khối ruộng tại đây, tuy không bằng linh địa của những sư huynh Tiên Miêu cảnh thập diệp nhưng cũng thuộc loại nhất đẳng. Hôm nay nghe nói Tần sư đệ tìm được một khối đất có linh tuyền nên cố ý đến đổi với sư đệ.

- Đệ tử chúng ta có thể âm thầm đổi đất sao? Sở trưởng lão từng nói chuyện như thế bị cấm.

Chó săn vội xen lời, ngữ điệu cao ngạo:

- Nếu là người khác đổi đất đương nhiên không được, nhưng Cổ sư huynh là cháu ruột của đường chủ Cổ Vân Đường, Cổ Vân Tử Chân Nhân. Cổ sư huynh muốn đổi đất với người ta chứ có gì, ai không biết điều ngăn cản?

Quả nhiên Cổ Tiểu Vân có quan hệ với Cổ Vân Tử, còn là chú cháu ruột.

Tần Hạo Hiên cười hỏi:

- Thì ra là vậy, ta có thể không đổi được không?

Cổ Tiểu Vân sốt ruột nghiêm mặt rống to:

- Không được!

Chợt nhận ra mình mất dáng vẻ, Cổ Tiểu Vân thay khuôn mặt cười nói:

- Tần sư đệ hãy suy nghĩ kỹ, ta không muốn dùng thân phận sư huynh đè sư đệ, chẳng qua nghĩ cho sư đệ. Sau khi đổi đất có sư huynh che chở, đám người Trương Cuồng không dám làm gì sư đệ, có ai không nể mặt sư huynh của ngươi ba phần?

Tần Hạo Hiên có chấp nhận lắc đầu nói:

- Không đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.