Thái Sơ

Chương 194: Chương 194: Ước hẹn sinh tử phó mặc mệnh cho trời (1)




- Hạo Hiên ca ca bảo ngươi giải thích, ngươi lại thuận miệng nói lấy lệ, ngươi có lý sao? Ngươi làm hại Tiểu Kim thiếu chút nữa bỏ mạng, ngươi có lý sao?

Thấy Lưu Hoan không ngờ lại quát Tần Hạo Hiên, Từ Vũ ở bên cạnh cuối cùng không nhịn được, nàng bước lên trước một bước, đứng ngang giữa Tần Hạo Hiên và Lưu Hoan, đôi mắt to xinh đẹp lúc này phun ra lửa tức giận, từng bước ép tới gần Lưu Hoan, lên tiếng chất vấn.

La Kim Hoa sau lưng Từ Vũ nhìn thấy màn này thì trực tiếp ngưng tụ linh lực, bấm linh quyết. Nếu Lưu Hoan không kiềm chế được xuất thủ, nàng sẽ trực tiếp ra chiêu công kích Lưu Hoan.

Không xem Tần Hạo Hiên là nhược chủng không tính là cái gì, nhưng Lưu Hoan lại nhận ra cô bé trước mắt nàng đây là Vô Thượng Tử Chủng, tuy trước mắt vẫn không phải là đối thủ của mình, nhưng đắc tội với một Vô Thượng Tử Chủng so với tự mình chui đầu vào rọ khác nhau ở chỗ nào? Bỏ qua Từ Vũ không nói, ngay cả La Kim Hoa phía sau lưng Từ Vũ đang vận sức chờ phát động, hắn cũng không thể thể đánh được.

Tuy hai người bọn họ đều là Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp, đều là hạt sắc tông bào, nhưng người với người là khác biệt nha. La Kim Hoa là ái đồ của đường chủ Bách Hoa đường, học linh pháp đạo thuật cao cấp hơn xa so với hắn là đệ tử bình thường không được sủng ái gì này. Hắn động thủ tuyệt đối không chiếm được lợi lộc gì.

Nếu như nói trước uy hiếp mạnh mẽ của Từ Vũ và La Kim Hoa, Lưu Hoan chỉ hơi hốt hoảng, nhưng câu nói ngay sau đó của Tần Hạo Hiên lại như sấm dậy đất bằng, hoàn toàn đánh sụp tinh thần của hắn.

- Ta hỏi ngươi một lần nữa, tại sao Tiểu Kim của ta lại trúng độc?

Ngữ khí của Tần Hạo Hiên rất bình thản, nhưng thực tế hắn đã nổi giận sát làn ranh lôi đình, hắn chậm rãi dằn từng chữ từng câu, thần thức trong đầu hắn dần dần ngưng tụ và nhanh chóng xoay tròn, thậm chí có một số ánh mắt phẫn nỗ xuyên thấu qua, mặc dù không công kích Lưu Hoan, nhưng thần thức mang uy áp cường đại, Lưu Hoan không tu luyện qua thần thức làm sao có thể chịu được.

Tần Hạo Hiên nổi giận lôi đình trong lúc nói, trong giọng nói không tự chủ chen lẫn thêm vài phần thần thức công kích, vì thế câu nói này rơi vào trong tai Lưu Hoan khiến cho hắn như trúng đòn nghiêm trọng, linh hồn của hắn chấn động sâu sắc, thời khắc trong đầu óc Lưu Hoan hoàn toàn trống rỗng, thân thể không khỏi run rẩy.

Trong khi Tần Hạo Hiên nói, Từ Vũ cũng dùng ánh mắt phẫn nộ trừng Lưu Hoan vài lần, toàn bộ tinh lực khí thế của Từ Vũ đều thả trên người Lưu Hoan. Lưu Hoa thấy thế vội vàng nói:

- Ta. . . Ta ngày hôm qua thật sự không có, Nghiêm Đông sư đệ tìm ta. . . Hắn nói hắn thấy một con khỉ như Tiểu Kim tại Bách Thú sơn, cũng nói cho ta biết vị trí cụ thể, vì thế ta đi bắt con khỉ ấy. . . Sáng sớm hôm nay mới trở về, biết được Tiểu Kim trúng độc ta lập tức chạy về. . . Ta không có nói sai. . .

Giọng nói Lưu Hoan run rẩy, nhưng hắn không biết rằng mình bị thần thức của Tần Hạo Hiên uy áp, còn tưởng rằng uy thế này là trên người Từ Vũ truyền đến. Sau khi phân trần xong, hắn sợ hãi đưa mắt nhìn Từ Vũ, thầm nghĩ trong lòng “Khí thế Vô Thượng Tử Chủng mạnh mẽ như vậy sao?”

- Nghiêm Đông. . . Nghiêm Đông. . .

Tần Hạo Hiên lẩm bẩm niệm cái tên này mấy lần, trực giác nói cho hắn biết Tiểu Kim trúng độc nhất định là người này hạ thủ. Tuy nhiên người này không oán không cừu với mình, chẳng lẽ chỉ bị Lý Tĩnh chỉ điểm?

Bồ Hán Trung cũng lẩm nhẩm cái tên này mấy lần, bỗng nhiên hắn bừng tỉnh đại ngộ nói:

- Ngươi quên rồi ư? Mấy ngày trước chúng ta đi Nhất Tuyến Thiên bán Hành Khí tán, cái kẻ xúi giục Thường Kế Tử và Hứa Sáng ép giá mua Hành Khí tán, lại muốn nửa đường cướp bóc chúng ta, không phải liền gọi Nghiêm Đông đó sao? Hơn nữa hắn cũng là người của Cổ Vân đường.

Nói tới đây, mọi người đã cơ bản nắm chắc, Tần Hạo Hiên không nói tiếng nào, vỗ vỗ trên vai Tiểu Kim, nói:

- Tiểu Kim, chúng ta đi báo thù cho ngươi.

Dứt lời, Tần Hạo Hiên một mình đi trước tới Tiên Vân xa tràng, Từ Vũ cũng hung hăng trừng Lưu Hoan một cái, theo sát bước chân của Tần Hạo Hiên.

Bị Từ Vũ trừng mắt, Lưu Hoan thiếu chút nữa hối hận đến xanh cả ruột. Họa không phải là mình gây ra, hơn nữa bản thân mình rõ ràng cũng là người bị hại, tự nhiên vịt chết mạnh miệng. Hiện tại thì hay quá rồi, đắc tội với một Vô Thượng Tử Chủng, sau này đường tu tiên u ám vô cùng. Hắn hung hăng tự tát vào mình mấy cái, nhìn theo bóng lưng Tần Hạo Hiên và Từ Vũ rời đi, âm thầm suy nghĩ:

“Không đúng rồi, trên người tử chủng này dường như cũng không có khí thế gì, vừa rồi trừng mắt nhìn ta một cái cũng không hề có cảm giác băng lạnh như trước đó, thật ra loại khí ở bên cạnh nhược chủng kia rất mạnh. . . Không đúng, không thể nào, nhược chủng làm sao có khí tràng mạnh hơn tử chủng. Khẳng định là cảm giác của ta bị sai.”

Đám người Tần Hạo Hiên ngồi trên Tiên Vân xa, chạy thẳng tới Hoàng Đế phong.

Tiên Vân xa hạ xuống, dưới sự hướng dẫn của La Kim Hoa, đi lên một đường mòn thông u, thỉnh thoảng có thể đụng tới đệ tử Cổ Vân đường. Những đệ tử Cổ Vân đường nhìn La Kim Hoa có vẻ kỳ quái, không biết nàng dẫn theo hai vị đệ tử mới và một phế vật Tự Nhiên đường đến Cổ Vân đường làm gì.

Đi hết đoạn đường mòn thông u, trước mắt rộng mở quang đãng, Cổ Vân đường đường chỉ tại một nơi Hoàng Đế phong bối âm, nơi này hoàn cảnh rất tốt, non nước như tranh, trời xanh mây trắng, trên một cự thạch tử kim cao đến hai trượng, có khắc ba chữ rồng bay phượng múa “Cổ Vân đường”, uy phong khí phái mạnh hơn so với cái tiểu phá đạo quan Tự Nhiên đường đổ nát kia không biết bao nhiêu lần, mà linh tức trong Tự Nhiên đường cũng không so sánh được với Vô Danh phong.

- Đứng lại.

Mới vừa đi tới trước sơn môn của Cổ Vân đường, nhóm bốn người Tần Hạo Hiên đã bị mấy đệ tử gác Cổ Vân đường ngnuốt lại.

Nếu chỉ có một mình La Kim Hoa, chắc chắn bọn họ sẽ không ngnuốt trở, nhưng sau lưng La Kim Hoa còn có hai vị tân đệ tử đi theo, cùng với một người của Tự Nhiên đường, nhìn sắc mặt mấy người bọn họ thật khó coi, nhiều khả năng là liên quan tới xuyến môn.

- Làm gì?

Một vị đệ tử Cổ Vân đường béo nục béo nịch lên tiếng hỏi thăm, tu vi của hắn là Tiên Miêu cảnh Ngũ Thập diệp, nhưng xem ra so với đồ tễ ngoài chợ không khác biệt nhiều lắm, bụng mỡ mập dầu căng phình ra trong bộ tông bào màu xám tro, dường như nếu hít một hơi sẽ khiến áo của hắn rách bung ra vậy.

- Tìm người.

Tần Hạo Hiên đi lên một bước, nhìn thẳng tên kia đệ tử mập nói:

- Xin sư huynh thông dung.

- Không được.

Tên đệ tử mập lắc lắc đầu, gương mặt béo thịt lúc lắc. Hắn khinh bỉ nhìn Tần Hạo Hiên và Bồ Hán Trung một cái, sau khi nhìn thấy dấu Tự Nhiên đường trên ngực của Bồ Hán Trung, vẻ khinh bỉ trong ánh mắt càng nặng hơn. Hắn nuốt từng ngụm nước bọt, nói:

- Cổ Vân đường không phải là chỗ mà a miêu a cẩu nào cũng có thể tùy tiện đi vào, trừ phi các ngươi có tư cách trở thành đệ tử Cổ Vân đường còn tạm được.

Tần Hạo Hiên nhìn La Kim Hoa một cái, La Kim hoa biểu lộ thần sắc không thể làm gì, dù sao Cổ Vân đường là địa bàn của người ta, người ta không cho ngươi tiến vào ngươi cũng không thể xông vào a, giương oai tại địa bàn Cổ Vân đường ư? Trong bốn người bọn họ, thực lực mạnh nhất là La Kim hoa đã không dám.

- Không có gì thì đi đi, đỡ phải ở chỗ này ngnuốt cửa.

Đệ tử mập lắc lắc cái tay heo trắng bóng, chuẩn bị đuổi mấy người Tần Hạo Hiên.

Mắt thấy không vào được Cổ Vân đường rồi, La Kim Hoa nói với Tần Hạo Hiên và Từ Vũ:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.