Tần Hạo Hiên ở trong phòng Từ Vũ mãi tới khi màn đêm buông xuống, Từ Vũ mới giảng giải xong thuật số bát quái của Sở trưởng lão, tuy rằng nàng giảng giải rất tỉ mỉ, còn giảng thêm không ít trải nghiệm và lý giải của chính mình, nhưng Tần Hạo Hiên vẫn rất mơ hồ.
Thấy màn đêm sắp buông xuống, cứ ở lâu trong phòng một cô nương như Từ Vũ, mặc dù hai người bọn họ trong sạch, nhưng khó tránh những người khác sẽ nói xấu, vậy nên sau khi Tần Hạo Hiên từ biệt Từ Vũ, ở căn tin tiếp tục củng cố biệt hiệu “thùng cơm”, ăn uống no đủ, hắn cũng không định về ký túc xá, mà là tiếp tục tới lùm cây tối qua kia luyện công.
Chỉ là còn chưa đến nơi, Cổ Vân Tử đã sớm chờ ở đó từ lâu.
Cổ Vân Tử là đường chủ Cổ Vân đường, ở Thái Sơ giáo cũng là nhân vật cấp cao quyền cao chức trọng, sao lại xuất hiện ở nơi xa xôi hẻo lánh như Linh Điền cốc này? Hơn nữa nhìn dáng vẻ, rõ ràng là hướng về phía mình tới.
- Đệ tử Tần Hạo Hiên, bái kiến Cổ đường chủ. – Tuy rằng kinh ngạc, nhưng Tần Hạo Hiên vẫn cung kính hành lễ.
- Đứng lên đi. – Cổ Vân Tử vẻ mặt tươi cười hòa ái duỗi tay phải ra làm động tác đỡ, Tần Hạo Hiên cảm giác được một luồng sức mạnh lớn nâng thân thể hắn lên.
- Tần Hạo Hiên, ta hôm nay cố ý tới tìm ngươi, ta đã quan sát ngươi rất lâu, cảm thấy ngươi rất có nghị lực, đạo tâm kiên cố, có thể bồi dưỡng, mặc dù chỉ là một kẻ yếu, không đạt tới yêu cầu để tiến vào Cổ Vân đường, nhưng ta có thể âm thầm truyền thụ, chỉ cần tu vi của ngươi tăng lên, ta liền có thể danh chính ngôn thuận đưa ngươi vào Cổ Vân đường làm một đệ tử chính thức.
Cổ Vân Tử đi thẳng vào vấn đề, nói ra những điều này lại khiến cho Tần Hạo Hiên cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Ngày đó khi kiểm tra, Cổ Vân Tử cũng không hề chú ý tới hắn, sau khi kiểm tra ra hắn là loại yếu, thậm chí còn không liếc hắn một cái, hôm nay lại cố tình tới tìm hắn, còn nói rằng muốn âm thầm truyền thụ, quả là hết sức cổ quái.
Cổ Vân Tử là đường chủ Tứ đại đường, hạ mình đến đây chỉ điểm một đệ tử loại yếu mới nhập môn, những người khác đều thấy đây hoàn toàn là kỳ ngộ lớn, không mừng đến điên lên mới là lạ, Tần Hạo Hiên tuy rằng không cự tuyệt, nhưng cũng chỉ lễ phép cám ơn, vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không có biểu hiện mừng như điên, trong mắt thậm chí còn toát lên vẻ nghi hoặc.
Cổ Vân Tử vốn còn ôm thái độ thăm dò Tần Hạo Hiên cảm thấy vô cùng hài lòng, Tần Hạo Hiên này quả là giống lời đồn, đạo tâm kiên cố, tính cách kiên định, xem ra những tin tức huyên náo vài ngày nay liên quan tới hắn và Ngũ Diệp Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh đánh tới mức lưỡng bại câu thương, khẳng định là thật.
Nghĩ đến đó, Cổ Vân Tử lộ ra nụ cười hài lòng, nói:
- Hạo Hiên a, ngươi có nghi hoặc gì cứ nói hết ra, ta đều có thể giải đáp cho ngươi.
Nói đến nghi hoặc, Tần Hạo Hiên thật sự có một vài điểm, nếu Cổ Vân Tử đã chủ động đưa ra giúp hắn giải quyết, vậy không dùng thì phí, lúc này không chút do dự hỏi ra, mà Cổ Vân Tử đối với những nghi hoặc hắn nói ra biết gì nói nấy, thái độ khá là nhiệt tình, bộ dạng khát vọng tìm kiếm người tài thể hiện đến nơi đến chốn, hoài nghi trong lòng Tần Hạo Hiên chẳng những không tiêu trừ, ngược lại càng thêm nồng đậm.
Những người có tư chất tốt hơn mình quá nhiều, nhân vật cấp cao như Cổ Vân Tử, trừ mấy đệ tử loại mạnh, nếu muốn nhận những người khác chẳng phải muốn là được ngay? Tội gì phải mất nhiều công sức trên người mình như vậy?
Nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc, Tần Hạo Hiên vẫn rất thông minh không hề thể hiện ra, nhân vật cấp cao như Cổ Vân Tử không phải người hắn có thể đắc tội.
Cổ Vân Tử giải đáp những câu hỏi của Tần Hạo Hiên, trong lòng lần nữa do dự, người trẻ tuổi này tuy là loại yếu, nhưng về tu luyện lại có sự nhạy cảm bầm sinh, nhữn vấn đề đưa ra có chiều sâu hơn rất nhiều so với Trương Dương, nếu như đem hắn luyện thành Thi Binh...
Trong lòng Cổ Vân Tử càng cảm thấy không đành lòng, nhiều năm qua ở môn phái tuy rằng hắn cũng sẽ ỷ vào thân phận đi làm chút chuyện có lợi cho mình, nhưng chưa từng thực sự hại đến bất cứ đệ tử nào trong giáo, nếu thật sự đem người luyện thành Thi Binh, quá mức thương thiên hại lý... Chỉ là nếu như không có đệ tử này hóa thành Thi Binh đi quấy nhiễu ba tên tâm cảnh Tử loại, Trương Dương trong tương lai muốn trở thành Chưởng giáo cũng khó, mạch này của hắn còn chưa có ai được làm Chưởng giáo.
Trầm ngâm hồi lâu, Cổ Vân Tử cắn răng một cái, thôi bỏ đi! Trương Dương cho dù trở thành Chưởng giáo, cũng chỉ có thể áp chế được Tử loại nhất thời, cũng không có hại gì tới tương lai của Thái Sơ, lại có thể khiến cho mạch này của hắn nở mày nở mặt, hi sinh một tên loại yếu, đáng giá! Ngày sau đến lúc hắn qua đời, đi gặp Tổ sư lập phái bồi tội là được.
Sau khi giải đáp những nghi hoặc mà Tần Hạo Hiên đưa ra, Cổ Vân Tử ra vẻ trầm tư, nghĩ hồi lâu mới ra vẻ khó xử:
- Thể chất của ngươi đặc thù, tu luyện những công pháp sơ cấp nhất này quả thực là chà đạp nhân tài, ta có một Linh pháp cực kỳ hiếm thấy, đạt được khi ta còn trẻ ngao du khắp nơi, rất thích hợp cho ngươi tu luyện.
Cổ Vân Tử lấy từ trong ngực ra một bình đan dược đã chuẩn bị kỹ càng, đổ ra một viên đưa cho Tần Hạo Hiên, nói:
- Loại đan dược này tên là Tráng Phách đan, sau khi ăn vào, phối hợp với công pháp ta dạy cho ngươi, có thể tăng cường cường độ thân thể rất nhiều.
Tần Hạo Hiên cầm lấy viên đan dược chỉ bằng hạt đậu nành, không hề muốn ăn, nhưng ánh mắt chăm chú của Cổ Vân Tử khiến trong lòng hắn càng thêm hoài nghi, lại không biết nên cự tuyệt thế nào.