Thái Thượng Hoàng

Chương 47: Chương 47: Chương 45




Theo ý bảo của hắn, tiêu chuẩn hạ táng Sở Kiều ấn theo câp bậc thân vương cử hành.

Sở Tang cửu cư thâm cung luận bối phận địa vị đều không nên đi, vì thế liền ở trong cung chờ Sở Bình đến gặp.

Trước kia hắn luôn cảm thấy trên thân Sở Bình có một cỗ cảm giác rất tiên hoạt, cũng không biết là vì bảo dưỡng thật tốt, hay là trời sinh hiến tuổi trẻ, Sở Bình thoạt nhìn so với lúc còn trẻ cũng không biến hóa nhiều lắm. Hiện giờ bất quá mới mấy tháng không gặp, hắn lại đã tìm được sợi bạc bên tóc mai cùa Sở Bình.

“Ngồi đi.” Hắn đặt chén trà xuống, để cung nữ thái giám đều lui.

Trong lương đình. Sở Binh thần tình chua xót cười cười, cũng không quỳ xuống tạ ân, ngược lại giống như quay về trước kia lúc tất cả mọi người còn đang trẻ tuổi, xem quy củ như không, trực tiếp ngồi xuống.

Kỳ thật bọn họ đã qua tuổi có thề tùy hứng lâu rồi.

Bộ dạng tiều tụy cùa Sở Bình làm cho hắn có vài phần chua xót, nhưng có lẽ hắn trong mắt Sở Bình tình trạng cùng không khá hơn chút nào.

Trong yên tĩnh hai người nhìn nhau không nói gì, sau một hồi, Sở Tang mới nói: “Hết thảy tiến hành thuận lợi đi”

“Nhờ phúc bệ hạ, hết thảy đều rất thuận lợi.” Gương mặt Sở Bình gầy đi làm cho xương gò má có vẻ rất sâu, nếp nhăn nơi khóe mắt dường như xuất hiện chỉ sau một tối, đă khắc sâu vào một bên.

“Vậy là tốt rồi… Vậy là tốt rồi.”

Hắn có thể tranh thủ cho Sở Kiều bất quá chi là một tước vị tốt mà thôi.

“Bệ hạ.” Sở Bình đột ngột gọi hắn một tiếng, không đầu không đuôi nói: “Là ta thực có lỗi với người.”

II

Hắn hiện tại đã biết Sở Liệt vi sao cứ măi không chịu tuyên Sở Kiều tiến cung theo cùng hắn, đó là vì lo lắng trong lời nói của Kiều nhi khẳng định sẽ tiết lộ phụ vương của mình nóng lòng phân rõ giới hạn với thái thượng hoàng.

Sở Bình khác với các vương gia khác, lúc hắn còn tại vị đối với một nhà Bình Tây Vương vẫn ân sủng có thêm, loại tình ý gần như huynh đệ đó sau khi hắn thoái vị tựa hồ cùng biến mắt.

Sở Liệt sợ hắn sẽ thương tâm, cho nên đóng cửa không cho Sở Kiều tiến cung, kỳ thật cần gi chứ. hắn nếu đă không bởi vì Sở Liệt bức vua thoái vị mà buồn bực ghi hận, thì cung sẽ không vì Sở Bình bạc tình mà khổ sở quá lâu.

Trong triều đình vẫn luôn có nhiều lúc không như ý cùng thân bắt do kỷ, thái độ cùa tân hoàng đối với hắn người ngoài xem ra lại ám muội không rõ như vậy, lấy theo tính cách của Sở Binh, bo bo gữ mình phân rõ giới hạn đã là trong dự kiến.

“Trước kia ta cứ ngại nhi tử này dốt nát, vô dụng…” Sở Bình bồng nhiên mắt đỏ lên tay siết lại, khe rãnh giữa hai mi hằn lên thật sâu: “Nhưng hiện tại cái gì cùng đã mất…Ta…ta…”

Hắn nhìn Sở Bình vùi mặt giữa hai bàn tay không ngừng nghẹn ngào, trong ấn tượng đây là lần đầu tiên Sở Bình thất thố ngay trước mặt hắn.

Cỗ cảm giác bi thương tán không đi đó phiêu tán rồi lại họp tụ, nhưỡng ở trong tim, liễm ở chân mày, cuối cùng nhẫn thành một tiếng thở dài: “Ọuả nhân biết, việc này không trách được ai, muốn trách, cũng chỉ có thể nói lão thiên thích trêu người đời.”

Sở Bình cảm xúc thực không ổn định, khóc khóc si ngốc thật lâu, hắn phỏng chừng là nghẹn hỏng. Người hoàng gia luôn phải giữ gìn thể diện, cho dù thân nhân đi rồi cũng phải giả làm phong khinh vân đạm, không thề để cho người khác nhìn ra một chút sơ hở.

Tuổi càng lớn, thoạt nhìn cũng lại càng thêm không gì có thể bé gãy, Sở Bình như thế, hắn cũng như thế.

“Uyển Dung thân thể tốt hơn chưa?”

“Vẫn còn bệnh, thái y nói phải hảo hảo điều dưỡng, nhưng ta phỏng chừng có thể qua mùa đông này sẽ không sai rồi.”

Uyển Dung thân thể luôn luôn không tốt, lúc sinh Kiêu nhi liền hạ xuống bệnh căn, triền miên giường bệnh, có khi giải thoát cũng chưa chắc đã không phải là chuyện tốt.

Không đúng, đây là lời vô dụng gì? Sở Tang thầm mắng mình một tiếng có thể sống chính là đại sự, chính là chuyện tốt! Trong thiên hạ nhiều người liều mạng muốn sống như vậy, hẳn dựa vào cái gì mà bi thương xuân thu, xem nhẹ sinh tử?

“Hảo hảo tiếp tục cùng Uyển Dung đi, A Bình, quả nhân có thề thấy các ngươi thành thân sinh tử, cùng muốn nhìn thấy các ngươi bạch đầu giai lão…”

Đúng vậy, người cả đời này rốt cuộc cầu là cái gì? Âm lạnh chính là nhân tình, được mất chính là quyền thế, thịnh niên sẽ không trở lại, tuế nguyệt lại càng sẽ không đối đãi người, kết quả gì là chân chính thuộc về mình, lại sẽ có được cái gì đây?

Bất quá là giữ gìn lấy người trước mắt mà thôi.

Nói xong lời cuối cùng, Sở Tang chính mình cũng động dung không thề tiếp tục, một tay đặt lên cổ tay Sở Bình, run rẩy khó nén.

Sở Bình chậm rãi cầm lại tay hắn, ngón tay thực lạnh lẽo, lại như là huynh trường không hiểu sao làm cho lòng người an.

‘Ta…thực xin lỗi ngươi.” Sở Bình không dùng tôn xưng, sau khi né tránh đường nhìn khóe mắt hơi hơi rũ xuống thực hiển lão thái.

“Mười tám năm trước, tiểu quan kia…Đúng vậy, chính là Vĩnh Trữ kia, lúc hắn bị mang vào phũ Anh Quận Vương, ta vừa vặn cũng ở đó làm khách.” Sở Binh hít hít mũi, vạn phần khó khăn nói: “Ta lúc ấy không ngăn cản.”

“…”

“Ta không thích người kia, ta không quen nhìn hắn cùng ngươi xưmg huynh gọi đệ…Ta…”

Sở Bình cắn răng một cái, cất cao giọng nói: “Ta nói với hắn, ngươi là vua của một nước, là kim tôn hoàng đế, ngươi cùng hắn khác nhau một trời một vực, ta bảo hắn chết tâm đi đừng mơ tưởng gì nữa. Ta nói với hắn, ngươi thích sạch sẽ, xem không được nhất là những kẻ dơ bẩn như vậy…Ta muốn cho hắn một giáo huấn, ta không biết ngươi sẽ khổ sở nhiều năm như vậy…”

“Vậy…ngươi hiện tại nói ra, lại để làm cái gì?” Thắnh âm tỉnh táo dị thường,một tia dao động cùng không có.

Sở Bình xoay tay lau nước mắt trên mặt, cười khố: “Tiều quan kia vì ta mà chết, Kiều nhi vì ngươi mà chết…Một báo trả một báo, thực huyền bí, quả xấu chính mình gieo xuống không trách được người khác. Chuyện này ta giấu đã nhiều năm, nói ra như vậy trong lòngcũng thư thái.”

‘Thiên lý xoay vần, nguyên lai thực sự có định số, hiện tại ta tin.”

Sở Tang không tức giận, chi đột nhiên hỏi: “Tiều quan ở quý phù Kiều nhi kia, hiện tại thế nào?”

Sở Binh trầm mặc một hồi: “Ngày Kiều nhi đi, hắn cùng đi theo rồi.”

“Có thể tìm được người đối tốt với mình không phải chuyện dễ dàng, Kiều nhi…thật tinh mắt.” Sở Tang vô thần nằm thẳng trên ghế, nói: “Nói đến nhìn người, kỳ thật ta ngươi đều không bằng Kiều nhi, chuyện chẳng phân tam ngũ cửu đẳng, có thể thực là tốt rồi. Lòng chúng ta đều rất tạp, rất tạp, cho nên dù có tìm được đúng, cũng lưu không được.”

Muốn nói chuyện tình cảm với người hoàng gia bọn họ, quả nhiên vẫn là hơi xa xi, hắn sớm đã không cầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.