Giữa các ngón tay chậm rãi có ánh sáng xuyên qua, kéo người về lại nhân gian từ trong hỗn độn. Sở Tang chậm rãi xoay người, đối diện với tuấn dung của người mới đến, tim thầm chấn động, nhất thời nghi hoặc không thể nói nên lời.
Sở Liệt một thân áo bào thuần sắc đen, vai rộng thắt lưng nhỏ, anh tuấn cao ngất đứng trước mặt hắn, tóc dài không bó lên đơn giản buộc ở sau lưng, ăn mặc tùy ý như lữ khách lặn lội từ xa đến.
“Liệt nhi?” Hắn thừ gọi một tiếng.
“ừ.” Thanh niên cười có vài phần xuân phong đắc ý.
Sở Tang sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, lập tức lui về phía sau một bước, nhướng mày nghiêm mặt nói: “Giáng Châu có một loại bí thuật có thể dịch dung mê hoặc lòng người, tuy rằng ngoạn ý đó quà nhân không thể hiểu thấu đáo… Ngươi tặc nhân này rốt cuộc là kẻ nào phái đến? Đừng cho là mình giả mạo rất giống!”
Thanh niên nghẹn lời, sờ sờ mặt, thần sắc ấm ức, tuấn mi hơi nhíu, sau đó bắt lấy cổ tay của hắn, để sát lên mặt mình: “Không tin liền tự mình nhéo xem, thật là……”
Vì thế hắn thật sự nhéo lấy thịt thịt trên hai má của thanh niên, hung hăng mà lôi kéo
Không đúng, nghiệt tử kia trước đây nào có gương mặt đoạt hồn cướp phách người ta như vậy, này…này cùng sắp cắn nuốt cả lão hồn của hắn mất!
Thanh niên bất đắc đĩ vuốt vuốt dấu móng tay rõ ràng trên má trái mình, lẳng lặng nhìn hắn, sau một lúc lâu mới nói: “Xác nhận được rồi sao, phụ hoàng?”
Không đúng! Không đúng! Sở Liệt sao có thể chạy đến Tây Bình? Cho dù chạy đến, cũng nên là phong trần mệt mỏi mặt xám mày tro…Sao có thể vừa xuất hiện đã khiến cho hắn tình sinh ý động tim đập như trống, dù có là thấy Tây Thi cũng căn bản không thể có loại phản ứng mất mặt như thế này đi?
Xong rồi, hắn nghe được trong lòng mình tiếng kêu than dậy đất, vô lực xoay trời rồi.
“Ngươi…chạy đến nơi này làm cái gì?” Hắn thật khổ sở mới hỏi ra được.
Sở Liệt khóe miệng mang nét cười, thuận tay nắm lấy bàn tay run run dưới ống tay áo hắn, sau đó dắt ngựa, một phong thái bình thản tự nhiên: “Dung Dũ mấy ngày trước gởi thư nói người bị bệnh, ta giờ mới có chút yên lòng.”
Hắn im lặng, cũng biết Dung Dũ âm thầm có liên lạc với kinh thành, nhưng là…tốt xấu cũng nói chút chủ đề có giá trị chứ: “Quả nhân sớm đã tốt lắm! Bệnh sớm đã tốt lắm!”
Sỡ Liệt làm như không nghe thấy dắt ngựa đi trên đường lớn, xem người khác như không là gì, khí thế vẫn như trước làm cho người ta cực độ sợ hãi, lúc nói lời nào mặt không chút thay đổi còn làm cho người ta đầu gối như nhũn ra, vì thế nơi thanh niên đi qua người đi đường tránh còn không kịp, tự động nhường đường.
“Thế nhưng ta sinh bệnh.”
Sinh bệnh? Trong cung nuôi một đống lớn ngự y… Được rồi, hắn vẫn rất thức thời cố nuốt câu này về lại trong bụng.
“Ăn không ngon ngủ không yên, đêm đêm trằn trọc, thái y nói đây nhất định là bệnh tương tư, phụ hoàng cảm thấy thế nào?” Thanh niên nghiêng đầu.
“Không…không biết.” Hắn bị thanh niên kéo đi, đầu óc mê muội cũng không biết được hiện tại là đang đi đâu, chỉ cảm thấy nơi hai tay tương giao sóng nhiệt cuồn cuộn, dâng lên rồi lại an ổn, an ổn a…
Hắn nuốt nuốt nước miéng: “Chúng ta đây là muốn đi đâu?”
Sở Liệt siết chặt bàn tay bên dưới, khẽ cười nói: “Quay về khách *** a, để cho Dung Dũ hồi kinh tnrớc…Ta muốn nghỉ ngơi một hồi, có chút chống đỡ không nỗi.”
Hắn hoảng sợ, vội hỏi: “Nơi nào không thoải mái? Gọi ngự y xem chưa?”
Thanh niên đối với phần khẩn trương này dường như thực hưởng thụ, nheo mắt nói: “Chỉ là mệt mỏi một chút.” Kéo cương ngựa một cái, giải thích: “Đây là con ngựa thứ bảy, mấy con trước một đường đã dùng hết, đường núi Tây Bình không dễ đi, có chút hao tâm tốn sức.”
“Làm sao…cần phải gấp như vậy?” Hắn nghe mà đau lòng, sao còn có thể lo lắng những rối rắm không được tự nhiên trước kia. Từ kinh thành đến Tây Bình, hắn cùng Dung Dũ đi đi ngừng ngừng, ngừng ngừng ngắm ngắm ước chừng mắt đến sáu mươi ngày, nếu là không ngơi không nghỉ ra roi thúc ngựa…
Quả nhiên…là hiệu quả của việc ăn thập toàn đại bổ hoàn bí truyền trong cung sao?
“A! Trữ Uyên! Nơi này!”
Cách khách *** còn khoảng mười bước, hắn nhìn thấy Dung Dũ đang vội vội vàng vàng chạy ra khỏi cửa liền gọi lại, thanh niên nghe tiếng quay đầu, mở bừng mắt, sau khi nhìn thấy Sờ Liệt sắc mặt khẽ biến, đứng yên tại chỗ.
Sở Liệt lôi kéo hắn đi vài bước đến chỗ thanh niên, ngữ khí thản nhiên hiền lành, lấy ngữ điệu vừa đúng nói: “Một đường vất vả, Dung tướng.”
Mặt Dung Dũ biến đổi thất thường, tầm mắt vẫn dừng trên người hắn, thanh âm trầm thấp, con ngươi đột nhiên co lại: “Có thể vì bệ hạ cống hiến sức lực là phúc phận của vi thần.”
Sở Liệt vẫn khoanh tay mà đứng, cùng thuận thế che đi tay hắn chắn ở sau người, hơn nữa cổ tay áo rộng thùng thình, cũng nhìn không ra quá nhiều không ổn.
Nguyên lai, từ đầu đến cuối quẫn bách bất an cũng chỉ có một mình hắn mà thôi.
Ba người cùng trở lại sương phòng, Dung Dũ mới lời mang bất mãn nói thẳng: “Hoàng Thượng một mình đến đây chỉ sợ là chưa cân nhắc lo lắng.”
Sở Liệt tựa hồ tâm tình rất tốt, qua loa hờ hừng giải thích một câu: “Những người khác còn ở đằng sau, đêm nay sẽ đến.’’
Hắn mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, làm bộ nghe không thấy hai người này.
Tốt thôi, Sở Liệt lỗ mãng mạo hiểm rời triều đúng là mất chừng mực, thiếu lo lắng, nên mắng cẩn phê…
Từ từ…Đầu tiên cần phê chính là lão gia hỏa già mà không an phận là hắn đi?
“Kế tiếp ta sẽ cùng phụ hoàng hồi kinh, Dung tướng ngày mai có thể khởi hành đi trước, một đường này đã vất vả.”
“Vì quân phân ưu là bổn phận của vi thần.” Tầm mắt của Dung Dũ vẫn cố định trên người hắn, mang theo một chút mê hoặc hiếm thấy, giữa hàng mày cố chấp hiện lên vẻ lo lắng, không để ý đến Sở Liệt đứng ở phía trước, thẳng tiến lên một bước: “Bệ hạ, người tin tưởng ta sao?”
Hắn dừng một thoáng, không chút nghĩ ngợi đáp: “Quả nhân tất nhiên là tin ngươi.”
Dung Dũ như cắn chặt hàm răng, nghiêm nghị nói: “Thế nhưng ta không tin chính mình. Ta không dám xác định, Dung Dũ của mười năm sau, hai mươi năm sau, có thể hay không còn như hôm nay có thể mưu phúc vì dân chúng. Nếu thực sự có ngày đó…Bệ hạ, người liệu có hối hận năm đó đã cứu ta hay không?”
Hắn nhìn vào đôi mắt thẳng thắn của thanh niên, lại nhìn gương mặt thần sắc khó phân biệt của Sở Liệt, bỗng nhiên thấy cảm khái.
Ngươi một câu ta một câu thảo luận đại sự trong triều.
Rõ ràng là thiên hạ của hoàng triều Sở gia, nhưng chân chính lòng mang thiên hạ lại là người khác họ, hắn cùng Sở Liệt, dù sao cũng là tư tâm nhiều hơn một chút. Hai mươi năm sau, Dung Dũ ngươi vẫn là Dung Dũ, quả nhân vẫn có thể nhận ra ngươi.”
Thanh niên rốt cuộc mặt mày giãn ra, sắc da âm bạch như thẳm nhuộm màu son, chậm rãi lan tràn, trong đôi mắt trầm hắc ôn nhu khẽ động, hướng hắn quỳ xuống cúi đầu: “Dung Dũ trước tạ ân bệ hạ.”
Hắn nhìn theo bóng thanh niên rời đi, Sở Liệt đứng bên cạnh chậm rãi xoay người, liếc nhìn hắn: “Dung tướng thực cứng đầu, khó trách phụ hoàng thích hắn.”
Trong phòng thiếu đi một nguời, không khí liền trở nên ngột ngạt.
Sở Liệt cũng ngồi xuống bên giường, cởi hài, nhích lại gằn hắn: “Cho nên ta để hắn cùng người ra ngoài cũng thực yên tâm.” Dừng một chút, lại nói: “Hắn sẽ cẩn thận che chở người, ta thực yên tâm.”
“Quả nhân...cũng không cần người khác che chở.” Hắn xấu hổ bĩu môi.
“Ân, là không cần.” Sở Liệt thuận theo ý tứ của hắn nói, đầu hướng lên vai hắn khẽ dựa vào, sức nặng toàn bộ thân mình liền đè ép lại đây, thiếu chút nữa làm cho hắn không thể thông khí.
“Ta cũng tìm không ra biện pháp khác đề làm cho người vui vẻ, làm cái gì sai cái đó, lấy lòng một người thật sự rất khó…Phụ hoàng người nhất định chưa từng thử qua loại cảm giác này…Thôi vậy, phụ hoàng người vẫn là ngàn vạn lần đừng thử, nếu không ta sẽ khó chịu mà chết.”
Nguyên lai, Sở Liệt lời nói cũng rất nhiều, không phải băng hồ lô a.
“Phụ hoàng, người nhớ ta sao?” Sở Liệt tựa đầu trên vai hắn, nắm ống tay áo hắn, trầm trầm hỏi.
Mặt nhất thời đỏ hồng, ân a thật lâu, mới gật gật đầu: “Nhớ.” Nếu không nhớ, hắn sao có thể đề xuất muốn hồi cung?
Trong nhà nếu như không có người, kia nào tính là nhà…