Editor: Tâm Meoo 555
Tô Trạch nghe thấy tiếng nói mê sảng của nữ nhi, lập tức nghiêm mặt sai người thúc ngựa gọi thái y trở về.
Mấy vị thái y lần thứ hai vây quanh Tô Trường Nhạc cẩn thận xem bệnh, nhưng kết luận cuối cùng đưa ra đều là, cú ngã này của Tô Trường Nhạc có khả năng, những sự việc xảy ra sau năm bảy tuổi, nàng đều quên hết sạch.
Tin tức rất nhanh đã truyền đến trong cung, sau khi Lâm hoàng hậu biết tin thì khó có thể tin được, nhưng những thái y được phái đến đều lắc đầu thở dài, bó tay không có biện pháp nào.
Hôm sau, sau khi Thẩm Quý Thanh và Ôn Sở Sở biết được tình hình của Tô Trường Nhạc, hai người một trước một sau đi đến phủ Thừa tướng.
“Cái gì gọi là chuyện của tám năm sau đều không nhớ rõ?”
“Bẩm Vương gia, cô nương vẫn luôn nói chính mình chỉ có bảy tuổi, còn khóc nháo đòi về biên quan, cử chỉ hành đồng hoàn toàn bất đồng so với mọi khi.”
Khóc nháo? Hắn quen biết Tô Trường Nhạc đã lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ thấy nàng rơi một giọt nước mắt nào cả, ngay cả ngày hôm ấy bị ngã ngựa, thiếu nữ vỡ đầu chảy máu được hắn ôm vào trong ngực, cũng vẫn cười với hắn rồi nói: “Quý Thanh ca ca đừng lo lắng, ta không có việc gì.”
Khuôn mặt Thẩm Quý Thanh bình tĩnh lướt qua quản gia, một tay đặt bên hông, một tay đặt ở phía sau, sải bước đến Minh Nguyệt Hiên - nơi mà Tô Trường Nhạc ở.
“Vương gia, Vương gia, tuy rằng ngài và cô nương không lâu nữa sẽ thành hôn, nhưng, nhưng ngài cũng không thể tự tiện xông vào nơi ở của cô nương được, mong Vương gia đừng đi phía trước nữa......” Quản gia của phủ Thừa Tướng mồ hôi chảy ròng ròng đuổi theo phía sau.
Thẩm Quý Thanh cũng không dừng bước, trực tiếp đẩy người ra.
Ôn Sở Sở đi theo phía sau hắn cũng mang vẻ mặt ngạc nhiên.
Thẩm Quý Thanh từ trước đến nay vẫn luôn ôn hòa nho nhã, trên mặt luôn mang theo ý cười ấm áp như gió xuân, bất kể nhìn thấy ai đều mang vẻ mặt ôn hoà, xảy ra chuyện vẫn luôn điềm tĩnh tự nhiên, là hoàng tử tốt nhất trong số chín vị hoàng tử của Tuyên Đế, luôn khiêm tốn, giơ tay nhấc chân luôn hiện vẻ dịu dàng, khiến người khác không tự chủ được mà tới gần.
Hiện giờ bỗng nghe thấy Tô Trường Nhạc đã quên hết những chuyện trước kia, lại có thể thất lễ đến muốn xông vào hậu viện của phủ Thừa Tướng, cho dù hắn có tình cảm Tô Trường Nhạc, hành động này cũng có phần hơi quá.
Tay Ôn Sở Sở ở dưới tay áo rộng chầm chậm mà xiết chặt thành quyền, đốt ngón tay hơi hơi trắng bệch, mặt không biến sắc mà đi theo hắn vào trong Minh Nguyệt Hiên.
Cú ngã này của Tô Trường Nhạc, kí ức trong tám năm qua đều mất hết, khuê nữ không dễ dàng mới có dáng vẻ thục nữ trong một sớm một chiều lại trở về như trước kia, Thừa Tướng đại nhân bụng đầy lửa giận mà không chỗ để tiết ra, từ sáng sớm đã tự mình cưỡi ngựa đi đến phủ của Ôn đại tướng quân, tìm Ôn Ngạn Thần- phụ thân của Ôn Sở Sở để lý luận.
Trong phòng chỉ còn lại Tô mẫu vẫn ngồi ở giường bên dỗ Tô Trường Nhạc uống thuốc, Tô Trường Nhạc lại nhíu chặt lông mày, chốc chốc thì làm nũng chơi xấu, chốc chốc thì lại khóc hu hu, chính là không chịu uống thuốc.
“Niếp Niếp ngoan, thuốc này không đắng, nương cũng đã sai người chuẩn bị mứt hoa quả rồi, uống xong lập tức sẽ cho con ăn mứt hoa quả.”
Tô Trường Nhạc không sợ đau, nhưng nàng sợ nhất là uống thuốc đắng, khi còn nhỏ uống thuốc cũng đều được Tô mẫu dỗ dành như vậy.
Ôn Sở Sở vừa nhìn thấy Tô Trường Nhạc trở thành dáng vẻ như vậy, nước mắt lập tức trào ra từ trong hốc mắt, môi khẽ nhúc nhích, giống như dáng vẻ khổ sở đến mức nói không nên lời lời.
Tô mẫu nhìn thấy Thẩm Quý Thanh đi vào, vô cùng kinh ngạc.
Ngày thường Tứ hoàng tử luôn chú ý lễ nghĩa nhất, hôm nay sao lại thất lễ như thế.
“Thần phụ gặp qua Vương gia.” Tô mẫu buông chén thuốc trong tay ra, hành lễ với hắn.
Thẩm Quý Thanh giơ tay ngăn lại, bước nhanh đi đến trước giường, ánh mắt nhìn Tô Trường Nhạc mang theo sự tìm tòi nghiên cứu, tỉ mỉ mà xem xét mỗi một biểu cảm trên mặt nàng.
Trên mặt nàng có dấu vết đã từng khóc.
Tô Trường Nhạc có danh tiếng mỹ nhân đệ nhất kinh thành, da trắng tóc đen, mũi ngọc môi anh đào. Bình thường lúc cười rộ lên lại vừa thanh khiết vừa ngọt ngào, giờ phút này hai mắt đầy sương mù, vành mắt ửng đỏ, lại càng nhiều thêm vài phần quyến rũ khó có thể nói nên lời, khiến người khác thương tiếc, nhịn không được mà thương yêu một phen.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Quý Thanh nhìn thấy nàng khóc.
Mỹ nhân rơi lệ vẫn luôn mê hoặc lòng người, đặc biệt là mỹ nhân vừa hồn nhiên vừa quyến rũ giống như Tô Trường Nhạc vậy.
Thẩm Quý Thanh từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh tự nhiên bỗng hô hấp nghẹn lại, ma đưa lối quỷ dẫn đường mà tiến lên một bước, cúi người nắm lấy tay nàng.
Mi mắt hắn buông xuống, một nửa hàng mi dài buông xuống, bóng dáng cao lớn lập tức bao phủ lấy nàng, giống như sự thân mật này đã như thói quen vậy, hai người cách nhau cực kỳ gần, chóp mũi gần như dán lên nhau, tựa như muốn giúp nàng lau đi nước mắt trên mặt, lại giống như muốn ôm nàng vào trong lòng ngực.
Bàn tay Ôn Sở Sở vẫn nắm khăn tay lau nước mắt chợt căng thẳng lên.
Mày liễu của Tô mẫu nhíu lại, đang muốn mở miệng, đã nghe thấy một tiếng “bốp”, vừa giòn giã lại vừa vang.
Chỉ thấy Tô Trường Nhạc thật mạnh tay cho Thẩm Quý Thanh một bạt tai, tiếp theo cả người lùi về phía sau, lùi đến mức không thể lùi được nữa.
“Nương, hắn là ai? Tên không biết xấu hổ này từ đâu đến, tại sao lại tự tiện xông vào khuê phòng của ta còn nghĩ muốn sờ mặt ta, mau gọi nhóm hộ vệ hay các huynh đuổi hắn đi!” Lưng nàng chống ở trên tường, cơ thể cuộn tròn, ôm chặt lấy hai đầu gối, trong đáy mắt đều là sự đề phòng.
Thẩm Quý Thanh bỗn nhiên bị tát không kịp đề phòng, chỉ có thể miễn cưỡng nhận lấy bạt tai, đáy mắt hắn hiện lên một tia lạnh lẽo cùng ngạc nhiên, bỗng khôi phục lại sự bình tĩnh.
Hắn giả vờ kinh ngạc nhìn Tô Trường Nhạc, thấy sự chán ghét cùng lạnh nhạt giống như muốn hóa thành lưỡi dao sắc bén trong đáy mắt nàng, giống như ước gì có thể cho hắn trăm ngàn lưỡi dao, hoàn toàn không giống như giả vờ, trong lòng có sự căng thẳng không thôi.
Tô Trường Nhạc sẽ không nhìn hắn như vậy, khi nàng nhìn hắn, trong mắt nàng luôn có ánh sáng lấp lánh.
Thẩm Quý Thanh xoa má trái bị đau, như là không mấy tin tưởng tiểu cô nương mấy ngày trước đây vẫn ngượng ngùng mê đắm nhìn hắn, đảo mắt một cái bỗng quên sạch hắn là ai, lại lần nữa cúi người tới gần, hỏi: “Nhạc Nhạc thật sự không nhận ra ta? Ta là......”
Tiếng nói của hắn vẫn trầm thấp dịu dàng như trước, nhưng chưa dứt lời đã nhận phải một cái gối đầu bay vào người.
Đuôi lông mày Thẩm Quý Thanh hơi nhíu lại, lần này đã có phòng bị, nhẹ nhàng nhận lấy cái gối đầu.
Tô mẫu bị hành động điên cuồng liên tiếp của nữ nhi làm cho sợ tới mức tim cũng người đập, vội vàng lên giường ôm nàng vào lòng, vội vàng xin thứ tội: “XinVương gia thứ tội, xin Vương gia tha thứ, Niếp Niếp vô lễ, khi Niếp Niếp bị ngã ngựa đã bị đụng vào đầu, thái y đều nói nàng đã quên hết mọi chuyện trong mấy năm nay, nàng, nàng chỉ nhớ rõ chuyện khi vừa mới vào kinh, ngài cũng biết tính tình nàng khi mới vừa vào kinh, bây giờ nàng không nhận ra ngài, sẽ không tùy ý cho ngài đến gần.”
Từ năm Tô Trường Nhạc bảy tuổi thì hai người đã quen biết, Thẩm Quý Thanh đương nhiên biết tính tình trước kia của nàng là gì, chỉ lắc đầu, giọng điệu bất đắc dĩ lại cưng chiều nói: “Không sao, bổn vương sẽ không để ở trong lòng, có sự phòng bị với nam nhân xa lạ không phải là việc xấu.”
Dứt lời, hắn lại cong mắt lên, chỉ Ôn Sở Sở đứng cách đó không xa, cười hỏi nàng: “ Nhạc Nhạc có còn nhớ người kia hay không? Nàng là Ôn Sở Sở, là ngươi bằng hữu tốt nhất của nàng.”
Giọng nói hắn nhẹ nhàng như gió xuân, ý cười dịu dàng như nắng ấm, cho dù không hiểu vì sao lại bị nàng tát, hắn cũng không bực không giận.
Tô Trường Nhạc nhìn đôi mắt dịu dàng không chút sơ hở nào của hắn, nếu không phải sống lại một đời đã sớm biết hắn chỉ giả vờ, thật sự rất khó mà không bị bề ngoài nho nhã ôn hòa của hắn lừa.
Nàng không thể không thừa nhận, khi Thẩm Quý Thanh đối tốt với một người thật sự rất tốt, gần như bao dung vô bờ, nhưng khi vứt bỏ khi, cũng thật sự vô cùng tàn nhẫn độc ác.
Nàng cũng biết, sau này trên yến tiệc Khánh Công, Thẩm Quý Thanh còn phải dùng nàng để hủy hoại Thẩm Tinh Lan, tạm thời sẽ không đụng đến nàng, nên nàng mới dám ra tay to gan như thế.
Nhìn theo phương hướng ngón tay hắn chỉ, Tô Trường Nhạc chớp chớp con mắt đen như vũng nước sâu, ánh mắt hồn nhiên mang theo vài phần mờ mịt: “Tuy rằng nàng ta và Ôn Sở Sở lớn lên có phần giống nhau, nhưng Ôn Sở Sở và ta đều mới có bảy tuổi, nàng ta không có khả năng là Ôn Sở Sở.”
Ôn Sở Sở bước lên, thân mật mà nắm lấy tay nàng, chưa nói gì mà nước mắt đã rơi.
Hai vành mắt nàng ta khóc đến đỏ bừng, khi nhìn Tô Trường Nhạc, trong đáy mắt đều là sự áy náy, vừa rớt nước mắt vừa nghẹn ngào hỏi: “Nhạc Nhạc, ta chính là Sở Sở, ta là bằng hữu tốt nhất của muội, muội thật sự không nhớ rõ sao? Tháng trước chúng ta vừa mới làm xong lễ cài trâm.”
Tô Trường Nhạc không nói lời nào.
Ôn Sở Sở liếc mắt nhìn Thẩm Quý Thanh một cái, vẫn chưa từ bỏ ý định truy hỏi: “Hắn là Tứ hoàng tử, là Quý Thanh ca ca mà từ nhỏ muội đã thích, hai năm trước các người đã đính hôn, sau hai tháng nữa sẽ thành thân, muội cũng không nhớ rõ Quý Thanh ca ca sao?”
Lần này nàng ta mới nói được một nửa, Tô Trường Nhạc đã nhào vào trong ngực Tô mẫu rồi gào khóc: “Thẩm Quý Thanh là ai, ta cũng chưa nghe qua, lại càng không thích hắn, ta không cần thành thân, ta mới bảy tuổi, ta không cần phải gả chồng! Ta phải về biên quan!”
Khóc đến mức không còn hình tượng, nước mắt rơi xuống không ngừng, âm thanh mềm mại ấm ức đến cực điểm.
Mới vừa rồi khi Tô Trường Nhạc cho Thẩm Quý Thanh một cái tát, Ôn Sở Sở đã bị dọa cho một lần, hiện giờ lại nhìn thấy nàng la lối khóc lóc ầm ĩ như vậy, trong lòng lại kinh sợ.
Ôn Sở Sở ngây người, trong lúc cúi đầu lau nước mắt, lại quan sát Tô Trường Nhạc một cách âm thầm.
Nàng ta cảm thấy Tô Trường Nhạc không chỉ không nhớ rõ những việc xảy ra trước năm bảy tuổi, chỉ sợ bị ngã đến đầu óc cũng hỏng luôn rồi. Khi Tô Trường Nhạc bảy tuổi, tuy rằng nàng vừa lỗ mãng vừa ngang ngược, nhưng tính tình vừa bướng bỉnh lại vừa kiên cường, cho dù đánh nhau với người khác đánh đến cả người bị thương thì trước nay cũng chưa từng khóc.
Thẩm Quý Thanh và Ôn Sở Sở không ở lại quá lâu, bởi vì Tô Trường Nhạc vẫn luôn không muốn Thẩm Quý Thanh gần gũi với nàng, bất kể hắn bày ra thiện ý như thế nào, giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng dỗ nàng như thế nào, Tô Trường Nhạc vẫn làm tổ ở trong ngực Tô mẫu không chịu ngẩng đầu.
Rời khỏi phủ Thừa Tướng, ngồi trên xe ngựa, Thẩm Quý Thanh đỡ trán thu tầm mắt lại, sắc mặt cứng lại.
Một lúc lâu sau, hắn vén màn xe lên rồi phân phó: “Đi Hoàng thành, bổn vương muốn vào cung một chuyến.”
Thẩm Quý Thanh bằng tuổi Thẩm Tinh Lan, đều lớn hơn Tô Trường Nhạc 4 tuổi, năm trước hắn đã được phong làm Tấn Vương, đã ra khỏi cung lập phủ đệ riêng.
Năm Thẩm Tinh Lan mười sáu tuổi ấy bỗng nhậm chức Phủ Viễn đại tướng quân, ra biên quan thảo phạt quân địch Mạc Bắc, không đến ba năm đã đánh bại Mạc Bắc, hiện giờ đang ở trên đường hồi kinh, ít ngày nữa sẽ vào kinh thành.
Tình huống của Tô Trường Nhạc còn nghiêm trọng hơn trong dự đoán của hắn, tuy chỉ trong một cái chớp mắt, hắn từng hoài nghi nàng đang giả ngây giả dại.
Nhưng ngày đại hôn của hai người sắp tới, nàng thích hắn như vậy, vẫn luôn chờ mong thành thân cùng hắn, ánh sáng trong mắt trước nay cũng chỉ có hắn, nụ cười trên mặt ngọt tựa như mật đào, nhiệt tình mà thẳng thắn.
Nàng thật sự không có lí do để làm như vậy.
Ngón tay vuốt ve xoay tròn viên ngọc trên tay, hình ảnh thiếu nữ ngày xưa vui vẻ ngây thơ tươi cười và hôm nay lạnh nhạt tràn ngập phòng bị với hắn, lặp đi lặp lại đan chéo ở trong đầu hắn, thật lâu vẫn không dứt ra được.
Nghĩ đến những chuyện phải làm kế tiếp, từ đáy lòng Thẩm Quý Thanh dâng lên mấy phần bực bội xa lạ.
Nếu hai năm trước Thẩm Tinh Lan chết dưới mười vạn đại quân vây quanh ở Nhạn Môn Quan kia, thì giờ cũng không cần dùng tới nàng.
※
Sau khi Thẩm Quý Thanh rời đi, Tô mẫu dặn dò nàng một cách thành khẩn rằng về sau không thể lại ra tay Thẩm Quý Thanh, nói Thẩm Quý Thanh không chỉ là phu quân tương lai của nàng, mà còn là đương kim Tứ hoàng tử.
Trên người Tô Trường Nhạc vẫn còn mang theo vết thương, mỏi mệt ngáp một cái, ngoan ngoãn mà gật đầu: “Đã biết.”
Tô mẫu thấy nàng uống xong thuốc đã mệt mỏi rã rời, nhanh chóng để nàng đi ngủ.
Trước khi rời khỏi phòng, Tô mẫu nhìn khuôn mặt nữ nhi hiện giờ đã trổ mã cực kỳ xinh đẹp, trong lòng lại dâng lên một trận khó chịu.
Tuy rằng Tứ hoàng tử tính tình tốt, sẵn sàng bao dung Niếp Niếp, nhưng nếu chuyện này truyền tới tai Hoàng Thượng, tuy Hoàng Thượng sẽ không so đo tính toán với tiểu cô nương mà mình đã yêu chiều từ nhỏ, nhưng mối hôn sự này cũng chỉ e rằng vẫn treo lơ lửng.
Những việc lớn mà Tô Trường Nhạc gây ra, mặc dù trên dưới phủ Thừa tướng chưa loạn lên, nhưng tin tức mỹ nhân đệ nhất kinh thành bị ngã thành kẻ ngốc, lại không biết vì sao mà lan truyền nhanh chóng, không bao lâu nữa tất cả mọi người đều sẽ biết.
Tuy rằng Tô Trạch nghiêm khắc ra lệnh tất cả nô bộc trong phủ không được cho chuyện này truyền tới tai của Tô Trường Nhạc, nhưng trên đời này nào có bức tường nào không thông gió, Tô Trường Nhạc vẫn biết được, có điều nàng không ngại chút cũng nào cả, sự việc nàng trở thành kẻ ngốc, càng nhiều người biết càng tốt.
Tuy rằng Tuyên Đế không thích đứa con trai Thẩm Quý Thanh này, nhưng theo tính cách cực kì coi trọng mặt mũi của Tuyên Đế, sợ là sẽ không cho phép nhi tử của mình cưới một kẻ ngốc còn chưa qua cửa đã cho hắn một bạt tai làm chính phi, không chừng, hiện tại đã đang tìm mọi cách trấn an hoặc thuyết phục phụ thân nàng giải trừ hôn ước.
Thật ra vết thương trên đầu Tô Trường Nhạc không nghiêm trọng lắm, nếu không lúc trước thái y cũng sẽ không nói nàng chỉ bị chày xát da thịt, dưới sự chăm sóc hết lòng của Tô mẫu, chưa đến vài ngày đã tốt lên nhiều rồi.
Trong lúc vết thương của nàng khỏi đi nhiều, ý chỉ của Lâm hoàng hậu ý cũng tới.
Vốn dĩ Tô mẫu muốn cùng tiến cung với nữ nhi, nhưng Lâm hoàng hậu lại phân phó Thẩm Quý Thanh tự mình đến đây đón người.
Tô mẫu thấy nữ nhi đã biến thành như vậy, mà Tứ hoàng tử vẫn đối đãi với nàng như lúc ban đầu, trong lòng không ngừng cảm động, còn nhẹ nhàng thở ra, mẫu tử Lâm hoàng hậu đều để tâm đến nữ nhi như thế, có thể thấy được bọn họ sẽ không có từ bỏ nàng dâu còn chưa qua cửa này.
Thẩm Quý Thanh vốn tưởng rằng khi hai người sẽ một chỗ, Tô Trường Nhạc sẽ khóc sướt mướt giống ngày ấy, không nghĩ tới nàng lại vô cùng ngoan ngoãn, dáng vẻ yên tĩnh kia một lần nữa lại khiến hắn cho rằng nàng đã nhớ lại tất cả rồi.
Mãi đến khi hai người vào hoàng thành cần chuyển sang xe liễn, Tô Trường Nhạc vừa được nha hoàn đỡ xuống xe ngựa đã xách váy | quay đầu chạy, Thẩm Quý Thanh mới kịp phản ứng lại, vì sao nàng ở trên xe ngựa sẽ lại yên tĩnh như vậy.
Khi hai người quen biết nhau hồi nhỏ, tính tình Tô Trường Nhạc chính là như vậy, trước khi phải làm chuyện xấu đều vô cùng ngoan ngoãn.
Trước lúc nàng vào kinh, vốn là cô nương có tính tình cổ quái, sau khi vào kinh vẫn luôn làm người khác đau đầu như thế, mỗi ngày chỉ nghĩ đến chơi và quấn lấy hai huynh trưởng trong nhà đi tập võ.
Mãi đến một ngày nghe thấy Lâm hoàng hậu nói hắn thích cô nương điềm đạm nho nhã dịu dàng, nàng mới bỗng nhiên thay đổi tính, ngoan ngoãn theo ma ma học quy củ, trở thành một tiểu thư khuê các có tri thức hiểu lễ nghĩa.
Thẩm Quý Thanh nhìn bóng dáng thướt tha uyển chuyển của nàng, đôi mắt ôn hòa hiện lên ý cười nhẹ, bất đắc dĩ mà lắc đầu, đôi tay bắt chéo về phía sau, lững thững mà đi theo phía sau.
Đầu này thì Thẩm Quý Thanh chậm rãi từ từ bước tới, Tô Trường Nhạc ở đầu kia lại tươi cười sung sướng, bước chân bay nhanh.
Nàng đã rất lâu không được sung sướng vui vẻ như vậy.
Tô Trường Nhạc vui vẻ nở nụ cười, nàng biết bây giờ mình biến thành dáng vẻ này, Lâm hoàng hậu biết được nàng lại bướng bỉnh cũng sẽ không trách cứ nàng, rốt cuộc thì nàng vẫn còn có tác dụng.
Bước chân của thiếu nữ nhẹ nhàng, ánh mặt trời chiếu xuống dưới đỉnh đầu của nàng, mặt mày như được tắm trong ánh sáng nhỏ vụn, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn vui sướng. Mãi đến khi bước đến một đầu đường mòn khác, xuất hiện một bóng dáng cao dài quen thuộc, mới dần dần chậm lại bước chân.
Người nọ đi ngược chiều ánh sáng, áo giáp màu trắng bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời, dung mạo tuấn mỹ đến quá mức diêm dúa, mi tựa như ngọn núi xa, môi màu đỏ thắm, phong thái anh tuấn tùy ý.
Tác giả có lời muốn nói: 24 giờ bao lì xì rơi xuống, ta tưởng phát bao lì xì, làm ta phát qwq nếu có thể có mười lăm chữ liền phát mộc sao ~
Thẩm Quý Thanh: Ta là tình lang của nàng.
Tô Trường Nhạc: Cầm lang thì đúng hơn, còn tưởng lại bị ta tát sao? Mỉm cười.jpg
Thẩm Tinh Lan: Vì sao cô còn chưa sờ được tiểu tức phụ?!
Thẩm Quý Thanh: Bổn vương thiếu chút nữa đã sờ được, hâm mộ không?
Thẩm Tinh Lan: Nào chỉ tay ra? Không sờ được cũng chém!
Thẩm Quý Thanh:......