Ông lão không tiếp tục nói thêm gì nữa, tấm lưng còng đẩy xe gỗ chậm rãi đi sang một gian phòng giam khác.
Dường như giữa hai người không hề có cuộc nói chuyện kia, Cừu Tiểu Bối lặng lẽ bưng lấy bát cơm đi vào trong phòng giam ngồi xuống, không có đũa, cứ thể vùi thẳng mặt vào trong chén mà ăn, ở nơi như thế này, có thể ăn no chính là có phúc rồi, hình tượng cái gì đều không trọng yếu.
Chỉ có điều, Cừu Tiểu Bối vẫn vừa ăn lấy ăn để, vừa nghĩ đến chuyện của Chu Trắc phi.
Rất hiển nhiên, Chu Trắc phi là “chủ nhân” của cái thân phận “mật thám” nàng đang mang trên người này, khi Chu Trắc phi còn sống, không màng đến nguy cơ bại lộ thân phận, nhất định gọi nàng đến, rốt cuộc là vì cái gì?
Mặc dù nàng vừa làm bộ oán hận đuổi “ông lão” kia trở về, cũng không có nghĩa là nàng không để tâm, bởi vì chuyện này liên quan tới Thái tử.
Bàn tay đang bưng bát cơm siết chặt lại, Cừu Tiểu Bối bỗng nhiên ngẩng đầu đến, có hai ngục tốt, tay cầm xiềng xích vừa to vừa thô đi tới, đến một cái đã lập tức mở cửa phòng giam nàng ra, xiềng xích vung lên, nhanh chóng quấn lên cổ của nàng, hệt như ác quỷ Hắc Bạch Vô Thường đuổi bắt oan hồn, muốn ép nàng đi vào Địa Ngục.
...
Bóng đêm ngày càng dày đặc, trong Đông Cung bắt đầu lên đèn, cũng chiếu sáng rõ ràng những hành lang thường xuyên có người qua lại, nhưng cũng lại không khỏi khiến cho người ta cảm thấy tịch mịch.
Phàn Trầm Hề ngồi trên xe lăn, để người hầu đẩy xe tới bên cạnh ao, nghe âm thanh cá trong hồ ngẫu nhiên nhảy lên khỏi mặt nước rồi lại rơi xuống, nhìn trăng sáng trên đỉnh đầu.
Lý công công bước nhanh tới, tung áo choàng trong tay ra, khoác trên người Phàn Trầm Hề: “Điện hạ, đêm lạnh, vẫn là không nên đợi ở bên ngoài lâu thì hơn.”
Phàn Trầm Hề lạnh nhạt “Ừ” một tiếng, lại không có động tác gì khác.
Lý công công than nhẹ một tiếng: “Liên quan tới Tiểu Bối Tử, nô tài đã đi làm như lời ngài phân phó, chỉ là, nô tài không hiểu lắm.”
Thái tử sai người ta âm thầm giúp đỡ Tiểu Bối Tử, nhưng lại không hề thật sự giúp, mà chỉ là làm dáng một chút.
Phàn Trầm Hề vừa ngẩng đầu, liền có thái giám dâng một bao thức ăn cho cá đã được chuẩn bị chu đáo lên cho hắn, ngón tay đẹp mắt của hắn viên một chút thức ăn cho cá, vừa vảy vào trong ao, vừa nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Hiện giờ, tên Tiểu Bối Tử này xem như có ân với bổn cung, không để ý tới sinh tử của bản thân, dám bảo vệ bổn cung trước trước mặt phụ hoàng, ngươi nói xem, phần ân tình này, có tính là đại lễ mà Tiểu Bối Tử đưa cho bọn họ không.”
Bọn họ, đương nhiên là chỉ kẻ chủ mưu sắp xếp Tiểu Bối Tử vào bên cạnh hắn, đối với một tên mật thám, chẳng phải nhiệm vụ mục tiêu chính là lấy được sự tín nhiệm sao, một màn này của Tiểu Bối Tử, xem như đã hoàn thành hơn phân nửa, bước tiếp theo, chính là nàng trở lại bên cạnh hắn một lần nữa, những người kia, nhất định sẽ nghĩ biện pháp đưa Tiểu Bối Tử về lại đây.
Mà hắn, lại phái người có “ý đồ” giải cứu Tiểu Bối Tử, chính là muốn để những người kia nhìn thấy, rằng hiện giờ hắn quả thật đặt phần ân tình này ở trong lòng, những người kia tự nhiên là sẽ dốc toàn lực trợ giúp.
Lý công công lo âu nhíu mày: “Điện hạ, điều nô tài không hiểu không phải cái này, nô tài là không rõ, ngài rõ ràng đã biết Tiểu Bối Tử là mật thám, sở dĩ hắn không màng gì, lao ra giúp ngài, khả năng chính là vì hai chữ “ân tình” từ miệng ngài, đã như thế, vì sao ngài còn muốn giúp hắn, cứ để hắn ở trong Nội đình ty kia... Không tốt sao?”
Phàn Trầm Hề dừng lại, trên tay vừa dùng lực, thức ăn cho cá bị hắn bóp thành bột phấn, theo gió cuốn đi.
Hắn lẳng lặng ngắm nhìn mặt ao một hồi lâu, lạnh nhạt mở miệng: “Giữ lại hắn, dĩ nhiên là có tác dụng.”
Lý công công xem như là người hiểu rõ nhất Thái tử nhất, thấy thế thì không hỏi thêm nữa, chỉ nói: “Nhưng Tiểu Bối Tử này, có thể nằm an ổn ở trong nhà lao của Nội đình ty được sao, nô tài vừa nhận được tin tức, bên Nội đình ty, đã bắt đầu ra tay rồi.”
Ánh mắt Thái tử điện hạ sâu thẳm như ao nước trong bóng đêm, ngài có chút vô tình nói: “Nếu như ngay cả một chút ấy kiếp nạn ấy mà hắn cũng không chịu được, vậy hắn cũng không đáng để bổn cung vì hắn mà hao tâm tốn sức.”