Thái Tử, Khi Nào Chúng Ta Ly Hôn

Chương 1: Chương 1: Đã gả cho hắn, còn phải theo hắn...... Cái rắm!




Edit: Nắng.

Chương 1: Đã gả cho hắn, còn phải theo hắn...... Cái rắm!

Kinh thành

Hôm nay là ngày Thái Tử Đại Huyền Quốc thú Tạ tiểu thư của Hộ Bộ thị lang làm Thái Tử Phi nên từ sớm khắp đường phố và ngõ hẻm của kinh thành đã ngập tràn sắc đỏ, không khí cũng thập phần vui mừng.

Từ lâu, âm thanh khua chiêng gõ trống, đã quanh quẩn ở kinh thành, cho dù là quan lại thế gia, phú thương, hay người thường, người nghèo, đều sẽ chạy ra đường đón dâu để cùng hưởng không khí vui mừng.

Đội ngũ đón dâu nâng kiệu hoa đỏ thẫm, vững vàng đi về hướng của phủ Thái Tử.

Không giống như ở bên ngoài vui mừng náo nhiệt, bên trong kiệu hoa không khí lại sắp đọng thành băng.

Có thể nói, Tạ Dao đã dùng sức của chín trâu hai hổ mới có thể nhịn xuống xúc động muốn phá hủy kiệu hoa!

Y chẳng qua là trong lúc thực tập cứu một người chết đuối, mở mắt ra liền xuyên thư! Vậy mà lại xuyên đến một cuốn tiểu thuyết đam mỹ cẩu huyết có vỏ bọc ngôn tình!

Hơn nữa, y còn xuyên thành một vật hi sinh nhỏ bé đáng thương là bàn đạp của nhân vật chính!

Nguyên chủ là đứa con mà cha không thương, mẫu thân thì chỉ đem chính mình trở thành con cờ nhỏ bé đáng thương chờ đợi cơ hội có thể vực dậy, nghĩ đến kết cục cuối cùng của tiểu đáng thương, xúc động mà Tạ Dao vừa mới áp xuống lại có dấu hiệu trỗi dậy!

Mà hiện tại, y đang bị một người cha vô lương tâm nhét vào kiệu hoa, để gả thay cho vị trưởng tỷ đã đào hôn của y!

Mà vị trưởng tỷ đã đào hôn kia chính là nữ chính của cuốn tiểu thuyết này!

Tạ Dao hít một hơi thật sâu, không ngừng nhắc nhở chính mình phải bình tĩnh! Mới có thể vén lên tấm rèm đỏ của cỗ kiệu một cách nhã nhặn nhất.

Dường như đã sớm dự đoán Tạ Dao sẽ không an phận, nên nháy mắt, gương mặt của một người phụ nữ trung niên khó tính ngay lập tức phóng đại trước mắt Tạ Dao!

Nhờ có tố chất tâm lý cao mà Tạ Dao mới không bị bác gái kia dọa sợ.

Không đợi Tạ Dao lên tiếng, bác gái kia liền hạ giọng cảnh cáo, “Nhị thiếu gia, người đã ở trên kiệu hoa, cũng đừng nghĩ làm chuyện xấu gì. Nếu xảy ra chuyện gì, thì chính là tội khi quân!”

“Chưa nói có thể liên lụy toàn bộ Tạ gia hay không, nhưng Trương di dương thân yêu của người chắc chắn sẽ phải đứng mũi chịu sào.”

Tạ Dao, “......”

Trong mắt bác gái sự coi khinh cùng khinh thường đều không che giấu một chút nào, “Nhị thiếu gia, dù sao người cũng sẽ phải gả đi, có thể gả cho Thái Tử coi như người đã dùng hết phúc khí tu luyện mấy đời rồi. An phận một chút, còn có thể ở phủ Thái Tử hưởng vinh hoa phú quý đến già, nếu không an phận......”

Tuy rằng không có nói hết lời, nhưng trong ánh mắt uy hiếp kia cũng đã nói lên được hậu quả.

Tạ Dao giống như là rất ngoan ngoãn nghiêm túc nghe bác gái răn dạy uy hiếp, nhưng trên thực tế y đã nắm bắt được hoàn cảnh xung quanh.

Bác gái vừa nói xong, Tạ Dao liền buông rèm, lại ngăn cách với thế giới bên ngoài một lần nữa.

Tạ Dao tháo mũ phượng ở trên đầu xuống, tiện tay ném đi, đồ trang sức bởi vì sự thô lỗ của Tạ Dao mà kêu leng keng, chiếc mũ phượng xa xỉ cứ như vậy bị ném vào góc tường.

“Ai, xem ra là trốn không thoát.” Tạ Dao nhụt chí nói.

Cho dù y có thể đánh, cũng không thể đảm bảo y có thể nguyên vẹn thoát khỏi đội ngũ đón dâu ẩn chứa không biết bao nhiêu cao thủ này.

Y cứu được ba đứa trẻ rơi xuống sông, dù y có thể xuyên trở về một lần nữa, thì thân thể của y có lẽ cũng đã bị đốt thành tro hoặc là đã bị thiêu. Cho nên Tạ Dao không có suy nghĩ sẽ chết lại một lần nữa.

Đã tới thì cứ yên tâm ở lại.

Đã gả cho hắn, còn phải theo hắn...... Cái rắm!

Tạ Dao nằm như một đại gia, bắt đầu nghĩ xem bước tiếp theo nên làm như thế nào.

Ở trên đường đón dâu chạy trốn là không có khả năng, tuy rằng y không biết đám cao thủ này là thuộc về hoàng đế hay thuộc về vị Thái Tử kia, nhưng dựa vào cục diện trước mắt, hôn sự này là nhất định phải hoàn thành.

Đây là mặt mũi của Thái Tử, mặt mũi của Đại Huyền Quốc, và cũng là mặt mũi của hoàng đế.

Nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt, thứ nhất y không một xu dính túi, thứ hai, ở nơi này y căn bản không thân thuộc. Khả năng y vừa chạy đi bằng chân trước, chân sau lại chạy trở về là rất cao.

Quy tắc của Tạ Dao chính là sẽ không làm việc gì mà mình chưa chắc chắn.

Hừm......Vì cứu người mà chết cũng chỉ là việc ngoài ý muốn, tuyệt đối không phải lịch sử đen tối của y.

Kiệu hoa thật ổn định, Tạ Dao ngồi ở bên trong xuýt nữa thì ngủ quên.

Thật vất vả mới ngừng lại, rèm liền bị một bàn tay thon dài có những khớp xương rất rõ ràng nâng lên.

Ánh nắng đột ngột có chút chói mắt, Tạ Dao nheo mắt một lúc lâu mới có thể thích ứng.

Lý Dục Hi nhìn thoáng qua mũ phượng của tân nương tử bị ném ở bên chân, nhướng mày nói:

“Thái Tử Phi?”

Tạ Dao ngẩng đầu lên muốn nói gì đó, kết quả miệng không chịu sự khống chế mở ra, đối với vị Thái Tử điện hạ tuấn mỹ trước mắt ngáp một cái thật lớn.

Lý Dục Hi, “......”

Khóe mắt Tạ Dao phiếm ra hai giọt nước mắt sinh lí, “Thật xin lỗi, tại cỗ kiệu quá thoải mái, xuýt nữa khiến ta ngủ quên.”

Không biết có phải ảo giác của Tạ Dao hay không, y phảng phất nghe thấy một tiếng cười rất nhỏ, nhưng khi y nhìn kỹ lại thì vị Thái tử điện hạ này cũng không có một chút biểu tình dư thừa nào.

Lạnh lùng.

Người sống chớ gần.

Nếu không phải một thân hỉ phục đỏ thẫm, thì còn tưởng rằng người này tới là để ám sát tân nương.

Ánh mắt đánh giá của Tạ Dao dừng lại trên hai chân của vị Thái tử tuấn mỹ, nếu y nhớ không lầm thì hiện tại, chân của người này không đi được.

Nguyên văn ghi lại, vị Thái Tử điện hạ này bị ngã ngựa vào năm mười lăm tuổi, chân bị gãy, sau đó liền tàn phế.

Tạ Dao tấm tắc hai tiếng, “Điện hạ, ta xem ngươi cũng không bế được ta, hay là để ta ngồi ở trên đùi ngươi đi?”

Mọi người xung quanh há hốc mồm, vị Thái Tử Phi này còn chưa có vào cửa đâu! Vậy mà dám ngang nhiên bóc trần vết sẹo của Thái tử?!

Kỳ thật Tạ Dao cũng đã nghĩ đến tình huống này, hiện tại thân thể của y...... cũng mới 17 tuổi, lại còn thêm một thân hình không có chất dinh dưỡng, nhìn qua cùng lắm là xấp xỉ mười lăm tuổi, tuyệt đối không nặng.

Hai chân của Thái Tử chỉ là không thể đi mà thôi, chứ không phải không có cảm giác.

Y không tin một thân nam chủ cẩu huyết này sẽ không chú ý bảo dưỡng hai chân của mình.

Lý Dục Hi nhìn vào ánh mắt không có chút khinh thường nào của Tạ Dao, thật lâu sau mới nói: “Được.”

Một người trẻ tuổi đứng ở bên người Lý Dục Hi không đồng ý, “Điện hạ, chuyện này không hợp quy củ. Người thân là Thái Tử, căn bản không cần......”

Tạ Dao nâng lên mí mắt, “Đại ca, quy củ là chết, người là sống. Thân là Thái Tử thì thế nào, chẳng lẽ khi thành thân hắn không phải trượng phu của người khác sao? Không phải cũng là hai con mắt một cái mũi? Cùng các bá tánh có gì khác nhau?”

Người trẻ tuổi không nghĩ tới Tạ Dao sẽ phản bác lại, “Ngươi, người này như thế nào......”

“Nguyên Tĩnh, được rồi.” Lý Dục Hi ngăn cản Tô Nguyên Tĩnh nói tiếp, ánh mắt lạnh băng từ trên nguời Tạ Dao thu về rồi nói “Đi lên.”

Tạ Dao không chút khách khí ngồi ở trên đùi Lý Dục Hi, trong lòng thầm nghĩ: Tên Thái Tử điện hạ này không phải là một tên cặn bã như trong tiểu thuyết viết sao!

Vì thế, một đôi tân nhân đặc biệt, mà mọi người không thể tưởng tượng được ở ngay trước mắt, bị đưa vào phủ Thái tử.

Tới tân phòng rồi, Tạ Dao liền nhảy xuống, cười tủm tỉm nói: “Thái Tử điện hạ bảo dưỡng đến không tồi nha.”

Cặp chân kia có hơi gầy một chút, nhưng cũng không có gầy yếu đến nỗi chỉ còn lại mỗi xương, quả nhiên là có bảo dưỡng như những gì y dự đoán.

Y làm như vậy, chẳng qua là để bớt chút phiền toái mà thôi. Y muốn cho những người khác biết, tuy rằng tương lai y sẽ là một Thái Tử Phi không được sủng ái, nhưng vẫn sẽ là Thái Tử Phi.

Con ngươi đen nhánh của Lý Dục Hi đảo qua một vòng trên khuôn mặt tinh xảo của Tạ Dao, theo ánh mắt dừng ở những điểm nhỏ màu đỏ trên vành tai, có ý nói, “Khách khứa đều biết thân thể ta suy yếu, rất nhanh tiệc sẽ tan, ngày mai mới là lúc ngươi cần có tinh thần ứng phó, đêm nay trước liền nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Không cần động phòng hoa chúc, Tạ Dao liền vui mừng ở trong lòng bắn pháo hoa!

Nhưng khuôn mặt không cảm xúc cũng không phù hợp với tính cách của nguyên chủ, miễn cho vị Thái Tử này hoài nghi.

“Thái Tử điện hạ, đêm nay...... Cái kia, động phòng......” Tạ Dao chịu đựng ghê tởm, dùng ánh mắt liếc mắt đưa tình ám chỉ.

Đôi mắt của y dường như chớp đến độ sắp rút gân, đầu gỗ mới chịu đáp lại.

“Thái Tử Phi, nếu có bệnh về mắt thì đi tìm thái y.”

“......”

________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.