Đồng thời Tần Cẩn Du còn bảo người báo cho Ngụy Kiêm Gia, hẹn nàng đến ngự hoa viên gặp mặt.
Ngụy Kiêm Gia vốn là một chủ nhân quý giá, từ nhỏ được nuông chiều lớn lên, tính tình tuy rằng không có kiêu căng như Ngụy Thanh Uyển, nhưng cũng không kém là bao nhiêu, hơn nữa nàng ta từ trước còn luôn tự phụ, chỉ nghĩ rằng lần này chắc chắn có thể đuổi Tần Cẩn Du ra khỏi cung, trăm triệu lần không nghĩ rằng mình cư nhiên bị Tần Cẩn Du xú tiểu tử mới sáu tuổi tính kế!
Đêm qua mọi người còn đang nói về Tần Cẩn Du, không nghĩ rằng qua một đêm, hướng gió trong cung liền thay đổi, mọi người thế mà lại đang nói về nàng ta!
Điều này nàng ta sao có thể chịu đựng được?
Ngụy Kiêm Gia lại càng không nghĩ tới là Tần Cẩn Du nhìn có vẻ ôn hòa, nhưng lại không dễ ức hiếp, vì muốn phản kích lại mà tự làm mình bị thương!
Thật là một người tàn nhẫn!
Ngụy Kiêm Gia cuối cùng cũng không nuốt trôi khẩu khí này.
Nàng đường đường là quận chúa, bị một đứa con của thần tử tính kế, thật sự mất mặt.
Ngụy Kiêm Gia còn định đi tìm Tần Cẩn Du tính sổ, nghe thấy Tần Cẩn Du còn muốn hẹn mình gặp mặt, thì lập tức đáp ứng.
Xảy ra việc này, cho dù Tần Cẩn Du không chủ động đi tìm nàng ta, thì nàng ta cũng phải chủ động đi tìm Tần Cẩn Du.
Hiện tại Tần Cẩn Du mở miệng trước, Ngụy Kiêm Gia cũng tiết kiệm được nghĩ xem làm sao để hẹn được Tần Cẩn Du.
Ngụy Kiêm Gia đáy lòng rất khó chịu với Tần Cẩn Du.
Tần Cẩn Du thiên phú dị bẩm, ở trên thượng thư phòng thường thường tỏa sáng, trong cung lại nhận được sự sủng ái của Hiền phi và bệ hạ.
Ngụy Kiêm Gia có thể tiến cung thư đồng của Ngụy Kiêm Gia, cũng là người có ưu tú, chỉ là sau khi Tần Cẩn Du xuất hiện trước mắt, liền không đáng nhìn vào.
Một người có thể đè ép tất cả mọi phương diện của mình, Ngụy Kiêm Gia không ghen tị không chán ghét mới lạ.
Tần Cẩn Du đi lung tung về phía ngự hoa viên như mấy người không có việc gì, thỉnh thoảng nhìn về bên cạnh, xem xem Ngụy Kiêm Gia đã đến hay chưa.
Ngự hoa viên là nơi Ngụy hoàng hay đến, cho dù hôm nay Ngụy hoàng không đến, thì cũng có không ít tần phi cũng đi qua đây.
“Cần ta trợ giúp không?” Tô Hoành theo sau Tần Cẩn Du rốt cuộc không nhịn được lo lắng Tần Cẩn Du không đối phó được với Ngụy Kiêm Gia, khó thấy được hỏi nàng một câu.
“Không cần.” Tần Cẩn Du nói, dường như rất có tự tin.
Tô Hoành thấy Tần Cẩn Du cự tuyệt, liền tỏ vẻ mình muốn giúp Tần Cẩn Du, rồi yên lặng tránh đi chỗ khác.
Tần Cẩn Du đang muốn gọi Tô Hoành, vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngụy Kiêm Gia đang đi tới bên này.
Đến cũng thật nhanh.
Bên người trừ một thị nữ cũng không mang theo ai khác nữa.
Nhưng cũng đúng thôi, Tần Cẩn Du thầm nghĩ, đừng nhìn thấy bình thường Ngụy Kiêm Gia và lục Công chúa cùng với Ngụy Thanh Nguyệt thường ngày vui đùa, cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi, hiện giờ cả cung đều có lời nói bất lợi đối với Ngụy Kiêm Gia, ai có thế ở cùng với ta chứ.
Ngụy Kiêm Gia lúc đầu còn có điều băn khoăn, nhưng thấy Tần Cẩn Du chọn địa phương cũng không phải là nơi dễ nhìn thấy nhất trong ngự hoa viên, ngược lại địa phương lại hơi ở trong góc một chút, liền thả lỏng cảnh giác một chút.
Ngụy Kiêm Gia từ trước đều chướng mắt với người có địa vị thấp hơn mình, đối với Tần Cẩn Du cũng có vài phần khinh thường, thấy Tần Cẩn Du nhàn nhã tự đắc ở đó nhất thời có cảm giác bị đùa giỡn.
Bực mình đến phát cáu, dù sao lúc này cũng không phải là lúc đi trêu tức Tần Cẩn Du, dù sao Ngụy Kiêm Gia cũng còn muốn thanh danh.
Ngụy Kiêm Gia đáy lòng đang tự an ủi mình, không đợi Tần Cẩn Du nói trước, liền vỗ tay.
Tần Cẩn Du ngẩn người, không hiểu động tác của Ngụy Kiêm Gia.
Ngụy Kiêm Gia là do mình hẹn đến, chẳng lẽ trước hết không phải nên nghe mình nói trước sao?
Nàng ta như thế này là muốn đánh đòn phủ đầu?
Nghĩ đến đây, Tần Cẩn Du lập tức cảnh giác.
Cũng may Ngụy Kiêm Gia cũng không có ý định công kích Tần Cẩn Du, nàng chính chỉ là để thị nữ đưa cho Tần Cẩn Du một hộp đựng thức ăn.
Dưới ánh mắt ra hiệu của Ngụy Kiêm Gia, thị nữ kia nhẹ nhàng nhấc màn che, để lộ đồ vật bên trong hộp ra bên ngoài.
Tần Cẩn Du ở trong cung lăn lộn đã lâu,thấy qua không ít những chuyện âm u, trở nên có vài phần đa nghi, nàng sợ Ngụy Kiêm Gia cho mê dược gì đó vào, theo bản năng trước tiên bịt kín mũi của mình rồi nhìn vào bên trong, đồng thời dư quang không quên liếc trộm Ngụy Kiêm Gia, để phòng ngừa nàng ta làm chuyện gì như con thiêu thân.
Lần này Tần Cẩn Du đúng là nghĩ sai cho Ngụy Kiêm Gia, Ngụy Kiêm Gia tuy rằng tức giận với Tần Cẩn Du, nhưng cũng không dám ở trong ngự hoa viên trắng trợn động thủ.
Ngụy Kiêm Gia thấy Tần Cẩn Du cảnh giác như vậy, trong lòng tức giận không giảm mà còn tăng, móng tay nàng ta nhéo thật chặt mình, mới để mình không mất đi lý trí, tận lực dùng ngữ khí bình thường để nói chuyện “Chuyện hôm qua là bản quận chúa không đúng, dẫn tới mọi người hiểu lầm ngươi, hiện tại bản quận chúa nhận tội với ngươi.”
Ngụy Kiêm Gia dù sao cũng mới chỉ mười ba tuổi, tuy rằng thiên phú mạnh hơn so với người bình thường một chút, chỉ số thông minh lại bình thường, bởi vì được sủng lớn lên, trí tuệ cảm xúc lại không đủ.
Hiện giờ trong miệng nàng ta tuy rằng đang giải thích, nhưng lại một bộ dáng cao cao tại thượng, trong mắt không có nửa phần áy náy, chỉ có không kiên nhẫn cùng oán hận.
Đường đường là quận chúa, thế nhưng lại phải giải thích cho một xú tiểu tử, từ nhỏ được phu thê Di thân vương nghìn kiều bách sủng Ngụy Kiêm Gia chỉ cảm thấy bị sỉ nhục.
Tần Cẩn Du nhìn về phía hộp thức ăn kia, nuốt một ngụm nước miếng.
Ngụy Kiêm Gia cũng không đến nỗi quá ngốc, biết nàng thích đồ ăn ngon.
Tần Cẩn Du vốn muốn bố trí cho Ngụy Kiêm Gia một lần nữa, để cho nàng ta biết rằng mình không phải là người dễ bị trêu chọc, nhưng điểm tâm trong hộp thức ăn quả thật rất đặc biệt, từ khi Tần Cẩn Du tiến cung đến nay cũng chưa thấy điểm tâm nào đẹp như vậy.
“Đây là cái gì?” Tần Cẩn Du mặc dù có chút thèm ăn, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh hỏi han.
Đồ không có kiến thức. Ngụy Kiêm Gia trong lòng cười nhạo Tần Cẩn Du, nhưng vẫn trả lời nàng “Đây là bánh giọt nước, là điểm tâm thường gặp ở Hoa quốc.”
Đựng bánh giọt nước là một cái đĩa bạch ngọc tinh xảo, hình bầu dục, bên cạnh còn điêu khắc hoa sen, mà bánh giọt nước kia tuy rằng là một loại bánh, nhưng thực tế là một nửa vòng tròn trôi nổi màu hồng nhạt, giống như một giọt nước trong suốt, dưới ánh mặt trời phản chiếu ra ánh sáng màu vàng.
Còn có thể nhìn thấy trung tâm điểm tâm, còn có một bông hoa hồng nhạt mềm mại.
Mới chỉ có nhìn thôi, Tần Cẩn Du đã cảm thấy rơi nước miếng.
Ngụy Kiêm Gia thấy Tần Cẩn Du có sự dao động, cũng nhẹ nhàng thở ra, nói “Đây chính là mẫu phi ta tự làm, hôm nay vốn để người đưa vào cung cho ta, nhưng mà ta xưa nay không thích đồ ngọt, nếu ngươi thừa nhận việc hai ngày này là hiểu nhầm, để cho thanh danh của ta không bị tổn hại bởi lời đồn, thì bánh giọt nước này là của ngươi.”
Tần Cẩn Du lúc trước cũng đoán được Ngụy Kiêm Gia tới tìm mình để hòa giải, hiện giờ lại nghe được chính miệng nàng nói ra, thì chỉ cảm thấy buồn cười.
Di thân vương phi quý nữ Hoa quốc, biết làm điểm tâm Hoa quốc cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Di thân vương cùng Ngụy hoàng tình cảm tốt, bởi vậy Di thân vương phi thường xuyên tự mình làm chút điểm tâm, để người tiến cung mang cho Ngụy Kiêm Gia.
Ngụy Kiêm Gia đã sớm ăn phát chán điểm tâm Di thân vương phi làm rồi, lại không dám cự tuyệt, nên có cũng phân một ít cho lục Công chúa Ngụy Thanh Anh, có đôi khi lén lút vứt đi.
Lấy điêm tâm mà mình không cần, ban ơn đưa cho người khác, cũng không hiểu Ngụy Kiêm Gia nghĩ thế nào.
“Ta cự tuyệt.” Tần Cẩn Du không chút do dự nói.
Nàng thích ăn không sai, nhưng cũng không đại biểu nàng không có đầu óc.
Nàng không tiếc tự làm mình bị thương không phải vì muốn phản kích Ngụy Kiêm Gia sao?
Lại nói nếu như mình thừa nhận sự việc này là hiểu lầm, chẳng phải là tự mình đánh mặt mình?
Để cho người trong cung biết được bộ mặt của Ngụy Kiêm Gia, lại đột nhiên lại nói Ngụy Kiêm Gia trong sạch, nàng nếu thật sự làm như vậy, sau này sao còn có thể lăn lộn ở trong cung được nữa chứ?
Như vậy, người trong cung sẽ đều cho rằng nàng yếu đuối dễ bị khi dễ.