“Tần công tử, nên rời giường đi thượng thư phòng học tập rồi.” Trời còn chưa sáng, Cẩm Họa đã muốn trang điểm xong, đi đến phía trước cửa sổ phòng Tần Cẩn Du, kêu Tần Cẩn Du rời giường.
Tần Cẩn Du hôm qua ở bên ngoài thượng thư phòng tranh chấp với Ngụy Thanh Uyển, dẫn tới các hoàng tử công chúa vây xem, còn kinh động phu tử dạy học, cuối cùng hai người không những bị mời ra ngoài, mỗi người còn bị phạt chép năm lần bộ thứ nhất 《 Tam Tự kinh 》.
Tần Cẩn Du sau khi nghe thấy bị phạt, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, nhìn Lưu phu tử trừng phạt nàng và Ngụy Thanh Uyển với ánh mắt khó có thể tin được, nhỏ giọng cầu xin: “Phu tử, ta biết sai rồi, có thể chép ít hơn mấy bản không?”
Tần Cẩn Du ở Tần gia rất được sủng ái, Tần gia không có một vị trưởng bối nào dám đối với nàng nghiêm khắc quá, cơ hồ chưa bao giờ phải chịu phạt nặng, duy nhất một lần là bị phạt quỳ ở từ đường, bởi vì nàng nghịch ngợm mà làm hại đích muội lâm bệnh.
Lưu phu tử hiện giờ đã bảy mươi tuổi, thân mình xương cốt vẫn còn cường tráng, năm đó từng dạy cho Ngụy Hoàng, Ngụy Hoàng đối vị đã từng là lão sư này rất là kính trọng.
Lưu phu tử xưa nay nghiêm khắc, các hoàng tử công chúa đều thập phần sợ hãi hắn, ngay cả Ngụy Thanh Thần không lòng dạ nào đọc sách và Ngụy Thanh Hoài cà lơ phất phơ, khi ở trước mặt hắn đều rất quy củ, không dám có chút lơ là.
Lưu phu tử lạnh lùng nói: “Nuông chiều từ bé! Bất quá mới phạt ngươi chép năm lần, ngươi còn muốn kêu oán than?”
Tần Cẩn Du mấy ngày trước nghe thấy Ngụy Thanh Hoài và Ngụy Thanh Nguyệt kêu than về vị Lưu phu tử này, khi đó nàng còn không cho rằng như vậy, chỉ cảm thấy được các nàng là cường điệu hóa, hiện giờ xem ra, Lưu phu tử này quả thật là đáng sợ.
Tần Cẩn Du biết Lưu phu tử sẽ không thay đổi quyết định, trong lòng hết sức uể oải, nhuệ khí vừa mới cùng Ngụy Thanh Uyển đấu võ mồm hoàn toàn biến mất, cúi đầu, sự hăng hái giảm dần, đắp lời “Vâng“.
Ngụy Thanh Uyển quen hồ nháo, ngày thường ít đọc sách, sau khi nghe thấy xử phạt, cũng không có cảm giác gì, nhìn thấy Tần Cẩn Du bị phu tử răn dạy, chỉ cảm thấy nội tâm sảng khoái.
Ngụy Thanh Uyển nhõng nhẽo nói: “Chỉ là chép năm lần bộ thứ nhất của 《Tam Tự kinh 》mà thôi, Tần Cẩn Du thế mà ngươi cũng dám than phiền, nếu là ta, cho dù chép toàn bộ trên mười lần, cũng không oán hận câu nào.”
Tần Cẩn Du khinh thường nhìn qua Ngụy Thanh Uyển, không nói gì.
Nàng hiện tại đắc ý, đợi đến lúc chép phạt, đừng có khóc nhè.
Ngụy Thanh Uyển ngẩng đầu đắc ý, ánh mắt nhìn về phía Lưu phu tử, trong mắt hàm chứa chờ mong.
Có Tần Cẩn Du không hiểu chuyện để so sánh, thì nàng hiểu chuyện hơn sẽ nhận được sự coi trọng của phu tử chứ?
Phu tử nghe thấy lời nàng nói, trong lòng cao hứng, nói không chừng xử phạt còn có thể giảm bớt, không, thậm chí có thể là miễn đi xử phạt nàng.
Ngụy Thanh Uyển nghĩ rất phấn khởi, không tự giác mỉm cười.
“Tốt, tốt lắm.” Giây tiếp theo, Ngụy Thanh Uyển nghe thấy Lưu phu tử liên tục tán thưởng nàng, nàng không khỏi nhướng mày đắc ý, chờ tán thưởng bước tiếp theo của Lưu phu tử.
Lưu phu tử nhìn chằm chằm Ngụy Thanh Uyển, giọng nói đột nhiên trở lạnh: “Nếu thập nhất điện hạ thích chép như vậy liền theo lời nói của người chép mười lần《Tam Tự kinh 》!”
Ngụy Thanh Uyển: “???”
Vị phu tử này có bệnh gì sao? Vì sao không dựa theo thói quen mà hành động?
Tần Cẩn Du cúi đầu, bả vai run rẩy kịch liệt, nghẹn cười.
Trong lòng nàng sợ hãi với việc bị trừng phạt đã tan biến thành hư không, hiện giờ đối với vị Lưu phu tử trước mắt này nhưng thật ra có vài phần hứng thú.
Ngụy Thanh Uyển sững sờ tại chỗ một lúc, cuối cùng mới phản ứng lại, hoảng sợ nói với Lưu phu tử: “Phu tử, ta chỉ là thuận miệng nói, cầu ngài không cần phải.”
Tuy rằng trong mắt nàng, phạt sao chép mười lần cũng không nhiều, nhưng ai cũng không muốn mình bị trừng phạt cùng với người đáng ghét, mà đối phương bị phạt còn nhẹ hơn so với mình.
Lưu phu tử vốn đã xoay người chuẩn bị rời đi, nghe thấy Ngụy Thanh Uyển hoảng sợ kêu to, nhíu mày.
Sau đó quay đầu lại khiển trách: “Thân là công chúa, sao có thể nói không giữ lời, người nếu như hôm nay không thực hiện lời của người, ngày sau còn có mặt mũi gì đứng trước mặt thế nhân! Trở về chép mười lần đi!”
Ngụy Thanh Uyển và cung nữ bên người nàng, hai mặt đều sững sờ.
Đúng thật rõ ràng là bị sắp xếp.
Tần Cẩn Du ở một bên nghẹn cười đến đau sốc hông.
Khuôn mặt tươi cười của Tần Cẩn Du vẫn giữ đến khi trở lại Dực Khôn cung.
Thẳng đến khi nàng chép xong hai lần bộ thứ nhất của 《Tam Tự kinh 》, nụ cười trên mắt cuối cùng cũng biến mất.
Vị phu tử kia nghiêm khắc như thế, nói vậy đối với chữ có hay không cũng rất nghiêm ngặt. Tần Cẩn Du viết mỗi chữ đều rất dụng tâm, sau khi viết xong hai lần, thì cánh tay và cổ tay đều nhức mỏi không thôi.
Có mấy chữ nàng còn không nhận được, dành phải chiếu theo nét vẽ của chữ để viết.
Tần Cẩn Du như cá chết nằm sấp trên bàn, vẻ mặt chán chường.
Nàng không muốn chép tiếp nữa.
Nàng mệt mỏi quá.
Chép mệt chết đi được bao nhiêu lâu như vậy, còn thiếu ba lần nữa, nhưng mà nàng một chữ cũng không muốn viết tiếp.
Vì cái gì phải chép năm lần?
Nàng chỉ là một đứa nhỏ a!
Ngụy Thanh Hoài sau khi tan học, theo thường lệ đi bái kiến mẫu thân Hiền Phi, sau đó đi đến thiên điện xem Tần Cẩn Du, thấy Tần Cẩn Du ngẩng đầu, rồi lại nằm úp sấp lên bàn.
Ngụy Thanh Hoài hôm nay thấy Tần Cẩn Du bị phạt, hiện giờ nhìn thấy trên bàn xếp nhiều giấy, định lấy xem một ít.
Tay còn chưa động đến tờ giấy, Tần Cẩn Du đã nhanh hơn một bước liều chết bảo vệ tờ giấy đó.
“Làm gì thế?” Ngụy Thanh Hoài bĩu môi: “Ngươi không phải viết chữ quá khó coi, nên mới không dám cho ta xem?”
“Đúng!” Tần Cẩn Du gật đầu: “Khó coi chết đi được, cho nên ngươi đừng nhìn.”
Bôi đen chính mình thì sẽ không có áp lực.
Ngụy Thanh Hoài người này xuống tay từ trước đến nay không biết nặng nhẹ, khi kéo tay hoặc chụp bả vai nàng đều dùng lực rất lớn. Hơn nữa hắn là pháp thuật hệ hỏa, Tần Cẩn Du sợ Ngụy Thanh Hoài đem hủy đồ mà mình thiên tân vạn khổ mới viết được.
Nếu thật sự là như vậy, Tần Cẩn Du cảm thấy được mình sẽ không nhịn được đập chết Ngụy Thanh Hoài.
“Keo kiệt.” Ngụy Thanh Hoài hừ một tiếng, nhưng lại không tiếp tục lấy giấy của Tần Cẩn Du, mà là nhìn ra xa.
Nhìn một lúc, Ngụy Thanh Hoài nhịn không được cười nhạo một tiếng: “Ngươi không khỏi cũng quá vô dụng, đã qua lâu như vậy, ngươi thế nhưng mới chép được hai lần, còn ngại mệt!”
Tần Cẩn Du trợn mắt xem thường, nhịn xuống xúc động muốn nhảy lên cho Ngụy Thanh Hoài một quyền: “Nói thì nhẹ nhàng, ngươi sao thử một chút xem?”
Ngụy Thanh Hoài nghiêm mặt nói: “Trừng phạt như vậy vẫn không tính là gì, Lưu phu tử vẫn là xem ngươi và Ngụy Thanh Uyển tuổi còn nhỏ, không trách phạt quá nặng.”
Tần Cẩn Du: “...”
Meo meo meo?
Cái này cũng chưa tính là trách phạt nặng?
Tần Cẩn Du sửng sốt, nhớ lại những ngày Ngụy Thanh Hoài và Ngụy Thanh Nguyệt kể lể vể các việc của Lưu phu tử.
Nhớ lại một lần, Tần Cẩn Du mới phát hiện, so sánh với việc mà Ngụy Thanh Nguyệt và Ngụy Thanh Hoài bị trừng phạt, trừng phạt của nàng dường như không là cái gì.
Ngụy Thanh Hoài thở dài một tiếng: “Trừng phạt của Ngụy Thanh Uyển mới gọi là nặng, bất quá cũng là nàng tự làm tự chịu.”
Đối với muội muội Ngụy Thanh Uyển kiêu ngạo ương ngạnh hay gây chuyện sinh sự như vậy, Ngụy Thanh Hoài thật sự không có cảm tình tốt gì, với cảnh ngộ của Ngụy Thanh Uyển rất là vui sướng khi người gặp họa.
Ngụy Thanh Uyển trước kia chưa từng đọc《Tam Tự kinh 》, chỉ nghe tứ ca nàng Ngụy Thanh Thần đọc qua. Khi mở ra 《Tam Tự kinh 》và sau khi xem xong, Ngụy Thanh Uyển khóc thút thít, vươn tay ra.
Dùng sức tát mình một cái thật mạnh.
“Hu a a a a tại sao lại nhiều như vậy a, ta chắc chắn không chép xong được làm sao bây giờ huhuhu...”
Sau khi tiếng bàn tay giòn giã vang lên, Ngụy Thanh Uyển ôm khuôn mặt đỏ do mình tự tát khóc rống không ngừng.
Tần Cẩn Du cầm bút viết một lúc lâu, thẳng đến khi qua giờ Dậu mới chép xong.
Mà Ngụy Thanh Uyển còn sao chép đến giờ Tý còn chưa chép xong, cuối cùng buồn ngủ không chịu được ghé vào trên bàn ngủ.
Tần Cẩn Du nghĩ ngày mai là chính thức đi thượng thư phòng học, sau khi nghỉ ngơi một lát, lại bắt đầu đọc sách.
Mới chỉ là một Lưu phu tử đã nghiêm khắc như vậy, các phu tử khác còn không biết sẽ như thế nào, trải qua việc hôm nay, Tần Cẩn Du đã chăm chỉ hơn, với sự giúp đỡ của Ngụy Thanh Hoài đã chuẩn bị trước công khóa, tránh cho ngày mai lại bị phạt.
Đến giờ Tý, mới đi ngủ.
Tần Cẩn Du thường ngày đều là vừa đến giờ Hợi liền đi ngủ, hiện giờ lại ngủ muộn hơn một canh giờ, ngày hôm sau tất nhiên có chút dậy không nổi.
Cẩm Họa không kêu tỉnh được Tần Cẩn Du, liền bắt đầu đẩy nàng.
Tần Cẩn Du tuy rằng buồn ngủ chết đi được, nhưng vẫn là bị Cẩm Họa mạnh mẽ kéo dậy.
Đợi rửa mặt mặc quần áo xong, Tần Cẩn Du ra khỏi cửa mà trời còn chưa sáng, lại nhìn trong tay Cẩm Họa cầm một chiếc đèn lồng, khó khăn nuốt nước bọt, hỏi: “Cẩm Họa, ngươi có nhầm không?”
Lúc này hẳn là mới giờ Mão, cho nên sắc trời còn hơi tối, tại sao lại đi lên thượng thư phòng sớm như vậy?
Cẩm Họa cúi đầu nói: “Công tử, các hoàng tử công chúa đều đi thượng thư phòng vào lúc này.”
Tần Cẩn Du:(╯‵□′) ╯︵┻━┻
Tần Cẩn Du vẫn chưa hết bàng hoàng, thấy Ngụy Thanh Hoài sớm đã kích động vẫy tay chạy từ nơi ở của mình tiến về phía nàng, hưng phấn mà thúc giục nàng: “Tần Cẩn Du ngươi nhanh chân lên, nếu không chúng ta sẽ tới muộn mất!”