Tô Hoành thản nhiên nói: “Không có hứng thú.”
Tần Cẩn Du đã chung đụng với Tô Hoành được một tháng, cũng có chút hiểu về tính tình của Tô Hoành, Tô Hoành chính là xú tiểu tử khẩu thị tâm phi.
Hắn nói không có hứng thú, chưa chắc sẽ không hứng thú, ví dụ như hiện tại --
Sắc mặt Tô Hoành tuy rằng lãnh đạm, nhưng ánh mắt vẫn cố ý vô tình lướt qua hướng quần áo nàng có chút căng phồng.
Tần Cẩn Du cười hì hì từ trong lòng rút ra một cuộn giấy, đưa tới trước mặt Tô Hoành “Hôm qua ta có chút rảnh, cho nên tự bắt chước thủ pháp vẽ tranh của tứ Hoàng tử điện hạ, vẽ cho ngươi mấy bức họa.”
Tô Hoành hoài nghi nhìn Tần Cẩn Du, không đưa tay ra nhận.
Tứ Hoàng tử tuy rằng háo sắc quần áo lụa là, nhưng năng lực vẽ tranh đến họa sỹ cung đình cũng không thể bì được, Tần Cẩn Du chỉ là một nha đầu năm tuổi, mà dám nói bắt chước được thủ pháp vẽ tranh của tứ Hoàng tử.
“Thật!” Tần Cẩn Du thấy Tô Hoành không tin, nhất thời nóng nảy, giơ lên trang trên cùng, trước mắt Tô Hoành mở ra, đắc ý khoe: “Ngươi xem, đây là không phải rất giống ngươi sao! Ta hôm qua vẽ mất ước chừng một cái canh giờ, mới hoàn thành được bức tranh!”
Tô Hoành ánh mắt lãnh đạm đảo qua bức họa, khóe miệng lại mỉm cười.
Người trong bức tranh này, thật sự là rất xấu, trên đầu chỉ có vài sợi tóc dài ngắn khác nhau, mắt một bên to một bên nhỏ, cái mũi thế nhưng cũng bị lệch.
Chỗ giống nhau duy nhất, chính là người trên bức tranh cùng Tô Hoành đều là vẻ mặt lãnh đạm.
Tần Cẩn Du thấy hắn khó lộ ra được vẻ tươi cười, nhất thời càng thêm đắc ý: “Có phải rất đẹp không?”
Nói xong, Tần Cẩn Du lại giơ bức tranh khác ra trước mặt Tô Hoành: “Ngươi xem, mấy trang này so với trang trước cái nào đẹp hơn, bức này là ngươi ở thượng thư phòng đọc sách, bức kia là ngươi đang ở trên cây hái quả, còn có bức kia, đúng rồi chính là bức tranh bên trong có hai người, là ngươi cùng ta ở bên trong đình lý ăn chút điểm tâm, người đẹp trai hơn chính là ta.”
Cẩm Họa là thị nữ bên người Tần Cẩn Du trên mặt nhịn không được run rẩy.
“Công tử” nhà nàng cái gì cũng tốt, chỉ là có đôi khi sẽ tự tin quá, ví dụ như hiện tại.
Nói thật, Cẩm Họa trước đây nhìn những bức tranh Tần Cẩn Du vẽ, nhìn không hiểu nàng đang vẽ ra cái gì, nhưng thấy nàng đắc ý vui vẻ, không nhẫn tâm nói ra.
Chỉ hy vọng Tô công tử có thể nhìn vào phần tình cảm chơi đùa bấy lâu với công tử nhà nàng, không cần đả kích quá lớn cho công tử nhà nàng.
Cẩm Họa trong lòng âm thầm cầu nguyện.
Tô Hoành lúc này thật ra không có ý định đả kích Tần Cẩn Du, hắn từ trong cuộn giấy rút ra một một trang tốn nhiều bút mực nhất, có chút tò mò hỏi: “Đây là cái gì? Là gà nướng sao?”
Nụ cười Tần Cẩn Du đọng lại trên mặt.
Nàng không thể tin nhìn Tô Hoành, sau khi phát hiện đối phương cũng không nói giỡn, mơ màng, giọng the thé nói: “Cái này giống gà nướng ở chỗ nào?”
“Đây là đầu gà, đây là cánh, đó là chân gà...” Tô Hoành nhất nhất chỉ ra, nhăn mặt nói: “Không phải gà nướng, thì là cái gì?”
Tần Cẩn Du tựa như gặp ngũ lôi oanh đỉnh, nàng gian nan nhìn theo tay Tô Hoành chỉ, phát hiện bức họa này, quả thực như lời Tô Hoành nói có chút giống gà quay.
Nhưng chỉ là có tí xíu giống mà thôi.
Tần Cẩn Du cắn răng nói: “Gà quay cái gì chứ, đó là giao nhân!”
Tần Cẩn Du mấy ngày trước đây nghe nữ nhi Hiền phi thất Công chúa Ngụy Thanh Nguyệt nói về truyền thuyết giao nhân, đã nhịn nhiều ngày đến tâm tình khó chịu, đối với thân phận giao nhân thần bí thân người đuôi cá sinh ra nồng đậm hiếu kỳ.
Hôm qua khi nàng vẽ tranh, thuận tay đem mình cùng Tô Hoành hóa thành bộ dáng giao nhân.
Tần Cẩn Du vốn đang đắc ý, bị Tô Hoành nói như vậy, không phục hỏi Cẩm Họa bên người nàng: “Cẩm Họa, ngươi xem bức họa này, giống giao nhân hay là giống gà quay?”
Cẩm Họa cùng lương tâm của mình tranh đấu hồi lâu, cuối cùng là vẫn làm theo đúng lý tưởng thành thực mà đáp lại: “Bẩm công tử, nô tỳ cảm thấy đều không giống.”
Trong mắt Cẩm Họa, bức họa của Tần Cẩn Du chỉ có thể nói là bùa vẽ quỷ, quỷ mới nhìn ra được rốt cục nàng vẽ cái gì.
Tần Cẩn Du bị đả kích mạnh: “Các ngươi đều khi dễ ta, ta vẽ bức tranh rõ ràng như vậy, rõ ràng chính là giao nhân!”
Tô Hoành cười không nói lời nào, từ chối cho ý kiến.
Tần Cẩn Du ủy khuất, nàng lấy bức tranh ôm về trong lồng ngực, hầm hừ nói: “Ta muốn đi hỏi tứ Hoàng tử điện hạ, để hắn nói cho ta biết rốt cục ta vẽ có tốt hay không!”
Cẩm Họa nghĩ rằng không được, bức họa của người trong mắt nô tỳ là bùa vẽ quỷ, vậy trong mắt tứ Hoàng tử điện hạ càng không biết là cái gì.
Huống chi quan hệ Tần gia và Chu gia từ trước đến nay luôn luôn không tốt đẹp, Hiền phi cùng Đức phi lại luôn luôn đối địch, tứ Hoàng tử sao sẽ đi xem Tần Cẩn Du vẽ cái gì vậy.
Cẩm Họa vẫn chưa kịp mở miệng ngăn cản công tử nhà mình, Tô Hoành hành động trước một bước.
Tô Hoành rút mấy bức tranh trong tay Tần Cẩn Du đi, ra vẻ cao lãnh lạnh nhạt nói: “Đồ vật ngươi nếu đã đưa cho ta, chính là của ta, dựa vào cái gì lại cầm cho người khác xem?”
Nói xong, Tô Hoành bảo bối đem gấp những cuộn giấy kia vào, cẩn thận nhét vào giấu trong lồng ngực mình.
Tuy rằng những bức tranh này có chút xấu, nhưng dù sao cũng là tâm ý Tần Cẩn Du, cần trân trọng nó thật tốt.
Tần Cẩn Du thấy Tô Hoành trân trọng bức tranh mà mình vất vả vẽ ra, rốt cục vui cười mở miệng: “Đồ của ta, ngươi cần phải giữ gìn cẩn thận.”
“Như bức họa này, nhiều nhất chỉ có thể cầm lấy đi lót bàn, bảo quản như thế nào?” Tô Hoành lành lạnh nói.
Tần Cẩn Du không quan tâm, nàng biết tính tình Tô Hoành chính là như vậy, tuy rằng ngoài miệng nói bức họa của nàng xầu, kết quả còn không phải mang bức họa của nàng đem cất đi.
Bất quá tính tính Tô Hoành cũng thật là có chút ngang ngược, nếu là những người khác nói như vậy với Tần Cẩn Du, chỉ sợ Tần Cẩn Du sẽ tức giận lấy đầu hắn xuống.
Tần Cẩn Du lại nghĩ tới việc vừa mình mới tới muộn, thấy mình vẫn nên giải thích chút: “Vừa mới nãy xú gia hỏa Ngụy Thanh Hoài lôi kéo ta nói chuyện, không muốn cho ta tới tìm ngươi, ta thật vất vả thoát khỏi hắn, nên mới đến muộn.”
Nói xong, Tần Cẩn Du tựa hồ cảm thấy thành ý của mình không đủ, lại cam đoan một câu: “Ta sau này nhất định lén lút trốn Ngụy Thanh Hoài, không bao giờ để ngươi đợi lâu như vậy nữa!”
Nói xong, còn kiễng chân đến sờ đầu Tô Hoành: “Ngoan!”
Tô Hoành lấy được bức họa đích thân Tần Cẩn Du vẽ, tuy rằng trên mặt không lộ ra, nhưng nội tâm cũng rất là vui mừng, giọng điệu cũng nhu hào đi chút: “Sau này ngươi còn đến tìm ta chơi cùng sao?”
Ngụy Thanh Hoài từ trước đến nay đều xem Tô Hoành không vừa mắt, dựa vào thân phận Tô Hoành, không tiện chạy tới Dực Khôn cung, cho dù là “Trộm” đi vào, cũng không thể ở lâu dài, Tần Cẩn Du nếu là muốn cùng Tô Hoành chơi, chỉ có thể đi đến chỗ Tô Hoành tìm hắn.
Tần Cẩn Du suy nghĩ một lúc, lắc đầu, do dự nói: “Ta cũng không dám nói chính xác, nhưng hẳn là không đến được, dù sao mấy ngày này ta cũng có nhiều việc.”
Tô Hoành trong mắt có tia vui sướng vì thu được lễ vật lại bởi vì một câu này của Tần Cẩn Du liền tiêu tán, mím môi không nói gì, tựa hồ có chút tức giận.
Tần Cẩn Du giống như hòa thượng không sờ thấy tóc, không hiểu hỏi: “Ngươi làm sao vậy, ngươi là đang tức giận phải không?”
“Ta rất tốt, không có tức giận.” Tô Hoành sống chết không thừa nhận.
“Vậy là tốt rồi.” Tần Cẩn Du thở nhẹ một hơi, nàng liếc mắt nhìn sắc trời, nói: “Hôm nay nội dung học có chút khó hiểu, ta đọc hơn mười lần còn không có học thuộc được, ta về trước học thuộc đây!”
Tô Hoành đáy lòng không muốn Tần Cẩn Du đi, nhưng không có biểu hiện ra ngoài, chính là lãnh đạm nói: “Ngươi đi đi.”
Tần Cẩn Du xoay người bỏ chạy, sợ chạy về chậm sẽ làm trì hoãn việc học thuộc sách của mình.
Tô Hoành nhìn bóng dáng Tần Cẩn Du, hừ lạnh một tiếng.
Tần Cẩn Du để hắn đợi lâu như vậy, đến đây không bao lâu liền đi, thật sự là...
Thật sự đáng giận.
Tần Cẩn Du chạy ra được vài bước, lại quay lại, cười tủm tỉm với Tô Hoành nói: “Tô Hoành, chúng ta ngày mai gặp!”
Lời còn chưa dứt, Tần Cẩn Du đã xoay người.
Tô Hoành muốn vẫy tay với nàng, thấy nàng xoay người, tay mới vừa nâng lên một nửa lại thả xuống dưới.
Bóng dáng Tần Cẩn Du không bao lâu liền biến mất ở chỗ rẽ.
Giống như là con bướm nhỏ, với đôi cánh nhiều màu sắc sặc sỡ, dừng trên người hắn không bao lâu, liền bay đi.
Tô Hoành cảm thấy hụt hẫng.
Hắn chậm rãi quay trở về, số lượng cung nhân bên người không nhiều lắm chỉ có hai cung nhân đều cho lui xuống, chậm rãi lấy ra hộp gỗ mà mình mang từ Vũ quốc sang.
Sau đó lấy bùa vẽ quỷ trong lồng ngực ra, xem tỉ mỉ hơn.
Ở góc phía dưới bên phải mỗi một bức họa, còn ấn ký đại danh của Tần Cẩn Du.
Tần Cẩn Du vẽ có xấu chút, chữ viết thật ra cũng vẫn nhìn được, tuy rằng hơi non nớt, nhưng vẫn đẹp.
Tô Hoành xem hồi lâu, mới đưa bức tranh bỏ vào bên trong hộp, sau đó khóa kỹ lại.
Hắn quay trở lại ngồi vào vị trí lúc trước, cầm lấy quyển sách trước đó lên.
Trong nội tâm cảm thấy bực bội làm cho hắn lại buông quyển sách trên tay xuống.
Hắn nhìn theo phương hướng Tần Cẩn Du rời đi, càng nghĩ càng giận.
Không thể nhịn được nữa Tô Hoành tức giận nằm bò trên bàn, cái chân dưới bàn đung đưa qua lại.
Ngay kia là sinh nhật hắn, hắn chỉ nói cho Tần Cẩn Du biết, Tần Cẩn Du lúc trước còn vỗ ngực nói nhất định sẽ trải qua sinh nhật cùng hắn thế nhưng giờ lại nói không thể tới!
Kẻ lừa đảo!
Nói chuyện không giữ lời gì hết!
Hừ!
Nếu đến ngày kia sinh nhật nàng không đến, thì đến khi sinh nhật nàng, mình cũng không để ý tới nàng nữa!
Tô Hoành hầm hừ trong lòng rồi âm thầm phát một lời thề.