Thái Tử Phi Bất Lương: Công Chúa Dễ Thương Quá

Chương 20: Chương 20: Các hoàng tử công chúa tu luyện




Ngụy Thanh Uyển tuy rằng tạm thời còn không có khơi dậy ra dị năng, nhưng dù sao vẫn là công chúa mà bệ hạ thương yêu nhất, bởi vậy rất thuận lợi đến bên ngoài thượng thư phòng.

Ngụy Thanh Uyển ngày thường kiêu căng ngang ngược, nhóm cung nhân thấy nàng đều phải trốn đi, hôm nay thấy nàng thần sắc không vui, lại càng không dám tới gần.

Nơi đệ tử hoàng tộc học tập, không giống các nơi khác, không phải ai cũng có thể đến, phụ cận có thị vệ trông coi, xung quanh có cung nhân ngăn trở, Ngụy Thanh Uyển muốn tiến về phía trước, cũng có chút khó khăn.

Có một lần Ngụy Thanh Uyển nháo muốn đi ngự thư phòng tìm tứ Hoàng tử chơi đùa, kết quả không chỉ có bị thị vệ ngăn cản không cho tiến vào, mà còn bị Hoàng đế răn dạy vài câu.

Lần này Ngụy Thanh Uyển không có xông vào, mà là đứng ở bên ngoài khó xử, tự hỏi chính mình nên làm thế nào để đi vào.

Từ lúc Ngụy Thanh Uyển phát hiện mình không có dị năng, liền không còn tự tin, làm việc gì đều phải suy nghĩ cân nhắc một chút làm như vậy có được hay không, có thể hay không dẫn tới bệ hạ chán ghét mà vứt bỏ.

Ngụy Thanh Uyển giải quyết vấn đề từ trước đến nay đều là dựa vào sủng ái của bệ hạ cùng với năng lực làm ầm ĩ phi phàm của mình, rất ít khi thật sự động não suy nghĩ nghiêm túc, hiện giờ đứng một lúc lâu mà cũng chưa nghĩ ra biện pháp gì.

Nghĩ không ra nhưng cũng không có dũng khí làm ầm ĩ, Ngụy Thanh Uyển ở cách thượng thư phòng không xa bực bội đi tới đi lui, hung hăng xé một cánh hoa trút giận.

Ngụy Thanh Uyển kiểm tra không ra thuộc tính, vốn đã phi thường khổ sở, còn bị bệ hạ răn dạy cùng coi thường, việc này thật sự khiến nàng thật sự cảm thấy rất khó tiếp nhận.

Đóa hoa bị xé đã nát trong tay Ngụy Thanh Uyển, Ngụy Thanh Uyển cảm thấy hết sức bất lực, thì nhìn thấy Tần Cẩn Du đang đi đến thượng thư phòng.

Đôi mắt đẹp của Ngụy Thanh Uyển lộ ra nồng đậm vui sướng khi người gặp họa.

Dựa vào thân phận nàng, còn không thể nào đi vào được, huống chi là Tần Cẩn Du?

Vui sướng khi người gặp họa không có duy trì bao lâu, nàng thấy sau khi Tần Cẩn Du cùng thị vệ nói nói mấy câu, liền thuận lợi thông qua thủ vệ, đi vào phía bên trong.

Phía sau Tần Cẩn Du còn có Tô Hoành đi theo.

Tô Hoành cách Tần Cẩn Du một khoảng cách hơi xa một chút, chờ Tần Cẩn Du đi vào, Tô Hoành lại bị ngăn ở bên ngoài.

Quần áo Tô Hoành có chút đặc biệt, tuy rằng là con tin của Ngụy quốc, nhưng lại dựa vào kiểu dáng của Vũ quốc

Cứ như vậy, một là làm cho Tô Hoành không có xung đột với cuộc sống Ngụy quốc, hai là có thể biểu hiện sự quan ái của Ngụy quốc đối với con tin địch quốc.

Thị vệ tuy rằng căn cứ vào trang phục có thể nhận ra thân phận Tô Hoành, nhưng vẫn là theo hình thức hỏi một chút Tô Hoành là ai.

Tô Hoành theo thường lệ bày ra kiểu “ai cũng đều khinh thường”, thuận lợi đi vào.

Ngụy Thanh Uyển đứng bên ngoài theo dõi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hai người thuận lợi tiến vào phạm vi canh phòng, trong lòng cực kỳ bất bình.

Chính mình cũng không thể tùy ý ra vào, dựa vào cái gì hai người này có thể?

Nàng nội tâm thấy bất công, tức giận tiến lên chất vấn thị vệ kia: “Ngươi lần trước không cho bản cung đi vào, hiện tại vì cái gì lại cho bọn họ đi vào!”

Thị vệ hiển nhiên có chút kinh ngạc: “Thập nhất Công chúa, người hôm nay không phải là đến thượng thư phòng học sao? Tất nhiên có thể đi vào.”

Ngụy Thanh Uyển đen mặt.

Theo lý mà nói, Ngụy Thanh Uyển và Tần Cẩn Du cùng với Tô Hoành hôm nay phải đi học, cho nên thị vệ không có lý do gì ngăn cản nàng.

Tần Cẩn Du bởi vì tò mò xem các hoàng tử công chúa học tu luyện như thế nào, sau khi đi vào, liền đứng ở ngoài cửa, duỗi cổ vào bên trong xem, có ý muốn xem bên trong có cái gì.

Thế nhưng chân nàng ngắn, cho dù là kiễng chân cũng không đến cửa sổ.

Cẩm Họa nhìn không chịu được, liền tiến lên cõng “công tử” nhà mình.

Tần Cẩn Du lúc này đã thấy được bên trong.

Các hoàng tử công chúa đều ở trong này, mọi người đều nhắm mắt lại ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc, giống như đang làm việc quan trọng.

Hầu như mọi người đều có dao động của linh lực xung quanh thân họ.

Chẳng qua có một số người linh lực xung quanh rất mỏng manh, yếu đến mức phải khó có thể cảm nhận được, cũng có những người linh lực xung quanh lại cực kỳ mạnh mẽ, hào quang bốn phía chiếu sáng cả phòng, cũng chiếu sáng lên khuôn mặt của những người khác.

Tần Cẩn Du thích thú nhìn cảnh tượng trước mắt, tựa như thấy được cảnh tượng sau khi mình tu luyện, ánh hào quang quanh thân sáng rực rỡ.

Tần Cẩn Du nhìn một lúc sau, Tô Hoành mới xuất hiện phía sau nàng.

Tô Hoành mặt lạnh lùng đứng tại chỗ, cũng không muốn nhìn xem bên trong cửa sổ, hắn nhìn chằm chằm ánh sáng phản chiếu từ bên cửa sổ, mà không nói lời nào.

Các vị hoàng tử công chúa mỗi ngày đều phải tiến hành tu luyện như vậy.

Tần Cẩn Du tới gần một người, liền cảm thấy được linh khí nồng đậm

Người không có thức tỉnh dị năng tuy rằng không có thuộc tính, cũng không thể khống chế sự vật, nhưng có thể tiến hành tu luyện.

Tuy rằng bọn họ tu luyện kém hơn nhiều so với tu luyện giả thức tỉnh dị năng, nhưng cũng có thể đạt được rất nhiều lợi ích.

Như có thể tăng cường thể lực, kéo dài tuổi thọ.

Bởi vậy, các hoàng tử công chúa bất kể là có dị năng hay không có dị năng, đều chăm chỉ tu luyện.

Có lẽ nơi này chôn cất linh vật nào đó, mới có linh khí mạnh như vậy, thuận tiện cho các hoàng tử, công chúa hấp thụ linh lực.

Mà thức tỉnh dị năng rồi, người được thức tỉnh dị năng thuộc tính lại càng hy vọng năng lực mình càng cường đại, càng không nguyện lãng phí cơ hội tu luyện khó khăn này, một khắc cũng không chậm trễ tu luyện.

Hấp thu linh lực cũng không phải mục đích chủ yếu của tu luyện, có thành công vận dụng linh lực trong cơ thể mình hay không mới là mấu chốt.

Những thiếu nam thiếu nữ lớn tuổi hơn đều hiểu đạo lý này, bởi vậy tốc độ hấp thu linh lực không nhanh, mỗi lần hấp thu chỉ một ít, đều đợi cho mình có thể hoàn toàn kiểm soát linh lực này, mới tiếp tục hấp thu.

Tần Cẩn Du nhìn thấy, linh lực xung quanh Ngụy Thanh Nguyệt có chút hỗn loạn.

Nàng hấp thu linh lực tốc độ nhanh, nhưng lại không thể kiểm soát những linh lực này, đợi đến khi phu tử đi đến chỗ nàng, thì trên trán Ngụy Thanh Nguyệt đã đầy mồ hôi.

Mà những linh lực mà nàng hấp thu lúc trước, cũng bởi vì tu luyện thất bại mà chảy ra bên ngoài cơ thể.

Tần Cẩn Du thật không ngờ, ngụy Thanh Nguyệt vốn luôn trầm tĩnh thật ra là một người có tính nôn nóng, muốn một lúc hấp thu nhiều linh lực như vậy

Phu tử nói cái gì đó với Ngụy Thanh Nguyệt, Ngụy Thanh Nguyệt có chút phiền muộn gật đầu, nghỉ ngơi trong chốc lát, một lần nữa bắt đầu tu luyện lại.

Lần này, Ngụy Thanh Nguyệt hiển nhiên cẩn thận rất nhiều, linh lực di động xung quanh nàng tuy rằng yếu đi rất nhiều, nhưng những linh lực này lại đều bị nàng hấp thu hoàn toàn.

Ngụy Thanh Hoài sớm đã phiền chán phương thức tu luyện buồn tẻ này, tài năng của hắn được coi tương đối xuất sắc giữ các hoàng tử công chúa thậm chí thư đồng, tu luyện cũng nhanh hơn so với người khác rất nhiều, không bao lâu cũng đã có thể vận dụng linh lực mà mình hấp thu.

Ngụy Thanh Hoài lén lút mở hai mắt thành một khe nhỏ, nhìn ngó xung quanh.

Sau khi xác định phu tử không có nhìn về phía mình, hắn nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt lại bắt đầu đảo quanh.

Vì phòng ngừa phu tử phát hiện ra mình đang mất tập trung, Ngụy Thanh Hoài vẫn duy trì tư thế tu luyện như trước, híp mắt nhìn xung quanh.

Cửa sổ cũng không tính là cao, Ngụy Thanh Hoài trên ghế, vừa lúc có thể nhìn thấy Tần Cẩn Du ngoài cửa sổ.

Sự thiếu kiên nhẫn và chán nản trong mắt hắn đột nhiên biến mất, lại liếc mắt nhìn phu tử. Sau khi xác nhận phu tử không có nhìn mình, hắn hưng phấn vẫy tay với Tần Cẩn Du, chỉ vào vị trí bên cạnh mình, dùng khẩu hình ra hiệu: “Đi vào tu luyện cùng ta nha!”

Vẻ mặt của Tần Cẩn Du có chút vi diệu.

Bởi vì nàng nhìn thấy, Ngụy Thanh Hoài vừa mới quay đầu về phía nàng, vị phu tử thoạt nhìn rất nghiêm khắc cũng quay đầu nhìn sang.

Cây thước trong tay phu tử, không chút lưu tình nào đập xuống Ngụy Thanh Hoài.

Động tác Trương phu tử lưu loát, lập tức đập xuống, tay Ngụy Thanh Hoài đã đỏ một mảng lớn.

Bởi vì Trương phu tử không chế linh lực của hắn một cách khéo léo lên khi đánh xuống thì không phát ra âm gì.

Cắt ngang các hoàng tử và công chúa khi đang hấp thu linh lực sẽ ảnh hưởng đến tu luyện sau này của bọn họ, Trương phu tử đã khống chế âm thanh, cũng là vì phòng ngừa bọn họ đột nhiên nghe được tiếng của thước mà phân tâm nhìn xung quanh, tu luyện sai.

Ngụy Thanh Hoài khoa trương cau mày, định ôm tay kêu gào, cuối cùng dưới ánh mắt nghiêm khắc của Trương phu tử, ngượng ngùng vươn tay, che kín miệng mình.

Thật sự là gặp quỷ, hoàng tử công chúa thêm cả thư đồng là mười mấy người, vì sao Trương phu tử hết lần này đến lần khác chỉ để ý đến hắn!

Ngụy Thanh Hoài tức giận phẫn nộ trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.