Thái Tử Phi Bất Lương: Công Chúa Dễ Thương Quá

Chương 79: Chương 79: Cái nồi từ trên trời rơi xuống




Người trong ngoài cung đều đang đợi ngày thi đấu đến.

Nếu chỉ là thi đấu bình thường, có lẽ mọi người cũng sẽ không coi trọng như vậy chỉ là lần này có bảo vật do Việt Thiên tông đưa ra, nên mới khiến cho mọi người cuồng nhiệt như vậy.

Thế lực của Việt Thiên tông lớn bao nhiêu, không ai biết.

Thế nhân chỉ biết là cho dù là quân vương của một số quốc gia cũng phải lấy lễ đối đãi Việt Thiên tông, thậm chí là lấy lòng.

Việt Thiên tông cực ít khi thu nhận đệ tử, đệ tử thu nhận đều là đứa nhỏ bình dân bách tính, tuyệt không cùng hoàng tộc quốc gia dính một chút liên hệ nào.

Việt Thiên tông dường như rất ít khi tham gia phân tranh với giang hồ, chỉ có võ lâm đại hội hàng năm hoặc khi nhân sĩ giang hồ tụ hội mới phái người xuất hiện, củng cố một chút vị trí đệ nhất môn phái trong giang hồ.

Dần dà lâu ngày, Việt Thiên tông được người đời gán cho cái mác “Cường đại, thần bí“.

Việt Thiên tông bị truyền đi càng ngày càng thần bí, trong lòng thế nhân đã tồn tại thành môn phái tiên gia.

Bảo vật bên trong Việt Thiên tông, cho dù chỉ là nhìn một lần, đều đã rất vinh hạnh, càng đừng nói có thể có được bảo vật.

Một số đứa nhỏ trong các đại gia tộc một mặt cảm thấy tiếc nuối tại sao lúc đầu mình không được tiến cung làm thư đồng, một mặt lại âm thầm cầu nguyện cho huynh đệ tỷ muội của mình đang làm thư đồng ở trong cung có thể tranh đoạt được bảo vật, làm vẻ vang gia tộc.

Mấy ngày chuẩn bị Tần Cẩn Du không biết thu bao nhiêu thư của Tần gia, mỗi một phong thư nội dung đều không sai biệt lắm, đều thay đổi biện pháp làm nàng không được chịu thua kém.

Tần Cẩn Du lúc đầu còn chăm chỉ hồi âm lại, sau nhiều hơn, liền thấy phiền, sau khi nhận được thư liền vứt sang bên không xem, cũng không hồi âm.

Vào một ngày, Tần Cẩn Du vừa mới tu luyện xong, đang nhàn nhã ngồi ở trên ghế, vừa ăn vừa nghĩ xem đến lúc đó mình nên phát huy như thế nào cho tốt.

Cẩm Tịch vội vội vàng vàng tiến vào “Thất thiếu gia, nghe nói lão thái gia hôm nay muốn tiến cung xem người, để cho người chuẩn bị một chút.”

Thân mình Tần Cẩn Du cứng đờ, cũng không ăn tiếp đồ đang cầm trên tay, nàng cuống quít đứng dậy, biểu tình phức tạp “Tổ phụ sao lại muốn tiến cung xem ta?”

“Tất nhiên vẫn là vì chuyện thi đấu rồi.” Cẩm Tịch giải thích.

Tần Cẩn Du nhất thời thay đổi sắc mặt, nặng nề dựa vào ghế, thoạt nhìn có chút mất hứng.

Cẩm Tịch cũng rất hiểu nàng, dù sao bất luận là ai, luôn bị lặp đi lặp lại một chuyện thì đều cảm thấy phiền phức.

Tần Cẩn Du buồn bực, quyết định đi ra ngoài.

Tận lực tránh đi tổ phụ nhà mình.

Trong cung sắp tổ chức yến tiệc đón gió tẩy trần cho người Việt Thiên tông phái đến, bọn nhỏ cũng không có lòng dạ nào học tập tu luyện, Ngụy hoàng liền cho bọn nhỏ nghỉ một ngày.

Tần Cẩn Du cảm thấy mặc dù ngày thường tổ phụ rất yêu thương mình, nhưng một khi dông dài, thì thật sự đáng sợ...

Thật vất vả mới có một ngày nghỉ, Tần Cẩn Du cũng không muốn bị lải nhải.

Trong lòng ưu sầu Tần Cẩn Du cũng không có đi tìm Tô Hoành hay là Ngụy Thanh Hoài, chỉ một mình tự đi loạn trong cung.

Tần Cẩn Du vừa đi vừa nghĩ, không chú ý đụng vào một phụ nhân.

Sau khi sửng sốt, Tần Cẩn Du nhanh chóng lùi về sau một chút.

Phụ nhân trên người quần áo bất phàm, trên người đeo kim sức châu báu, một thân ung dung quý khí, mặt mày hàm chứa vài phần sắc bén.

Người này y phục và khí độ tuy rằng không thể bằng cung phi ở địa vị cao, nhưng cũng cao hơn mệnh phụ tầm thường.

Vừa nhìn là biết hoàng thân quốc thích.

Tần Cẩn Du lúc này vẫn chỉ là một đứa nhỏ, tuy rằng ngày thường ầm ĩ với Ngụy Thanh Uyển, rất có uy phong, nhưng thời điểm nhìn thấy trưởng bối có thân phận cao hơn mình, thì vẫn phi thường cung kính.

Tần Cẩn Du nhanh chóng cúi đầu, biểu hiện xin lỗi với người ở trước mặt.

Sau khi phụ nhân kia nhìn thấy Tần Cẩn Du, đôi lông mày mảnh và đen nhíu lại, tạo ra đường vòng cung sắc nét.

Ánh mắt của nàng ta đảo qua trên người Tần Cẩn Du, Tần Cẩn Du nhất thời cảm thấy lạnh buốt.

Bị ánh mắt kia đảo qua, Tần Cẩn Du giống như đang ở trong cát bụi, bị vị thần cao cao tại thượng, lạnh lùng nhìn vào.

Loại cảm giác này phi thường không tốt, dưới áp suất thấp, Tần Cẩn Du mơ hồ nghe thấy được lồng ngực mình đang nhảy bang bang.

Nhưng mà đối phương thân phận cao quý, hơn nữa chính mình cũng không nhìn đường đụng vào người ta, Tần Cẩn Du không muốn gây chuyện, cúi đầu thối lui sang một bên, nhường đường cho phụ nhân kia đi qua.

“Đứa trẻ nhà ai, thật sự là không có mắt.” Sau khi phụ nhân kia lạnh lùng nói một câu, liền chuẩn xoay người rời đi.

Tần Cẩn Du nhẹ nhàng thở ra.

Không tìm nàng phiền toái là tốt rồi.

Dù sao người thân phận cao quý, phục thù cũng có chút phiền phức.

Bước chân của phụ nhân còn chưa nhấc bước, thì có người giữ lấy cánh tay nàng ta, lên án “Mẫu phi, hắn chính là Tần Cẩn Du!”

Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, trong lòng Tần Cẩn Du lộp bộp một tiếng, sau khi ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Ngụy Kiêm Gia đang kéo cánh tay phụ nhân.

Phụ nhân được Ngụy Kiêm Gia gọi là “Mẫu phi”, tất nhiên chính là Di thân vương phi.

Tần Cẩn Du nhìn trên mặt Ngụy Kiêm Gia viết “Xem mẫu phi ta thu thập ngươi như thế nào”, lại nhìn ánh mắt càng ngày càng kém của Di thân vương phi, thì biết rằng Ngụy Kiêm Gia chắc chắn đã cáo trạng với Di thân vương phi.

Sự thật đúng là như thế, lúc đầu Ngụy Kiêm Gia đào hố, không chỉ không hãm hại được Tần Cẩn Du, ngược lại tự chôn chính mình, việc này đã đem lại tổn thương rất lớn cho nội tâm được sủng ái từ nhỏ của Ngụy Kiêm Gia.

Nàng ta đêm đó đã viết một phong thư, trong thư lên án Tần Cẩn Du tuổi còn nhỏ tâm tư độc ác hãm hại mình, cũng bày ra rất nhiều tội trạng cho Tần Cẩn Du, rồi để người đem thư đến Di thân vương phủ.

Phụ mẫu đều tin tưởng nữ nhi mình, thấy nữ nhi của mình bị “Khi dễ”, Di thân vương phi ngày hôm đó đã muốn tiến cung giúp nữ nhi nhà mình xả giận.

Nhưng là cứ như vậy tiến cung thì rất xấu hổ, cũng may không bao lâu nữa cũng chuẩn bị thi đấu, Di thân vương phi liền tiến cung với danh nghĩa đốc thúc nữ nhi mình.

Không nghĩ tới tiến cung chưa được bao lâu, thế nhưng lại bị Tần Cẩn Du va chạm.

Di thân vương phi sắc mặt vốn có chút tức giận, liền trách cứ Tần Cẩn Du “Tần gia không dạy ngươi tôn ti trên dưới? Ngày thường dựa vào quan ái của Hiền phi, ngay tại trong cung làm xằng làm bậy, ngươi nghĩ hoàng cung là nhà của ngươi sao? Thật sự là không có giáo dưỡng!”

Tần Cẩn Du “...”

Người đang ở trong cung, nồi từ trên trời rơi xuống.

Di thân vương phi nghĩ đến mình vừa tiến cung nữ nhi bổ nhào vào trong lòng mình ủy khuất, trong lòng liền tức giận.

Ngụy Kiêm Gia là đích nữ duy nhất của Di thân vương phủ, được sự sủng ái của nàng ta và Di thân vương, hiện giờ bị ngoại nhân khi dễ!

Di thân vương phi là quý nữ của Hoa quốc gả đến hòa thân, thân phận tôn quý, khuôn mặt diễm lệ, vẫn luôn tâm cao khí ngạo, cảm thấy mình gả đến Ngụy quốc là hạ thấp thân phận, nhìn Tần Cẩn Du người có “Thân phận thấp kém” như vậy, thì đã không có hảo cảm gì.

Di Thân vương phi nhìn Tần Cẩn Du hồi lâu, lại cười lạnh “Tuổi còn nhỏ như vậy, tâm tư lại ác độc như thế.” Nói xong, lại cảnh cáo “Đừng thấy Kiêm Gia trời sanh tính yếu đuối liền muốn sinh ra tâm tư lung tung nào đó, cẩn thận đầu của người và Tần gia ở sau lưng ngươi!”

Nói đến bước này, đó chính là lấy tên tuổi của Tần Cẩn Du và danh dự của Tần gia ra để uy hiếp Tần Cẩn Du.

Tần Cẩn Du vốn cũng không phải là người khoan dung đại lượng, hiện tại chẳng biết tại sao lại bị hắt nước bẩn lên đâu, còn bị cảnh cáo như vậy, tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì, nhưng trong lòng đã dấy lên ngọn lửa phẫn nộ.

Nàng liếc mắt nhìn Ngụy Kiêm Gia, phát hiện Ngụy Kiêm Gia đang tránh ở một bên Di thân vương phi cười trộm, đắc ý trừng mắt nhìn nàng một cái.

Tần Cẩn Du lại không nói gì.

Thật là một thủ đoạn ngây thơ.

Ngụy Kiêm Gia không đối phó được mình, liền cáo trạng với Di thân vương phi, để nàng ta giáo huấn mình.

Di thân vương phi cảnh cáo Tần Cẩn Du xong, liền mang theo Ngụy Kiêm Gia rời đi.

Ngụy Kiêm Gia trước khi rời đi, lại hung tợn trừng mắt nhìn Tần Cẩn Du một cái.

Trong mắt Tần Cẩn Du chỉ nhìn thấy dầy đặc ác ý.

Hôm nay bị mắng chửi thậm tệ, mới chỉ là bắt đầu, Tần Cẩn Du không hiểu sao lại có cảm giác từ sau hôm nay Ngụy Kiêm Gia sẽ không dừng lại.

Tần Cẩn Du nhìn bóng dáng Ngụy Kiêm Gia nghênh ngang mà đi, nhíu mày.

Nàng cũng không phải hạng người lương thiện, chỉ cần có người trêu chọc nàng, nàng chắc chắn sẽ trả lại.

Trước kia ở Tần gia, có một nữ hài ghen tỵ Tần Cẩn Du được sủng ái, thường làm một số việc ác, có lần còn làm bị thương Cẩm Họa, Tần Cẩn Du không thể nhịn được nữa, trực tiếp giả đáng thương, nói với trưởng bối Tần gia nữ hài tử kia muốn hại chết nàng, kết quả cuối cùng là nữ hài tử kia bị đưa đến thôn trang Tần gia, không có cơ hội trở lại bổn gia nữa, chỉ có thể đợi đến cập kê tùy tiện tìm người để gả đi.

Từ đó về sau, Tần gia yên ổn, không có ai dám trêu chọc Tần Cẩn Du, huynh đệ tỷ muội cơ bản không xuất hiện nội đấu.

Lần này bị mắng, Tần Cẩn Du tất nhiên cũng không thể nhịn được.

Nàng đứng tại chỗ trong chốc lát, liền chạy đến chỗ Tô Hoành kể lại.

Tô Hoành nghe nói Tần Cẩn Du bị đối đãi như vậy, trong đôi mắt luôn luôn lạnh lùng lại xuất hiện một chút tức giận.

Nhưng hắn chưa nói gì, chỉ là tùy ý cho có lệ nói vài câu, đem Tần Cẩn Du đuổi ra ngoài.

Tần Cẩn Du tức giận mà còn không được an ủi, ngây ngốc ở chỗ Tô Hoành hồi lâu, liền đi.

Tần Cẩn Du càng đi càng cảm thấy ủy khuất, Tô Hoành vì sao không giúp mình!

Còn đuổi mình đi!

Thật là!

Người đang phẫn nộ thường làm một số hành động bình thường căn bản sẽ không làm.

Ví dụ như đánh người, ví dụ như đập đồ đạc.

Mà Tần Cẩn Du...

Nổi giận đùng đùng đi tìm Ngụy Thanh Hoài, mở miệng câu đầu tiên nói chính là “Có muốn cùng nhau trốn xuất cung không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.