Thái Tử Phi Bất Lương: Công Chúa Dễ Thương Quá

Chương 67: Chương 67: Chuyện cũ năm đó




Sau khi Ngụy Thanh Hoài tìm thấy Hiền phi, Hiền phi cho cung nhân hầu hạ xung quanh lui xuống, mẫu tử hai người nói chuyện hồi lâu bên trong.

Mẫu thân ôn nhu mang theo chút ngữ điệu buồn bã và làn gió có chút lạnh, những bí ẩn trong chuyện cũ năm đó dần dần nổi lên mặt nước.

“... Năm đó, bệ hạ không thể bảo hộ Thượng Quan tướng quân, rơi vào đường cùng, đành mạo hiểm vị thế Thái tử bị phế và cả nguy hiểm của Đông cung, dùng một hài nhi đã chết thay thế hài tử của Thượng Quan tướng quân.” Nhớ lại quá khứ, Hiền phi nghẹn ngào một lúc, trong mắt cũng ngấn lệ.

Ngụy Thanh Hoài chưa bao giờ nhìn thấy mẫu thân như vậy, Hiền phi luôn luôn mạnh mẽ, rất ít khi có thời điểm yếu ớt như vậy.

Trong trí nhớ Ngụy Thanh Hoài, Hiền phi từ trước đến giờ chỉ có hai lần rơi lệ, một lần là ngày giỗ của tiên Hoàng hậu, sau khi tế bái tiên Hoàng hậu, một lần khác là Ngụy Thanh Nguyệt lâm bệnh nặng.

Khi đó hắn cũng còn nhỏ, thấy mẫu thân khóc, cũng ghé vào bên người Ngụy Thanh Nguyệt khóc theo. Cũng may Ngụy Thanh Nguyệt sau đấy cũng tỉnh lại.

Mà lần thứ ba, là thời điểm nhắc đến việc của Thượng Quan tướng quân.

Hiền phi ý thức được mình có chút thất thố, uống ngụm trà, hòa hoãn tâm tình của mình mới tiếp tục “Khi đó, nhi tử của ta mới sinh ra đã không còn hơi thở, bệ hạ lo lắng để con đến nơi khác nuôi dưỡng, liền cho con thân phận bát Hoàng tử.”

Tâm tình Ngụy Thanh Hoài mới hòa hoãn một chút, hiện giờ nghe thấy chân tướng tàn nhẫn năm đó, nhất thời lại có chút khó tiêu hóa.

Phẫn nộ cùng không cam lòng chồng chất trong tâm, giống như ngọn lửa tầng tầng trùng điệp bất kỳ lúc nào cũng có thể phá tan lồng ngực ra ngoài, đem toàn bộ đốt cháy không còn một chút nào.

Phụ thân của hắn, lại có kết cục thê thảm như vậy...

Ngụy Thanh Hoài phẫn nộ quá nhiều, bắt đầu sản sinh ý tưởng muốn báo thù rửa hận.

Nhưng mà sủng phi cùng hoàng tử hãm hại Thượng Quan Uy năm đó vào lúc Ngụy hoàng vừa đăng cơ đã bị xử tử với tội danh mưu nghịch.

Còn những quan viên tham dự vào việc này, cũng bị Ngụy hoàng lấy nhiều loại tội danh, từng người từng người biến mất trên quan trường.

Ngụy Thanh Hoài quên mất lễ nghi, suy sụp tựa vào ghế, ánh mắt trầm xuống.

Hắn nhìn về phía Hiền phi, trong lòng bỗng nhiên có một chút áy náy.

Nếu hắn trở thành bát Hoàng tử, vậy thì bát Hoàng tử năm đó tất nhiên không thể lấy thân phận hoàng tử hạ táng, chỉ có thể tìm địa phương sơ sài an táng.

Ngụy Thanh Hoài ngây người hồi lâu, bỗng nhiên cả kinh hỏi “Việc này... có những người khác biết hay không?”

Nếu là có những người khác biết, vậy thì thân phận này của hắn, cuộc sống hiện giờ của hắn có phải hay không sẽ bị hủy diệt?

Như vậy nghĩ, Ngụy Thanh Hoài chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác lạnh lẽo từ dưới mặt đất lên tới sau gáy, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

“Dù sao cũng quan hệ đến vận mệnh cả đông cung, việc này chỉ có ta cùng bệ hạ hai người biết được,“ Hiền phi nhìn về phía Ngụy Thanh Hoài mang theo chút trấn an “Đến ngay cả tiên Hoàng hậu cũng không biết.”

Ngụy Thanh Hoài lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Hắn tuy rằng không phải huyết mạch hoàng tộc, nhưng cũng sinh sống ở đây lâu như vậy, cũng có tình cảm với mọi người và hoàn cảnh xung quanh, hắn cũng không muốn mất đi cuộc sống hiện tại.

Mà những người biết được việc năm đó, chắc đều đã bị âm thầm xử lý...

Ngụy Thanh Hoài bất đắc dĩ tựa vào ghế, lại bỗng nhiên tò mò “Mẫu phi, vì sao phụ hoàng lại tin tưởng người như vậy?”

Nhiều năm qua, hắn cảm thấy Ngụy hoàng đối đãi với Hiền phi không bình thường.

Có thể nói, Hiền phi trừ Thục phi trong hậu cung này, là nữ nhân có địa vị vững chắc nhất.

Ngụy hoàng rất tín nhiệm Hiền phi, có rất nhiều chuyện tình bí ẩn đều giao cho Hiền phi đi xử lý.

Ngụy Thanh Hoài cũng không phải biết việc này, nhưng hắn nghe cung nhân nói qua, Hiền phi là nữ nhân trong hậu cung mà Ngụy hoàng tin tưởng chỉ sau tiên Hoàng hậu.

“Con đứa nhỏ này cũng không phải đứa trẻ nhiều chuyện, nói cho con cũng không sao.” Hiền phi nói “Ta cùng với phụ hoàng con, còn có Thượng Quan tướng quân, từng là quan hệ sư huynh muội vô cùng tốt.”

“Hả?” Ngụy Thanh Hoài bị tin tức này khiếp sợ há to miệng.

Phụ hoàng không phải lớn lên ở trong cung sao? Mà xưng hô sư huynh muội như vậy không phải chỉ xuất hiện ở trong môn phái sao?

“Phụ hoàng con thuở nhỏ tang mẫu, lúc ấy Ngọc thái hậu vẫn là quý phi của tiên hoàng, vì muốn cho bệ hạ có năng lực tự bảo vệ mình, đã thương nghị với tiên hoàng, đem bệ hạ tuổi còn nhỏ đi Việt Thiên tông, ở đó kết bạn với ta và Thượng Quan tướng quân.”

Việt Thiên tông...

Đây là một trong những thế lực giang hồ thần bí nhất, không ai biết diện mạo thật sự, càng không ai biết thế lực này có bao nhiêu cường đại, đến ngay cả người bên trong tông cũng không biết tông chủ Việt Thiên tông đến tột cùng là thân phận gì.

Việt Thiên tông bất quá chỉ là môn phái giang hồ, không ở triều dã, nhưng là thế lực ngầm không thể ước lượng được, không thiệp chính sự, lại đủ để đẩy ngã tuyệt đại đa số chính quyền.

Tông môn này một khi mở rộng cánh chim, thì tựa như bóng ma bao phủ nhiều quốc gia, không thấy biên giới.

Tuy rằng những lời này chỉ là những tin đồn, chưa chắc đã đúng, nhưng cũng đủ làm rung động lòng người.

Ngụy Thanh Hoài vẻ mặt phức tạp, hắn nghe rõ ràng rành mạch thanh âm hít một ngụm khí lớn của mình “Tần gia không phải từ trước đến nay đều không có tiếp xúc với môn phái giang hồ sao? Vì sao năm đó Tần gia lại đưa người tuổi còn nhỏ đi Việt Thiên tông?”

“Con nghe ta nói hết đã,“ Hiền phi nói, “Ta cùng Thượng Quan tướng quân khi đó đã ở Việt Thiên tông được ba năm, sau khi bệ hạ đến, rất nhanh cùng chúng ta đánh thành một nhóm, Việt Thiên tông không chấp thuận hoàng tộc các quốc gia đến học nghệ, sau này chúng ta phát hiện thân phận bệ hạ, nhưng che dấu không nói ra, lại sau này thân phận bệ hạ bị người trong Việt Thiên tông phát hiện, liền bị trục xuất, mà ta và Thượng Quan Uy, bởi vì bao che bệ hạ, cũng bị trục xuất sư môn.

Phụ mẫu ta song vong, đành phải đi tìm bà con xa thân tộc, cũng chính là Tần gia. Cũng may trưởng tỷ đối đãi với ta như thân muội muội, ta rất cảm kích, từ đó về sau dùng thân phận tiểu thư Tần gia ở lại Tần gia, đến khi sau này theo trưởng tỷ nhập cung.

Mà Thượng Quan Uy, làm thư đồng của bệ hạ, sau đó theo quân lịch lãm, sau lại cưới vợ sinh con.” Hiền phi một hơi nói xong chuyện năm đó đột nhiên cảm thấy thoải mái đi rất nhiều.

Chuyện cũ năm đó phủ đầy bụi, nàng chưa từng kể với ai, đến cả Ngụy Thanh Nguyệt cũng chưa từng kể cho biết.

Hôm nay đột nhiên nói nhiều như vậy, một là bởi vì quá buồn, thứ hai là bởi vì việc này liên quan đến phụ thân thân sinh của Ngụy Thanh Hoài, Ngụy Thanh Hoài tưởng rằng chuyện năm đó Hiền phi đã kể tỉ mỉ hết, đáy lòng cảm động. Dù sao đến cả thân nữ nhi của Hiền phi cũng không biết việc này.

Nhưng mà, Ngụy Thanh Hoài không biết rằng, năm đó Thượng Quan Uy và Hiền phi đã từng lưỡng tình tương duyệt. Chuyện kể hôm nay, chỉ là một phần góc của tảng núi băng.

Hắn ngơ ngác đi từ bên trong Dực Khôn cung ra, thẫn thờ lang thang đi bộ trong hoàng cung.

Đến ngay cả có người gọi hắn cũng không nghe thấy.

“Bát điện hạ,“ cung nhân nhắc nhở “Có người đang gọi người kìa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.