Thấy những điều Tần Cẩn Du nói không thông tin gì hữu dụng, Ngụy Thanh Mai có chút thất vọng.
Nhưng dù thất vọng cũng không thể biểu hiện ra ngoài, Ngụy Thanh Mai suy nghĩ trong chốc lát, nhét một ít điểm tâm vào tay Tần Cẩn Du, tiễn Tần Cẩn Du đi.
Tần Cẩn Du vốn cũng không có ý định ở lại lâu, nên cầm lấy gói điểm tâm nhét vào trong ngực, nhanh chân chạy mất.
Sau khi xác định Tần Cẩn Du đã đi xa, Ngụy Thanh Mai nói với cung nữ hầu hạ “Lấy mấy phần phục linh cao đến đây.”
Cung nữ kia rất nhanh bưng mấy phần phục linh cao ngự trù làm đến đây, Ngụy Thanh Mai vừa lòng gật đầu, lại tự mình gia công đơn giản một chút, liền chuẩn bị đi ra ngoài.
“Công chúa!” Cung nữ kia có chút bất an gọi nàng ta “Người làm như vậy là không hợp quy củ!”
“Ngươi thì biết cái gì,“ Ngụy Thanh Mai một chút cũng không để ý, bưng đồ tiếp tục đi ra ngoài.
Cung nữ nhìn chủ tử nhà mình vẫn đang mặc quần áo ngự trù đi ra ngoài, trong lòng thấp thỏm không yên, cuối cùng vẫn đi theo.
Ngụy Thanh Mai muốn đi ngự thiện phòng đã lâu, để thuận tiện sai người may một bộ quần áo dựa theo dáng người mình, như vậy ra vào ngự thiện phòng thì khiêm tốn hơn nhiều so với mặc hoa phục của công chúa.
Cung nữ theo sát Ngụy Thanh Mai, ánh mắt luôn mang theo sự bất an.
Ngụy Thanh Mai tất nhiên cảm nhận được ánh mắt cung nữ, thầm mắng một tiếng ngu xuẩn.
Trong cung không thiếu nhất là người tuân theo quy củ, ngũ Hoàng tử Ngụy Thanh Li là người tuân theo quy củ điển hình, mọi sự đều phải nghiêm khắc tuân thủ cung quy, bất luận là bên ngoài hay lúc riêng tư, cho đến bây giờ đều nghiêm khắc tự kiềm chế bản thân, chưa từng vi phạm qua quy củ nào.
Mẫu phi Ngụy Thanh Li Mai Chiêu Dung cũng như thế, Ngụy Thanh Li chính là do nàng dạy dỗ.
Nhưng mà mẫu tử này ngày thường cơ bản không nhận được sự chú ý của Ngụy hoàng.
So sánh với người được để ý lại là người ngược lại thường xuyên trốn học Ngụy Thanh Hoài và Ngụy Thanh Uyển luôn gây lộn “Không ra thể thống gì“.
Tuân thủ quy củ tất nhiên là tốt, nhưng nếu như lúc nào cũng tuân thủ theo khuôn phép, thì lại là người không có điểm thú vị.
Sau khi Ngụy Thanh Mai đi ra, thì trước tiên đi tìm Ngọc Thái hậu.
Tuy rằng nàng học mục đích chủ yếu vì Tần Cẩn Tông, nhưng dù sao cũng phải lấy cờ hiệu “Hiếu thuận trưởng bối” làm đầu, sau khi làm tốt đồ gì đó, vẫn là nên đưa cho Ngọc Thái hậu và Ngụy hoàng trước.
Làm như vậy cũng để cho Ngọc Thái hậu và Ngụy hoàng càng thích mình hơn.
Đúng lúc này, Ngọc Thục phi cũng đang ở Thọ Khang cung bồi Ngọc Thái hậu nói chuyện.
Cũng may Ngụy Thanh Mai cũng chuẩn bị cho Ngọc Thục phi một phần, sau khi nhìn thấy hai người, liền cung kính trình lên.
“Ngươi đứa nhỏ này, sao lại mặc thành bộ dáng này, thật sự là không ra thể thống gì!” Ngọc Thái hậu tuy rằng ngoài miệng không ngừng trách cứ Ngụy Thanh Mai, nhưng tiếng cười chưa từng dừng lại.
Ngọc Thục phi tán dương “Đứa nhỏ này cũng coi như có tâm, làm phục linh cao mà mẫu hậu yêu thích nhất.”
Sau khi Ngọc Thái hậu thưởng thức một ngụm, khen ngợi một câu “Tay nghề Thanh Mai không tồi, sắp vượt qua ngự trù của ngự thiện phòng rồi.”
Bởi vì đó vốn là của ngự trù làm... cung nữ Ngụy Thanh Mai thầm nghĩ.
Ngụy Thanh Mai ban đầu quả thật muốn tự mình làm, nhưng liên tiếp thất bại làm nàng ta mất đi tự tin, đành lấy phục linh cao ngự trù làm, rồi đơn giản gia công lại sau đó công bố là mình làm. Dù sao nàng ta xưa nay trung thực, thỉnh thoảng một hai lần nói dối, cũng không dễ dàng khiến cho người khác hoài nghi.
Ngụy Thanh Mai ở một bên mỉm cười “Cái này cũng là Thanh Mai tự làm, lại nói, con còn muốn cảm tạ Tần công tử nữa.”
Ngọc Thái hậu tươi cười khóe miệng phai nhạt, nhìn Ngụy Thanh Mai.
Nói đến Tần công tử, Ngọc Thái hậu cùng Ngọc Thục phi phản ứng đầu tiên đều nghĩ đến Tần Cẩn Tông.
Ngụy Thanh Mai tựa như không phát hiện ra, giải thích một chút rằng lúc ấy gặp chính là Tần Cẩn Du.
Nói một chút đại khái về tình cảnh lúc đó.
Hiện giờ Ngụy Thanh Mai mặc một thân quần áo ngự trù, cũng thật sự ở ngự thiện phòng hồi lâu, hơn nữa vừa nãy lại có Tần Cẩn Du bên người, bất kỳ ai cũng sẽ không hoài nghi thứ này kỳ thật không phải nàng ta làm.
Sau khi Ngụy Thanh Mai từ Thọ Khang cung đi ra, lại đi tìm Ngụy hoàng.
Ngụy hoàng vốn muốn để người đi ra ngoài, nhưng nghe nói là nàng, lại ngoại lệ một lần.
Ngụy Thanh Mai tất nhiên lại nói rất nhiều lời làm cho Ngụy hoàng vui vẻ, hai cha con có một thời gian vui vẻ.
Ngụy hoàng cười ha hả nói “Cũng không biết tiểu tử nhà ai có phúc khí như vậy, cưới được Thanh Mai.”
Ngụy Thanh Mai giả ý thẹn thùng nói mình tạm thời còn chưa muốn gả.
Trong lòng lại nghĩ muốn Ngụy hoàng nhanh chóng tứ hôn cho nàng ta và Tẩn Cẩn Tông.
Nếu Ngụy hoàng không tứ hôn, nàng thật sự phải dùng chút thủ đoạn.
=
Tần Cẩn Du chạy từ ngự thiện phòng đến bên trong đình, bắt đầu ăn.
Tần Cẩn Du đang ăn vui vẻ, hai tay cầm điểm tâm, hai má phồng lên như một chú chuột đồng nhỏ.
Kể cả có người đang gọi nàng thì nàng cũng không có nghe thấy.
Thiếu niên mang bội đao chỉ có thể đứng yên tại chỗ, yên lặng nhìn Tần Cẩn Du ăn, đến khi Tần Cẩn Du ăn xong, mới hô một tiếng “Tần Cẩn Du!”
“A?” Tần Cẩn Du nhanh chóng lau những mảnh vụn trên miệng, từ trên ghế đá trong đình nhảy xuống.
Tần Cẩn Du thuận tay vuốt lại quần áo của mình, xác định hình tượng dễ thương của mình không bị hỏng, mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, ngửa đầu nhìn về phía người gọi mình.
Tần Cẩn Du thấy người trước mắt thầm nghĩ duyên phận thứ này đúng thật là kỳ diệu.
Vừa mới nhìn thấy Ngụy Thanh Mai, hiện tại lập tức lại nhìn thấy Tần Cẩn Tông.
“Ngày mai đệ đi thượng thư phòng, đưa đồ này cho tam điện hạ.” Tần Cẩn Tông đưa khăn tay được gấp gọn cho Tần Cẩn Du.
Ngày ấy Ngụy Thanh Mai làm rớt khăn, sau đó Tần Cẩn Tông có thời gian, vốn định tự mình đem đồ trả cho Ngụy Thanh Mai, nhưng lại cảm thấy có chút ngại ngùng.
Lại nói, cung quy sâm nghiêm, nếu hắn có thể thành công trả lại khăn thì tốt, nếu là bị người có tâm nói hắn và công chúa vụng trộm, vậy thì thảm rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Cẩn Tông quyết định đem nhiệm vụ gian nan này giao cho thất đệ mình Tần Cẩn Du
Dù sao Tần Cẩn Du là trùm ăn hàng, lấy điểm tâm ngon hối lộ nàng là được.
Hơn nữa Tần Cẩn Du và tam điện hạ là đồng học, đồ vật từ tiểu tử Tần Cẩn Du đưa cho tam điện hạ, thì cũng không có vấn đề gì.
Tần Cẩn Du nhìn chằm chằm vào gói bọc nhỏ đưa qua kia, nhíu mày.
Bởi vì Tần Cẩn Tông bọc kín chiếc khăn tay, cho nên Tần Cẩn Du không biết bên trong là cái gì.
Nàng chỉ biết là Tần Cẩn Tông tặng đồ cho Ngụy Thanh Mai.
Chính mình chẳng lẽ là tinh linh tơ hồng sao? Chuyên làm mối cho hai người họ?
“Nhớ kỹ, phải đưa riêng cho tam điện hạ, cũng không cần nói huynh đưa.” Tần Cẩn Tông nói bổ sung.
Tần Cẩn Du nhíu nhíu mày “Tại sao lại tìm đệ? Không sợ đệ làm cho hỏng việc à?”
Tần Cẩn Tông “Đệ đến ngay cả quận chúa đều dám trực tiếp ra tay đối phó, hơn nữa làm việc đến giọt nước cũng không lộ ra, chẳng lẽ sự việc đơn giản như vậy cũng không làm được?”
Tần Cẩn Du “...”
Cho nên kỳ thật mọi người đều biết mình muốn ra tay trực tiếp đối phó với Ngụy Kiêm Gia sao?
Trong mắt mọi người mình có còn là đứa trẻ đáng yêu lúc đầu hay không?
Hình tượng dễ thương của mình trong mắt mọi người có phải hay không đã hoàn toàn sụp đổ?
Tần Cẩn Tông thấy Tần Cẩn Du trầm tư, tưởng nàng không muốn, ngồi chồm hổm xuống, nói thầm bên tai Tần Cẩn Du “Đệ sáng nay có phải hay không rất muốn bánh giọt nước trong tay quận chúa Ngụy Kiêm Gia?”
Tần Cẩn Du sửng sốt “Sao huynh biết?”
Đương nhiên là vì sáng nay, Tần Cẩn Tông mới được tăng lên một bậc đi qua ngự hoa viên, thấy toàn bộ đối thoại của Tần Cẩn Du và Ngụy Kiêm Gia.
“Nếu đệ muốn, huynh sẽ nghĩ cách lấy một phần cho đệ.” Tần Cẩn Tông thần bí nói.
“Không thành vấn đề!” Tần Cẩn Du vỗ ngực thùng thùng “Cứ để đó cho đệ!”
Thật ra lúc trước nàng rất thèm món điểm tâm đó, dù sao điểm tâm đó không thường thấy ở Ngụy quốc, mà là đặc sản của Hoa quốc.
Nếu không phải vì thật sự nhìn Ngụy Kiêm Gia không thuận mắt, chán ghét Ngụy Kiêm Gia, nhìn vào phân lượng điểm tâm, Tần Cẩn Du không chừng đã đáp ứng Ngụy Kiêm Gia.
Từ biệt Tần Cẩn Tông, Tần Cẩn Du chạy bình bịch về.
Vào ngày này, trong cung bỗng nhiên truyền ra một đại sự.
Tiểu công chúa Ngụy Thanh Uyển, kiểm tra ra dị năng.