Đức Phi là thứ nữ Chu gia, bởi vì dung mạo tài hoa xuất chúng, đã từng được nuôi dưỡng ký gửi dưới danh nghĩa của con dâu đại phòng, đối ngoại là thân phận đích nữ. Chu gia biết Đức Phi cực kỳ hiếu thảo, luôn dùng an nguy mẹ đẻ Đức Phi để uy hiếp Đức Phi, Đức Phi vì vậy buồn bực không vui nhưng cũng không thể làm ngơ.
“Mẫu Phi đừng tức giận,“ tứ Hoàng Tử thấy mẫu phi đang phẫn nộ, vội vàng an ủi: “Thanh Uyển ở chỗ Thẩm Chiêu Nghi có lẽ cũng là một chuyện tốt.”
Đức Phi tức giận nói: “Có thể có chuyện gì tốt?”
Ngụy Thanh Thần rối rắm một lúc cuối cùng cũng thành thật đáp lại: “Người quá mức nuông chiều Thanh Uyển, biến thành bọn huynh đệ tỷ muội đều không thích nàng, Thẩm Chiêu Nghi là dì ruột nàng từ trước đều đối với nàng nghiêm khắc, có lẽ có thể trị được tính nóng nảy của Thanh Uyển.”
Sự bực bội của Đức Phi lúc trước còn chưa tiêu tan, nghe Ngụy Thanh Thần nói lại càng tức giận hơn.
Nàng lập tức ngồi thẳng dậy, ném gối dựa của nhuyễn tháp xuống đất, nàng chỉ vào Ngụy Thanh Thần tức giận đến cả người đều phát run: “Ta như thế nào sinh ra đứa con như ngươi! Ta đem Ngụy Thanh Uyển giữ bên người còn không phải vì ngươi!”
Ngụy Thanh Thần thấy mẫu thân tức giận, bùm một tiếng quỳ xuống, luôn miệng nói: “Mẫu Phi bớt giận! Là con sai lầm.”
Thu Thủy đại cung nữ bên người Đức Phi vội vàng vỗ lưng giúp nàng thuận khí, bất đắc dĩ nói: “Tứ điện hạ, nương nương tất thảy mọi việc làm đều vì tốt cho điện hạ, người cũng đừng giận nương nương nữa.”
Ngụy Thanh Thần cho dù nội tâm đầy hoảng loạn càng không đồng ý những gì mẫu thân làm nhưng cũng không dám phản bác lại mẫu thân, chỉ dám khúm núm đáp lời.
“Coi cái bộ dáng vô dụng của ngươi xem!” Đức Phi nhìn thấy bộ dáng yếu đuối của đứa con trai mình thì càng tức giận: “Ngươi nếu có một nửa khí độ của Ngụy Thanh Cảnh, ta cho dù chết ta cũng có thể nhắm mắt!”
Ngụy Thanh Cảnh là con của Hoàng hậu, từ nhỏ được bồi dưỡng thành Thái Tử, khí phách này sao có người có thể địch lại, mẫu phi vì cái gì luôn muốn lấy mình ra so sánh với Ngụy Thanh Cảnh? Ngụy Thanh Thần rất là bất mãn.
“Mẫu Phi không cần nói lung tung, con sẽ cố gắng noi theo nhị ca.” Tuy rằng nội tâm bất mãn nhưng hắn vẫn thành thật trả lời.
Đức Phi hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, không để ý tới Ngụy Thanh Thần.
Ngụy Thanh Thần tại chỗ chờ đợi một lúc thấy Đức Phi vẫn như trước không để ý đến ý tứ của hắn liền hành lễ, chuẩn bị lui ra.
“Chậm đã!” Ngay lúc Ngụy Thanh Thần sắp rời đi Đức Phi chuyển ánh mắt, Đức Phi bỗng nhiên quát một tiếng, Ngụy Thanh Thần cứng nhắc dừng bước.
Ngụy Thanh Thần sau lưng chợt lạnh, thầm nghĩ không tốt.
Chỉ nghe thấy Đức Phi lạnh lùng nói: “Hôm nay ngươi lại trốn học?”
Ngụy Thanh Thần nội tâm thất kinh, trên mặt là một mảnh kinh ngạc: “Mẫu phi đang nói cái gì? Rõ ràng là bát đệ trốn học, cùng con không có liên quan gì?”
Đức Phi cười lạnh: “Ngươi lừa người khác, không lừa được bản cung, ngay cả việc bát Hoàng Tử trốn học cũng là do ngươi giựt dây, đúng không?”
Ngụy Thanh Thần nghẹn lời: “Con...”
Đức Phi: “Trở về sao chép một trăm lần 《Đại học》 (**), ngày mai giao lại đây cho ta!”
Ngụy Thanh Thần nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
Hiện tại sắc trời đã tối muộn, nếu hắn thật sự sao chép một trăm lần 《Đại học》, đêm nay sợ không thể ngủ.
Tại nơi ở của Ngụy Thanh Thần đèn quả nhiên đến khuya mới tắt.
Trong đông cung, đèn cũng đến khuya mới tắt.
Thái Tử đang chăm chỉ ôn tập công khóa những ngày gần đây, lại cùng thư đồng của mình lén lút phân tích một chút những việc gần đây trên triều.
Thái Tử nghe thân tín của mình nói những việc phát sinh ngày hôm nay, sau đó lâm vào trầm tư.
“Tần Cẩn Du này thực sự lợi hại.” Ngụy Thanh Cảnh thản nhiên bình luận lại một câu.
Thái sắc Thái Tử bình thản, chỉ cần không nhìn kỹ nhưng thật sự nhìn kỹ cũng không nhìn ra tâm tình của hắn.
Tuy rằng chỉ là một thiếu niên mười năm tuổi, nhưng lại nhìn như người từng trải.
Ngụy Thanh Cảnh thân là Thái Tử, cùng với đệ muội tách ra dạy dỗ.
Hắn trời sinh trí tuệ, Hoàng Đế tận tâm bồi dưỡng hắn, Ngụy Thanh Cảnh thân là trữ quân tương lai, ngày thường học là chế hành thuật, bên trong trang bị là đế vương mưu lược, trước mặt người khác không nói cười, rất ít người có thể nhìn thấy bộ mặt hắn có biến hóa.
Bởi vậy, Ngụy Thanh Cảnh trước mắt các đệ muội rất có uy nghiêm.
Ngay cả ngụy Thanh Uyển kiêu ngạo ương ngạnh tuy rằng luôn xem Ngụy Thanh Cảnh không vừa mắt nhưng cũng không dám trêu chọc Ngụy Thanh Cảnh mà chỉ dám mắng sau lưng Ngụy Thanh Cảnh vài câu cho hả giận.
“Thất đệ tiểu tử kia ngày thường cũng rất lanh lợi.” Đây là lời của tứ công tử Tần gia Tần Cẩn Vũ, hắn thân là công tử Tần gia tất nhiên sẽ phải vì Tần gia suy nghĩ, hiện giờ Ngụy Thanh Cảnh nhắc tới đệ đệ nhà mình liền cảm giác thất kinh. Thái Tử từ xưa mẫn cảm đa nghi, hiện giờ nhắc tới thất đệ thật sự làm người khác kinh hãi.
Tần Cẩn Vũ nhẹ nhàng đem đề tài chuyển dời, ra vẻ bát quái nói: “Điện hạ, ngày ấy Hiền Phi nương nương đưa cho người danh sách khuê tú trong kinh, người có hay không có ý trung nhân?”
Đàm luận chính sự lâu khó trách khỏi có chút mệt mỏi, Ngụy Thanh Cảnh nghĩ qua loa, hàm hồ nói; “Nữ nhi Ngọc gia dường như không tồi.”
Ngọc gia là mẫu tộc Thục Phi, nếu là nữ nhi Ngọc gia gả cho Thái Tử cũng là một trợ lực lớn cho Thái Tử.
Tần Cẩn Vũ âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đang muốn hỏi lại, Ngụy Thanh Cảnh đã có chút mệt mỏi mỏi nói: “Bản cung mệt mỏi, ngươi trước tiên lui xuống trước đi.”
Tần Cẩn Vũ nghe vậy liền lui xuống, đi thiên điện nghỉ ngơi.
Ngày hôm nay tất cả những việc phát sinh thật sự quá lớn, có người vì vui mừng mà ngủ không yên, cũng có người vì tức giận mà thức trắng đêm.
Vui mừng tất nhiên là người vừa trở thành chính nhị phẩm Thẩm Chiêu Nghi, còn Ngụy Thanh Uyển lại vì tức giận náo loạn đến nửa đêm mới nặng nề đi ngủ, ngày hôm sau khi tỉnh dậy đều có viền thâm đen nhàn nhạt xung quanh mắt.
Về phần đầu sỏ gây lên Tần Cẩn Du. Khóc ở tẩm cung tiên Hoàng Hậu rồi ngủ mất, cuối cùng cũng được Hiền Phi ôm trở về.
Tần Cẩn Du vừa tỉnh dậy liền cảm thấy mông lung.
Nàng nhìn chằm chằm một đống đồ vật trước mặt mình, ngạc nhiên hỏi: “Đây là cái gì?”
“Đây đều là những đồ do đại phu nhân chuẩn bị cho người.” Cẩm Họa đáp lời.
Tần Cẩn Du mơ màng nhìn nhìn những đồ dùng thường ngày và quần áo của mình, khó hiểu nói: “Mẫu thân vì sao đưa mấy thứ này tới?”
Nàng hôm qua tiến cung, theo lý mà nói hôm qua phải trở về, thế nhưng không biết tại sao Hiền Phi nương nương lại lưu nàng lại một đêm, hôm nay cũng nên trở về, mà mẫu thân lúc này lại đưa đến cho nàng những đồ đạc thường dùng, chẳng lẽ muốn cho mình ở trong cung lâu?
“Bệ hạ tuyên chỉ muốn người làm thư đồng cho bát Hoàng tử, mấy ngày này người không cần đi theo bát hoàng tử, bây giờ người cần làm quen một chút với hoàn cảnh trong cung.” Cẩm Họa vừa giúp cho Tần Cẩn Du trang điểm rửa mặt vừa giải thích. (*) ở đây tác giả cũng ghi nhầm thành tứ Hoàng Tử.
“Nguyên lai là như vậy” Tần Cẩn Du tuy rằng cảm giác tựa hồ có chỗ không đúng nhưng cũng miễn cưỡng tiếp nhận giải thích này.
Sau khi thay xong quần áo, nhị đẳng cung nữ Phương Vân bên người Hiền Phi cũng vừa đến muốn dẫn nàng đi dạo.
Tần Cẩn Du thấy đây là ý chỉ của bệ hạ, liền đi theo cung nữ kia.
Cảnh vật trong cung cho dù rất đặc biệt, nhưng xem nhiều cũng là giống nhau, Tần Cẩn Du mới đầu rất kinh ngạc cảm thán không bao lâu liền mất đi hứng thú.
Đi lâu như vậy, Tần Cẩn Du cũng thật sự cảm thấy mệt mỏi liền tìm cái đình ngồi xuống.
Tần Cẩn Du dựa vào trên bàn đá, chống cằm nhìn ra bên ngoài.
Ngụy Thanh Hoài và Ngụy Thanh Nguyệt lúc này đều đang ở thư phòng, vừa mới cung nữ Hiền Phi nương nương cố ý dẫn nàng tránh đi nhóm hậu cung nương nương, lúc này Tần Cẩn Du cũng đang ở địa phương hẻo lánh, xung quang chỉ có một số ít cung nhân đang làm việc.
Không có ai bồi mình chơi, Tần Cẩn Du cảm thấy thực nhàm chán.
Nàng chẳng biết tại sao nghĩ đến hành vi cử chỉ kỳ quái của con tin.
Trong đầu nghĩ đến con tin, ánh mắt Tần Cẩn Du không tự chủ nhìn lên cái cây gần đó.
Hiện tại đình Tần Cẩn Du đang ngồi cũng không phải là chỗ hôm qua, cái cây hôm nay tất nhiên cũng không phải là cái cây hôm qua.
Mà hết lần này đến lần khác Tần Cẩn Du lại thấy được thân ảnh của ngày hôm qua. Tần Cẩn Du lắp bắp kinh hãi theo bản năng dụi hai mắt của mình. Sau khi dụi hai mắt của mình nhìn lại người vẫn còn trên cây. Chẳng qua lúc này Tô Hoành không phải là đang hái trái cây. Trong ngực hắn lúc này cũng như lần trước căng phồng, trên mặt đều là một bộ lạnh lùng cứng nhắc.
Nam hài tử ngồi trên cành cây, một bàn tay giữ cành cây để chính mình không bị rơi xuống, tay kia cầm một nửa quả lê đang ăn dở.
Tần Cẩn Du lén lút hỏi cung nữ Phương Vân: “Tô Hoành tại sao đều trèo lên cây lê?”
Đối với việc Tô Hoành thích trèo lên cây lê, Tần Cẩn Du rất khó hiểu.
Tô Hoành trước kia là Vũ quốc Thái Tử, làm người cao ngạo như vậy, như thế nào cũng không giống người tự hái trái cây. Mặc dù hiện tại hắn là con tin nhưng đãi ngộ trong cung cũng giống với các hoàng tử khác, muốn ăn trái cây có thể để cung nhân hầu hạ hỗ trợ, tại sao lại tự mình đi hái chứ?
Phương Vân lắc đầu: “Nô tỳ không biết.”
Nàng thân là nhị cung nữ bên người Hiền Phi, nhiều nhất là biết một chút về việc của hậu cung, còn việc hoàng tử địch quốc cũng không biết gì.
Từ Phương Vân không lấy được đáp án, nội tâm Tần Cẩn Du cảm thấy ngứa ngáy, càng muốn biết nguyên nhân Tô Hoành tự hái trái cây.
Lúc trước Ngụy Thanh Hoài trước mặt nàng liệt kê những hành động kỳ quái thường ngày trong cung của Tô Hoành không có dọa được Tần Cẩn Du mà ngược lại lại khiến cho Tần Cẩn Du cảm thấy hứng thú.
Tần Cẩn Du nhất thời không cảm thấy mệt nữa, nàng bịch bịch bịch chạy đến chỗ Tô Hoành dưới tàng cây lớn tiếng hỏi: “Ngươi đang làm gì?”
Tô Hoành bị Tần Cẩn Du đột ngột hỏi làm giật mình, thân mình hắn lắc lư, bởi vì trọng tâm không vững sắp từ cành cây lộn cổ xuống đất!
Chú thích:(**) Đại học là một trong những kinh điển trọng yếu của nho gia. Xưa, người đến tuổi 15 thì vào học bậc đại học và được học sách này. Hai chữ “đại học” được nhà nho giải thích là “đại nhân chi học”, hiểu theo 2 nghĩa, là cái học của bậc đại nhân, và là cái học để trở thành bậc đại nhân.