Thái Tử Phi Bất Lương: Công Chúa Dễ Thương Quá

Chương 15: Chương 15: Kiểm tra thuộc tính




Bản 《 Trường ninh》này tuy rằng nghe tên có vẻ đẹp đẽ nhưng thực ra lại là một quyển sách tà dâm. Trước đây cũng đã từng xuất hiện những quyển sách như vậy, lúc đó Hoàng Đế đã rất giận dữ, hạ lệnh tra rõ. Nguyên tưởng rằng nguyển sách này đã biến mất khỏi cung đình, không thể tin được lại thấy được nó ở trong Tàng Thư Các.

Trước đây quyển sách này xuất hiện trong cung của hắn, rõ ràng việc này là nhắm vào hắn, hiện tại lại xuất hiện hiển nhiên là có người lại muốn đối phó với hắn.

Ngụy Thanh Cảnh phân phó thuộc hạ bí mật kiểm tra xem đến tột cùng là ai muốn hãm hại mình.

=

Qua mấy ngày, cuối cùng cũng đến ngày Tần Cẩn Du và Tô Hoành kiểm tra thuộc tính.

Tần Cẩn Du và Tô Hoành đều được cung nữ dẫn đến gặp nhau trước thánh điện.

Tần Cẩn Du tỉnh tỉnh mê mê, không biết thuộc tính của chính mình đến tột cùng có bị lộ hay không, lại càng không biết nếu bị lộ thì nên như thế nào, chính mình sẽ bị gặp may mắn hay tai họa.

Tô Hoành vẫn một mặt lãnh đạm như cũ, kiêu ngạo không để ai vào mắt, coi thường tất cả mọi thứ, ánh mắt không cũng không nhìn bất kỳ ai.

Nhưng mà lần này, thế nhưng lại nhìn Tần Cẩn Du vài lần.

Tần Cẩn Du nguyên bản có chút mờ mịt, dưới đáy lòng rối rắm vấn đề thuộc tính của mình, nhưng khi vừa thấy Tô Hoành, lại đem chuyện của mình ném ra sau đầu.

Khi hai người ánh mắt chạm nhau, Tô Hoành rất nhanh thu hồi tầm mắt, hừ lạnh một tiếng.

Tuy nhiên, không lâu sau lại nhìn về phía Tần Cẩn Du.

Sau khi mắt hai người chạm nhau vào nhiều lần, Tô Hoành dứt khoát không nhìn Tần Cẩn Du nữa, thậm chí còn quay đầu sang một bên.

Tô Hoành rất không vui.

Trước hắn vẫn còn là Thái Tử Vũ quốc, căn bản không thiếu người chơi cùng, hết người này đến người khác đếu muốn chơi với hắn.

Từ lúc hắn đến Ngụy quốc, tình hình liền không giống như trước.

Thái độ của hắn so với lúc ở Vũ quốc đã tốt lên rất nhiều, nhưng không ai chủ động đến chơi với hắn.

Tô Hoành mang theo những người hầu từ Vũ quốc đều nói Tô Hoành có thể tìm những người khác chơi cùng.

Xét cho cùng, hầu hết các hoàng tử công chúa Ngụy quốc đều là người dễ nói chuyện, chỉ cần hạ thấp thân phận xuống tự nhiên có thể chơi cùng.

Cho dù là không thể bám lên hoàng tử công chúa, cũng có thể cùng nhóm thư đồng chơi cùng cũng tốt.

Đối với sự trung thành tận tâm của những người hầu nhiệt tình khuyên giải, Tô Hoành lựa chọn coi như không có nghe thấy.

Hắn mới không cần chủ động tìm người khác, người khác nếu như thức thời thì lên tìm đến hắn.

Đáng tiếc là, trong cung Ngụy quốc không có mấy người “thức thời”, có ít thì chỉ có người không chịu nổi hắn lạnh lùng.

Mấy ngày trước không dễ dàng có một cái Tần Cẩn Du không biết sống chết đi theo hắn, Tô Hoành còn nghĩ nếu như người ta còn theo hắn đi đến chỗ ở phía trước của hắn, thì hắn có lên miễn cưỡng liếc Tần Cẩn Du một cái. Ai ngờ Tần Cẩn Du xoay người rời đi, mấy ngày này đều cùng nhóm công chúa hoàng tử vui đùa, hoàn toàn đã quên đi sự tồn tại của hắn.

Quả nhiên không ai thật tâm muốn kết bạn với hắn.

Tô Hoành hậm hực tức giận.

Tô Hoành thật kỳ quái, đi đường cũng không nhìn đường, mà cũng không sợ ngã. Tần Cẩn Du nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của Tô Hoành, trong lòng nói thầm.

Nàng tò mò đánh giá Tô Hoành, trong lòng đoán Tô Hoành rốt cuộc có dị năng gì.

Hừm... Tô Hoành cuồng vọng như vậy, không coi ai ra gì, có phải vì hắn sở hữu thuộc tính siêu cấp lợi hại, loại có thể hủy thiên diệt địa?

Chỉ là, nếu như Tô Hoành lợi hại như vậy, vì cái gì bị gửi đến đây làm con tin?

Tần Cẩn Du tiến cung đã nhiều ngày, đã biết được con tin có địa vị rất thấp.

Chẳng lẽ, Hoàng Đế Vũ quốc mục đích muốn đưa Tô Hoành đến là muốn Tô Hoành dùng năng lực của hắn đến phá hủy Ngụy quốc?

Nghĩ như vậy, Tần Cẩn Du bị chính mình dọa sợ run lên.

Thật đáng sợ nha.

Trong đầu có nhiều ý tưởng không giống nhau như vậy, ánh mắt Tần Cẩn Du không tự chủ nhìn Tô Hoành.

Trên đường đi, đầu của Tần Cẩn Du đã dàn dựng một màn đấu võ thuật.

Tô Hoành tự nhiên cảm nhận được ánh mắt của Tần Cẩn Du, hắn mặt không biểu cảm quay đầu lại nhìn Tần Cẩn Du, phát hiện vẻ mặt Tần Cẩn Du có chút ngu si, nhất thời lộ ra vẻ ghét bỏ, nhanh chóng gia tăng cước bộ.

Dù sao bị người nhìn chằm chằm vào, cũng không phải cảm thụ vui vẻ gì.

Cẩm Họa đi theo bên người Tần Cẩn Du, thấy Tần Cẩn Du vẻ mặt khổ đại cừu thâm () nhìn chằm chằm Tô Hoành, lén lút kéo tay nàng, ý bảo nàng hoàn hồn. () mối thù sâu nặng.

Tần Cẩn Du đang ảo tưởng đến chính nghĩa là mình và Tô Hoành biến thành nhân vật phản diện, đại chiến ba trăm hiệp, thì đột nhiên bị người lôi kéo, theo bản năng liền nhảy dựng lên.

Tần Cẩn Du gắt gao bắt lấy người kéo tay mình, sau đó tạo ra tư thế cho là thực tiêu sái, khiển trách nói: “Phản tặc trốn chỗ nào?”

Những người xung quanh bị hoảng sợ trước âm thanh bất thình lình, đều nhìn lại đây.

Cẩm Họa vẻ mặt hoảng sợ rút tay về, đè thấp âm thanh hỏi: “Người đây là đang làm gì?”

Ma ma dẫn đường mặt lạnh quay đầu lại. Ngữ khi nghiêm khắc có mang theo chút trách cứ: “Tần công tử, đây là hoàng cung. Không phải nơi người có thể hô to gọi nhỏ.”

Tần Cẩn Du đành phải ngượng ngùng nhận sai.

Tô Hoành cũng bị động tĩnh kia kinh ngạc nhìn về phía Tần Cẩn Du, ánh mắt thấy động tác buồn cười của Tần Cẩn Du, lại còn bị ma ma răn dạy, trong lòng cảm thấy buồn cười, khóe miệng cũng có chút mỉm cười.

Nhưng mà ý cười là cũng chưa thành hình, liền bị hắn thu về.

Cao lãnh như hắn, như thế nào dễ dàng có thể cười chứ?

Tô Hoành hồi phục lại khuôn mặt lạnh lùng.

=

Trên đời có thần linh, càng kinh ngạc hơn có người biết được thiên ý, thấy được quá khứ thậm chí đoán trước được tương lai, mà quốc sư là một trong những người kỳ lạ hiếm có đó.

Quốc sư Tôn Chính Hoàn chính là đệ tử thân truyền của quốc sư tiền nhiệm, ông trổ hết tài năng nổi bật nhất trong các vị sư huynh đệ, tiếp nhận vị trí quốc sư vào lúc hai mốt tuổi.

Lời tiên đoán “Phượng hoàng lâm thế” năm đó cũng là xuất phát từ ông ta.

Trong cung, có một tòa thánh điện, là do khai quốc Hoàng Đế xây dựng cho vị quốc sư đứng đầu, cũng là nơi mà các thế hệ quốc sư tiến hành bói toán và xử lý các công việc khác.

Hoàng tử công chúa cùng với thư đồng trước khi tiến vào học đường, đều phải đến thánh điện kiểm tra thuộc tính của mình, cách mỗi năm cũng sẽ đến kiểm tra lại xem thuộc tính của mình có biến hóa hoặc tăng thêm gì không.

Sau khi Tần Cẩn Du không chú ý đến Tô Hoành nữa, ánh mắt liền bi thánh điện hấp dẫn.

Nhìn từ bên ngoài thánh điện, cũng không nhìn thấy trang trí hoa lệ, thánh điện quy mô cũng không lớn, khí thế cũng kém xa các cung điện khổng lồ.

Thánh điện từ trong ra ngoài trang trí mộc mạc, chất liệu gỗ màu sắc nhu hòa, toát lên một không khí thanh tịnh làm cho người ta khi nhìn vào tâm hồn có thể thanh thản hơn.

Đường đến thánh điện là đường thẳng, xa xa có thể nhìn thấy thánh điện ở trung tâm.

Trời cao trong xanh, thánh điện màu sắc đơn sơ phong cách huyền bí, hấp dẫn nàng đi đến.

Bên trong thiên điện, dựng một chiếc gương đồng lớn, bên cạnh gương đồng, quốc sư sắc mặt ôn hòa.

Phía sau quốc sư, dựng một dãy bình phong cao màu nâu sẫm.

Văn hoa bên cạnh gương đồng phong cách cổ xưa, các đường nét phức tạp khó phân biệt, mặt gương không rõ, hơi có mông lung, phát ra ánh sáng trắng huỳnh quang.

Đại môn bên ngoài mở ra, Tần Cẩn Du và Tô Hoành được dẫn vào nội điện.

Ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào nửa khuôn mặt của quốc sư, phía trên ánh sáng trắng, mặt gương hướng ra cửa lại có một tia sáng màu vàng khác.

Đại môn khép lại, Tần Cẩn Du có chút đăm chiêu nhìn về phía sau bình phong quốc sư.

Phía sau bình phong, tựa hồ có người di chuyển.

Sau khi liếc mắt xong, Tần Cẩn Du nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tiến lên hành lễ: “Gặp qua quốc sư.”

Quốc sư địa vị cao quý, đừng nói Tần Cẩn Du, cho dù là hoàng tử công chúa thấy cũng phải hành lễ.

Tôn Chính Hoàn thấy Tần Cẩn Du, liển mở nụ cười.

Tôn Chính Hoàn thấy Tô Hoành không hành lễ cũng không giận, chỉ bình tĩnh nhìn hắn.

Ánh mắt bình tĩnh và xa xăm, không giống vưới vẻ uy nghiêm thường ngày của Hoàng Đế, Tô Hoành cảm thấy một cỗ áp lực không giải thích được.

Hắn chần chờ nửa ngày, cuối cùng không được tự nhiên tiến lên hành lễ.

Sau bình phong, có người đang ngồi nghiêm chỉnh, xuyên qua bình phong nhìn nhất cử nhất động của Tần Cẩn Du và Tô Hoành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.