Động tác chuyển động tràng hạt của Hiền Phi bỗng nhiên ngừng lại.
Nàng thấn sắc bình tĩnh, Thu Liên thế nhưng cảm giác được xung quanh không khí hạ xuống.
Xong rồi, nói sai rồi.
Trong cung đúng là còn một vị hoàng tử, chính xác mà nói đó là Vũ quốc Hoàng Tử --- Tô Hoành.
“Chỉ là một con tin mà thôi, như thế nào thể đánh đồng cùng đứa trẻ bệ hạ coi trọng.” Thật lâu sau, Hiền Phi mới nhàn nhạt nói.
Nàng để cho Tần Cẩn Du tiến cung một trong những mục đích là để bệ hạ coi trọng Tần Cẩn Du, thậm chí có thể đạt được sủng ái giống như các công chúa hoàng tử.
Tô Hoành là con tin. Không chỉ có thân phận mẫn cảm mà lại còn cuồng ngạo tự phụ, Tần Cẩn Du làm thư đồng của hắn không có lợi chỉ có hại.
Thu Liên vội vàng nhận sai: “Nương nương nói đúng, là nô tỳ hồ đồ.”
Vốn con tin là thân phận tồn tại cực thấp, nếu Tần công tử thật sự làm thư đồng của con tin thì là bôi nhọ thân phận.
Hiền Phi suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nói: “Thôi, nếu Tần Cẩn Du thật sự đọc không hiểu, thì để Thanh Hoài dạy một vài thứ cho nàng.”
Hiền Phi để Tần Cẩn Du tiến cung, vốn để cho Tần Cẩn Du có thể vào mắt Hoàng Đế. Tần Cẩn Du dù sao cũng là thân nữ nhi Hoàng Đế, có dù Hoàng Đế không biết điều này nhưng dựa vào việc dung mạo có phần tương tự với tiên Hoàng Hậu cũng có thể có được thánh sủng.
Trước đây tứ công tử Tần Cẩn Vũ cũng bởi vì cùng tiên Hoàng Hậu sinh ra có ba phần tương tự mới từ trong những vị Tần gia công tử trổ hết tài năng cuối cùng thành thư đồng Thái Tử.
Sau ba ngày Ngụy Thanh Hoài dạy Tần Cẩn Du, cuối cùng đánh mất dự định cùng Tần Cẩn Du thảo luận sách vở, ngược lại đi tìm những quyển sách mà chình mình học trước đây toàn bộ ném cho Tần Cẩn Du tự học, còn hắn giống như trước đây cùng Ngụy Thanh Nguyệt bàn luận sách vở.
Cùng Ngụy Thanh Nguyệt thảo luận tất nhiên là tốt nhưng Ngụy Thanh Nguyệt là công chúa, những sở học không cùng với nhóm hoàng tử không nhau.
Mỗi khi thảo luận đến vấn đề Ngụy Thanh Nguyệt không hiểu, Ngụy Thanh Hoài bình thường sẽ đi tìm mấy vị huynh trưởng.
Nhưng mà...
Thái Tử luôn là một bộ mặt không có thay đổi, Ngụy Thanh Hoài nhìn thấy lúc nào cũng có cảm giác sợ hãi. Tứ Hoàng Tử sợ bị Đức Phi quở trách, bề ngoài cũng không dám cùng hắn tiếp xúc, Về phần ngũ Hoàng Tử, quá cứng ngắc, thấy hắn luôn phải chỉ trích hắn một phen, làm cho Ngụy Thanh Hoài dần dần mất đi nhiệt tình muốn đi tìm mấy vị huynh trưởng.
“Bổn Hoàng Tử thật đáng thương, không có ai chơi cùng ta.” Ngụy Thanh Hoài sau khi học xong công khóa, nhàn chám đi đi lại lại trong tẩm cung, phiền chán nắm lấy tóc mình.
Ngụy Thanh Nguyệt lúc này đang cùng với các công chúa đi chơi, Ngụy Thanh Hoài tất nhiên bị rớt lại một mình.
Người không có ai chơi, còn không phải đều do vấn đề của người sao.
Cung nhân xung quanh Ngụy Thanh Hoài yên lặng trong lòng phun trào.
Trên thực tế, có nhiều người muốn chơi cùng với Ngụy Thanh Hoài nhưng chính hắn đều chướng mắt mà thôi. Trước kia cũng có thần tử muốn đưa con trai làm thư đồng Ngụy Thanh Hoài, là Ngụy Thanh Hoài vô tình cự tuyệt.
Muốn cùng hắn chơi thì hắn chướng mắt, người hắn muốn cùng chơi thì lại không cùng hắn chơi, lúc này mới làm cho hắn lạc lõng một mình.
Ngụy Thanh Hoài vò đầu bứt tai một lúc rồi quyết định luyện tập một chút thuật khống hỏa của mình.
Ngụy Thanh Hoài nghiêm túc đưa hai tay ra, còn chưa bắt đầu vận hành linh lực, tay liền đột ngột thu lại.
Ngụy Thanh Hoài nhìn xung quanh, hiện bên cạnh hắn chỉ có những cung nhân thường ngày hầu hạ hắn.
Mà những người này bình thường đều quen nhìn hắn tu luyện linh lực, chỉ sợ hiện tại hắn có dùng lửa biến ra một bông hoa, bọn họ cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Như vậy cũng không tốt.
Ngụy Thanh Hoài lâu lắm không có ai tán dương thiên phú của mình, hiện giờ chỉ thấy buồn đến hoảng, nhu cầu cấp bách muốn nghe một chút khích lệ.
Ngụy Thanh Hoài suy đi tính lại, cuối cùng cũng tìm ra được người có khả năng có thể cho hắn lời khen ngợi chân thành nhất.
Sau đó, Ngụy Thanh Hoài liền lén lút chạy đi tìm Tần Cẩn Du.
Tần Cẩn Du tuổi còn nhỏ, vừa mới nhập cung tạm thời ở tại thiên điện Dực Khôn cung.
Ngụy Thanh Hoài một bước tiến đến địa phương Tần Cẩn Du ở liền cảm nhận được một cỗ linh lực dao động.
Cỗ dao động này không được tính là cường đại, thậm chí rất mỏng manh, mức độ chỉ vừa vặn để có thể người khác cảm nhận thấy.
Ngụy Thanh Hoài mắt sáng ngời.
Dao động linh lực này tuy rằng không tính là lớn nhưng xuất hiện trên người đứa trẻ năm tuổi cũng khiến người khác kinh ngạc.
Nhóm hoàng từ hoàng nữ trong cung trừ bỏ Thái Tử không ai lúc năm tuổi có thể đánh thức linh lực.
Có lẽ Tần Cẩn Du và Thái Tử đều là tiên Hoàng Hậu sở sinh cho nên đều có bẩm sinh thiên phú?
Ngụy Thanh Hoài nghĩ, đáy lòng cảm thấy một tia nhảy nhót.
Nếu Tần Cẩn du có thể nhanh chóng tu luyện, không vài năm, chính mình có thể có thể cùng nàng luận bàn một phen! Cùng lắm thì, mình nhường nàng một chút cũng được.
Ngụy Thanh Hoài suy nghĩ thất thần, vẫn chưa chú ý đến, nơi này rõ ràng không có gió, lại có một đóa hoa đỏ tươi từ xa bay tới, lặng lẽ rơi trên tóc hắn.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn lãng của tiểu nam hài đờ đẫn, đỉnh đầu có một đáo hoa đỏ tươi, hình ảnh vô cùng hài hước.
Cung nhân xung quanh đều liều mạng nhịn cười, đầu sỏ gây ra Tần Cẩn Du thì trực tiếp bật cười.
Bốn phía xung quanh trừ Cẩm Họa hầu hạ Tần Cẩn Du cùng với cung nhân hầu hạ Ngụy Thanh Hoài cũng không có người khác, Tần Cẩn Du không hề cố kỵ cười đến vui vẻ, không giống như dáng vẻ câu nệ ngày thường trong cung, cười to vui vẻ như vậy mới là bộ dáng đứa trẻ lên có.
Ngụy Thanh Hoài ngốc lăng một lúc rốt cục mới phản ứng lại, đỏ mặt muốn xé đóa hoa trên tóc mình: “Nữ hài tử mới cài hoa trên tóc, ta là nam hài tử.”
Tần Cẩn Du vươn tay vẫy vẫy đối với đỉnh đầu Ngụy Thanh Hoài.
Đóa hoa kia theo động tác nàng nhẹ nhàng bay lên, làm cho cánh tay bắt lấy bông hoa rơi xuống khoảng không.
Đóa hoa bay lung lay đung đưa theo sự khống chế linh lực rơi xuống tay Tần Cẩn Du.
Ngụy Thanh Hoài ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói: “Tứ ca chắc chắn rất muốn có năng lực như vậy.”
Tứ Hoàng Tử Ngụy Thanh Thần, đồng dạng cũng là không thích đọc sách, không chỉ có chính mình trốn học mà còn giựt giây Ngụy Thanh Hoài cùng trốn học, thi từ ca phú học được miễn cưỡng, linh lực trên người cũng mỏng manh. Còn thích mỹ nhân, mười bốn tuổi mà cả ngày nháo muốn thu thập mỹ nhân làm thị thiếp, huyên náo đến Hoàng Đế cùng Đức Phi nhức đầu không thôi.
Duy nhất chỉ có là kỹ xảo hội họa của hắn cực kỳ tinh tế, thủ pháp hoàn toàn không giống như thiếu niên mười bốn tuổi, tranh của hắn liền ngay cả họa sĩ ngự dụng cung đình cũng kinh ngạc thán phục.
Cái duy nhất này cũng bị tứ Hoàng Tử cầm đi lấy lòng mỹ nhân, nếu là tứ Hoàng Tử biết được Tần Cẩn Du có năng lực điều khiển hoa, tám phần sẽ mặt dày đến học năng lực này.
“Ngươi nói cái gì?” Tần Cẩn Du không nghe thấy Ngụy Thanh Hoài đang nghe thấy cái gì, mở miệng hỏi.
“Không có gì.” Ngụy Thanh Hoài nhìn hoa trong tay Tần Cẩn Du, ngạc nhiên nói: “Năng lực của ngươi là điều khiển hoa?”
Tần Cẩn Du gật đầu: “Đúng vậy.”
Nàng dị năng thiên bẩm, có thể khống chế vạn vật nhưng mà hiện giờ tu vi còn thấp, bởi vậy khống chế đồ vật cũng tương đối đơn giản.
Bất quá Tần Cẩn Du cũng không định đem việc này nói cho Ngụy Thanh Hoài.
Ngụy Thanh Hoài cười ha ha: “Nam hài tử khống chế hoa có ích lợi gì.”
Cười một nửa, Ngụy Thanh Hoài bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Cũng bởi vì Ngụy Thanh Hoài trong giây lát nhớ tới Tần Cẩn Du là một nữ hài tử.
Ừm, bởi vì Tần Cẩn Du có thân phận “Tần gia công tử”, hơn nữa lại là một thân nam trang, Ngụy Thanh Hoài thường không tự giác xem nhẹ giới tính Tần Cẩn Du.
Nhưng mà lời nói cười nhạo nếu đã nói ra như thế nào cũng không thể thu hồi: “Hoa này không có lực công kích, chỉ để đẹp mà thôi.”
Tần Cẩn Du nhận được lời châm biếm, nhưng không thấy khó chịu, chỉ mỉm cười: “Vạn vật có linh, hoa cũng có lợi ích của nó.”
Con người bình thường chỉ nghĩ nàng lực này chỉ có hào nhoáng bên ngoài, nhìn được nhưng không dùng được, kỳ thật không phải vậy.
Đóa hoa thoạt nhìn xinh đẹp, phấn hoa bên trong hoa rơi xuống người cũng sẽ bị gặp chuyện không may.
Trước khi tiến cung một tháng, Tần Cẩn Du vì trêu đùa đích muội mới hai tuổi, làm cho mấy bông hoa bay đi bay lại trên đầu của thập tiểu thư con vợ cả của đại phòng Tần gia.
Thập tiểu thư Tần gia đùa thực vui vẻ, nhưng lại do phấn hoa đêm đó liền nổi mề đay ước chừng nửa tháng mới biến mất.
Tần Cẩn Du cũng vì thế mà phải quỳ từ đường cả ngày.
Bỏi vì nàng vô tâm, thân phận lại quý trọng, nếu là người khác, bị phạt chắc chắn sẽ nặng hơn.
Về sau Tần Cẩn Du ngoan ngoãn đi rất nhiều, bình thường cũng không dễ dàng sử dụng năng lực, nàng thông qua mấy ngày quan sát phát hiện ra phấn hoa đối với Ngụy Thanh Hoài không bị ảnh hưởng mới yên tâm chơi cùng hắn.
Ngụy Thanh Hoài đối với lời nói của Tần Cẩn Du không để tâm, tiến gần nói: “Ngươi mấy ngày nay học được chút nào chưa?”
Tần Cẩn Du nhíu mày, có chút ủy khuất.
Vì cái gì ở thời điểm nàng chơi đùa lại nói chuyện học tập?
Khi nàng ở Tần gia, cả ngày cũng bị lão thái gia Tần gia nói đến nàng có tu luyện không, có đọc sách không.
Lão thái gia Tần gia từng là trạng nguyên lang do tiên đế khâm điểm, từng là đại quan nhất phẩm triều đình. Sau khi từ quan, ở Tần gia ham muốn duy nhất là đốc thúc bọn tử tôn đọc sách tu luyện.
Mà thân phận Tần Cẩn Du quý trọng là một trong những trọng điểm Tần lão thái gia nhắc tới.
Cố tình Ngụy Thanh Hoài không chú ý đến sắc mặt Tần Cẩn Du hưng phấn vỗ bả vai nàng: “Đọc vài bài thơ xem xem.”
Tần Cẩn Du trầm mặc một giây đồng hồ, nghĩ đến những ngày về sau đều ở cùng Ngụy Thanh Hoài vẫn là lên thành thật theo yêu cầu Ngụy Thanh Hoài đọc mấy bài thơ.
Nàng có trí nhớ vô cùng tốt, phàm là những thứ cần nhớ đều nhớ rất nhanh.
Đọc vài bài thơ, căn bản không vấn đề.