Thái Tử Phi Bất Lương: Công Chúa Dễ Thương Quá

Chương 38: Chương 38: Lời đồn




Nửa tháng nay Tần Cẩn Du luôn cảm thấy có người đang nhìn mình, hình như còn nghị luận cái gì đó, quay đầu nhìn lại, những người đó lại đem ánh mắt dời đi.

Ngụy Thanh Hoài cho người lén lút đi nghe ngóng hồi lâu, ghé vào tai của Tần Cẩn Du thì thầm nói: “Bọn họ hoài nghi Cẩm Họa là con tư sinh của Thục phi nương nương.”

“Nói hưu nói vượn!” Tần Cẩn Du vỗ án nhảy dựng lên: “Cẩm Họa của ta là tiên nữ! Cái gì là nữ nhi tư sinh chứ!”

Cẩm Họa đứng ở một bên nghe thấy cảm động nhìn Tần Cẩn Du.

Nàng kỳ thật đã sớm nghe thấy lời đồn đại này, lại không dám nói với Tần Cẩn Du, chính nàng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, đáy lòng rất buồn phiền, sợ không biết khi nào bị Hoàng thượng chém đầu, hiện giờ nghe thấy Tần Cẩn Du vì mình, trong lòng thật ra dễ chịu đi rất nhiều.

“Ngươi nói nhỏ thôi!” Ngụy Thanh Hoài chạy nhanh đến bịt miệng Tần Cẩn Du, sau khi xác nhận xung quanh không có ai nhìn bọn họ, lúc sau mới rút tay về.

“Lời này cũng không phải tin đồn vô căn cứ,“ Ngụy Thanh Hoài đối với tin đồn này, cũng có chút nửa tin nửa ngờ: “Nghe nói Cẩm Họa và Thục phi nương nương rất giống nhau.”

Tần Cẩn Du tức giận kéo tay áo của mình: “Ta cùng tiên Hoàng hậu càng giống nhau, như thế nào không ai hoài nghi ta một chút nào? Khẳng định là có người xấu phải nhằm vào Cẩm Họa của ta!”

Ngụy Thanh Hoài nói nhỏ: “Bọn họ đều biết ngươi là cháu của tiên Hoàng hậu, cháu giống cô cũng không phải chuyện gì kỳ quái, nhưng Cẩm Họa không rõ lai lịch, là Tần phủ nhặt được, cho nên mới có người nói như vậy.”

Logic quỷ tài Tần Cẩn Du nghe thấy có người nói xấu Cẩm Họa, trong lòng tức giận, cắn răng nói: “Bọn họ chính là nói lung tung! Lớn lên giống nhau thì sao, nói không chừng Cẩm Họa là nữ nhi Ngọc gia, như vậy thì Cẩm Họa lớn lên giống Thục phi cũng không có gì kỳ quái!”

Ngụy Thanh Hoài suy nghĩ một chút, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Đúng thế, tại sao ta lại không nghĩ ra nhỉ.”

Tần Cẩn Du ngồi không yên: “Khinh người quá đáng! Những người này dám vu oan cho Cẩm Họa của ta, ta phải đi tìm Hiền phi nương nương làm chủ!”

Ngụy Thanh Hoài sợ tới mức giữ chặt nàng: “ Đợi chút nữa phu tử sẽ đến dạy chúng ta tu luyện, ngươi hiện tại rời đi không lý do, khẳng định sẽ bị phạt nặng, chuyện Cẩm Họa cũng không gấp, hay là đợi sau khi tan học rồi đi tìm mẫu phi đi.”

Tần Cẩn Du bị kéo về chỗ ngồi của mình, đầu óc hỗn độn nhưng cũng đã thanh tỉnh vài phần.

Bây giờ vẫn chưa đến thời gian tan học, cho dù nàng muốn rời đi, cũng không thể rời khỏi được.

Từ sau khi Ngụy Thanh Hoài và Ngụy Thanh Thần trốn vài tiết, thị vệ trong cung ở phụ cận đi đi lại lại tuần tra, nếu Tần Cẩn Du hiện tại chạy về, chỉ sợ sẽ bị người cản lại ngay lập tức.

Tần Cẩn Du hừ lạnh một tiếng, nắm chặt tay: “Để cho người xấu này tiêu dao mấy canh giờ, đến lúc đó, ta nhất định đòi lại trong sạch cho Cẩm Họa!”

Tần Cẩn Du kéo tay Cẩm Họa, lời thề son sắt nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không để những người xấu này vu oan cho ngươi.”

Cẩm Họa không nói gì, chỉ gật đầu, trong mắt lại có lệ.

Thời điểm trước bị vu oan hiểu lầm thậm chí còn bị trào phúng sau lưng, nàng tuy rằng buồn khổ mê mang thậm chí có chút tuyệt vọng, lại chưa từng rơi lệ, hôm nay thấy Tần Cẩn Du vì danh tiếng của nàng, ấm áp được an ủi trái ngược lại những ủy khuất, nước mắt liền không thể khống chế mà tuôn rơi.

Cẩm Họa liều mạng khống chế nước mắt, nói với Tần Cẩn Du: “Trương phu tử sắp vào rồi, nô tỳ đi ra ngoài đợi trước.”

Cẩm Họa thấy những ngày này thật không lãng phí chăm sóc Tần Cần Du, Tần Cần Du tuy rằng tuổi còn nhỏ, đã biết phân biệt, còn rất bao che khuyết điểm, làm cho nàng cảm động.

Vào lúc Cẩm Họa đang đi ra ngoài, đúng lúc gặp tam Công chúa Ngụy Thanh Mai đi vào.

Trên thư phòng không có quá nhiều cấp bậc quy củ, thông thường khi gặp người có địa vị cao hơn mình, chỉ cần vấn an không cần hành lễ.

“Tam Công chúa an.” Cẩm Họa vội vàng lên tiếng vấn an rồi cúi đầu vội ra ngoài.

Ngụy Thanh Mai nhìn bóng dáng Cẩm Họa đi xa, ánh mắt nhiễm một tầng ưu phiền.

Cẩm Họa là thị nữ Tần Cần Du, ngày thường luôn cúi đầu, không có cảm giác tồn tại, cho nên kiếp trước, đợi đến ba năm sau mới bị phát hiện thân phận.

Kiếp trước, lời đồn còn chưa dữ dội như hiện tại, sau lộ ra thân phận thật sự của Cẩm Họa mà dừng lại.

Kiếp trước, Âu Mỹ Nhân cũng không có mang thai.

Kiếp này Âu Mỹ Nhân kia lại vì một lần lời nói không biết nặng nhẹ đồng thời bị người sau lưng bố trí, khiến cho lời đồn càng thêm kịch liệt.

Ngụy Thanh Mai đi đến chỗ của mình ngồi xuống, lâm vào trầm tư.

Bởi vì mình sống lại, làm cho có một số việc đã thay đổi quỹ đạo, cho nên kiếp này và kiếp trước không giống nhau, kiếp này lời đồn dữ dội như vậy, cũng không biết Thục phi và Thái hậu có thể giải quyết việc này không.

Nàng còn trông cậy vào Cẩm Họa thay mình đi hòa thân, nếu Cẩm Họa trong khi phụ hoàng đang giận dữ mang đi chém, thì nên làm thế nào mới tốt?

Ngọc Băng Ngưng thư đồng của Ngụy Thanh Mai là người Ngọc gia, âm thầm đánh giá Cẩm Họa hồi lâu rồi lại buồn bực quay về.

Ngọc Băng Ngưng là cô nương Ngọc gia, bởi vì lời đồn về Thục phi trong cung, mà thanh danh của mình cũng bị liên lụy, thậm chí còn có người nói cái gì mà cô nương Ngọc gia đều có phẩm hạnh không đoan trang như Thục phi.

Càng quá đáng hơn là, thế nhưng có người còn giựt dây Thái tử Ngụy Thanh Cảnh từ hôn Ngọc Như Yên đích tỷ của Ngọc Băng Ngưng.

May mắn Thái tử chưa từng tin lời của tiểu nhân, còn răn dạy người nói huyên thuyên sau lưng đồng thời đuổi khỏi đông cung.

Ngọc Băng Ngưng hiện giờ đã mười ba tuổi, nhìn việc càng toàn vẹn càng xa hơn Tần Cẩn Du năm tuổi: “Cô mẫu thần tuy rằng đức hạnh không bằng tiên Hoàng hậu, nhưng cũng từng là khuê tú nổi danh trong kinh, là tấm gương của cô nương Ngọc gia, sao có thể làm ra sự việc kia, nhất định có người vấy bẩn cô mẫu thần, mượn việc này bôi đen Ngọc gia.”

Ngụy Thanh Mai có chút đăm chiêu: “Thái hậu cũng biết việc này?”

Thái hậu cũng là từ Ngọc gia, mặc kệ là vì Ngọc gia hay vì danh dự hoàng gia, cũng không thể ngồi xem không để ý.

“Thái hậu vốn là không biết việc này, thần thời điểm hôm qua đi bái kiến cô mẫu và Thái hậu, bẩm báo việc này, phỏng chừng lúc này đang điều tra xem là chuyện gì.” Ngọc Băng Ngưng lén lút nói.

Ngụy Thanh Mai nhẹ nhõm thở ra.

Lời đồn trong cung là nhắm vào Thục phi và Ngọc gia, rõ ràng là Đức phi và đối thủ Ngọc gia giở trò quỷ, Ngụy Thanh Mai còn đang lo sợ Thục phi sẽ rớt đài, mình sẽ không có chỗ dựa, nếu như Thái hậu có tham gia vào việc này, vậy lời đồn có thể được áp chế xuống.

Tâm tình của Cẩm Họa không tốt, hoảng loạn ở bên ngoài ngự thư phòng, việc này nàng càng nghĩ càng ủy khuất, không bao lâu lệ rơi đầy mặt.

Người trong rõ ràng cái gì cũng không biết, lại khoa tay múa chân với nàng, cười nhạo nàng, nói xấu nàng, làm bộ dạng cao cao tại thượng, khinh thường nàng.

Cẩm Họa khi còn nhỏ được người Tần gia nhặt về, thành con của hạ nhân được nuôi dưỡng vài năm, liền bắt đầu hầu hạ người, trí nhớ hồi nhỏ đã dần mơ hồ, cũng biết có hay không nhận lấy ủy khuất, gia phong Tần gia nghiêm khắc, đỗi đãi với hạ nhân từ trước đến nay đều khoan hồng, Cẩm Họa những năm gần ở Tần phủ, cũng không chịu ủy khuất gì, hiện giờ bị lời đồn làm cho hoang mang, khó tránh khỏi có chút khổ sở.

Cẩm Họa trồn ở địa phương không có người, lấy khăn lau nước mắt.

Nàng từng cảm thấy trong cung cảnh vật khắp nơi như trong tranh, nhưng hiện giờ lại chỉ thấy thế giới mờ tối, bản thân đang trong vòng xoáy nguy hiểm, tùy thời đều có thể mất mạng.

“Cô nương tại sao lại thương tâm như vậy?” Sau lưng truyền đến thanh âm quan tâm.

Thanh âm này mát lạnh tự như châu ngọc va chạm vào nhau, đánh sâu vào nội tâm.

Thời điểm xấu hổ khóc bị người khác nhìn thấy, Cẩm Họa vội vã xấu hổ xoay người, nhìn thấy người sau lưng, trên mặt lập tức ửng đỏ.

Người đến thân hình thon dài, một thân áo choàng trắng làm bằng gấm như ánh trăng, trong nháy mắt làm tách bóng tối trước mặt nàng.

“Đa tạ quốc sư đại nhân quan tâm,“ Cẩm Họa bối rối lau lệ trên mặt, lau một lúc lại tựa hồ cảm thấy không ổn, vội vàng thu khăn tay đứng lên, cúi đầu không dám nhìn đối diện Tôn Chính Hoàn: “Chỉ là một chút việc nhỏ thôi.”

Tôn Chính Hoàn theo lời phân phó của bệ hạ mỗi ngày đi một vòng thượng thư phòng, thay bệ hạ nhìn một chút các vị hoàng tử công chúa và thư đồng học tập luyện tập xem có thật sự chăm chỉ hay không, thuận tiện dùng linh lực cảm giác một chút những đứa nhỏ này có hay không dị năng tiềm ẩn chưa thức tỉnh.

Sau khi đi một vòng, thật ra phát hiện thập nhị Công chúa Ngụy Thanh Uyển có chút dị năng tiềm ẩn, có điều dị năng kia còn quá mong manh, trong thời gian ngắn chưa thể thức tỉnh.

Tôn Chính Hoàn sau khi kiểm tra xong, đang chuẩn bị đi báo cáo cho bệ hạ vấn đề này, liền thấy Cẩm Họa đang trốn trong góc rơi lệ.

Hắn chưa phản ứng lại đã tự mình chạy đến trước mặt nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.