Sau khi Tần Cẩn Du đi vào Đông cung, Thái tử cũng không có xuất hiện.
Dù sao cũng là trữ quân của một quốc gia, sự vụ cũng bận rộn, nếu là đặc biết tiếp đãi con trai của thần tử, thật sự dễ dẫn đến người khác hoài nghi.
Tần Cẩn Du chỉ gặp được Tần Cẩn Vũ thư đồng của Thái tử.
Tần Cẩn Vũ nhìn thất đệ nhà mình, tổng cảm thấy tiểu tử này sáng nay chọc phải họa, hiện giờ nhất định đến tìm Thái tử cầu cứu.
Ai ngờ, Tần Cẩn Du lại một chữ cũng không đề cập đến việc hôm nay, chỉ là cùng Tần Cẩn Vũ nói chuyện phiếm trong chốc lát.
Tần Cẩn Vũ chỉ nghĩ rằng Tần Cẩn Du là đang lấy lời nói làm đệm, ngượng ngùng không dám mở miệng thỉnh cầu trợ giúp.
Hắn cũng nhẫn nại đáp vài câu, muốn xem xem thất đệ thông minh từ trước đến nay giờ sẽ ra chiêu gì.
Dù sao đây cũng là Đông cung, Tần Cẩn Du nói chuyện cũng so với ngày thường trầm ổn rất nhiều, tìm từ cũng cẩn thận, thật không tìm ra một chút lỗi nào.
Tần Cẩn Du sắp kết thúc câu chuyện với Tần Cẩn Vũ, rốt cuộc cũng hỏi vấn đề mình quan tâm nhất “Thái tử điện hạ những ngày này có tốt không?”
“Thái tử điện hạ tất nhiên là tốt rồi, không cần phải để đệ một tiểu bất điểm đến quan tâm.” Tần Cẩn Vũ nói.
Tần Cẩn Du gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu, sau đó còn nói vài câu nhàn thoại, liền chuẩn bị rời đi.
Tần Cẩn Vũ sửng sốt.
Cho nên Tần Cẩn Du đến Đông cung, chỉ là vì muốn hỏi Thái tử gần đây có tốt không?
Tần Cẩn Du hôm qua biết được Thái tử bỗng nhiên bị bệ hạ kêu đi, trong lòng vẫn luôn bất an, mà hôm qua Tô Hoành lại bị chuột rút, nàng vẫn luôn ở bên cạnh Tô Hoành, vẫn chưa kịp tìm hiểu có chuyện gì phát sinh.
Sáng nay Ngụy Thanh Cảnh vẻ mặt cũng có chút kỳ lạ, trong lòng Tần Cẩn Du lại nghi ngờ thêm một tầng.
Cho nên hôm nay mới lấy cớ tìm Tần Cẩn Vũ chạy đến Đông cung, mục đích, chỉ là muốn xác nhận Thái tử Ngụy Thanh Cảnh phải hay không gặp chuyện gì.
Tần Cẩn Vũ không thể so với Ngụy Thanh Cảnh, suy nghĩ trong lòng phần lớn có thể nhìn trên mặt để phỏng đoán.
Tần Cẩn Du thấy sắc mặt Tần Cẩn Vu thản nhiên, không giống giả vờ, tảng đá lớn trong lòng liền rơi xuống.
Đúng lúc này, Ngụy Thanh Cảnh đã biết việc Tần Cẩn Du đến Đông cung, liền phái người đến truyền lời, nói Đông cung đúng lúc có mấy bát chè đậu xanh, liền phái người thưởng một bát cho Tần Cẩn Du.
Tần Cẩn Du yêu thích đồ ngọt, lại là phần thưởng do Thái tử thưởng không nhận thì không tốt, liền vui vẻ ở lại Đông cung, chuẩn bị được hưởng lộc ăn.
Dâng chè đậu xanh cho Đông cung, tất nhiên là hơn rất nhiều so với chè đậu xanh nàng hay ăn thường ngày.
Tần Cẩn Du ngồi một cách quy củ, mặt lại không che được ý cười, đợi cung nhân đem đồ bưng lên.
Trong lúc nàng đang tha thiết hy vọng, thì cung nữ bưng một bát lên, đi về phía Tần Cẩn Du.
Tần Cẩn Du ngồi đấy, tuy rằng không nhìn thấy hình dáng và màu sắc chè đậu xanh, nhưng cũng rất mong chờ.
Cung nhân bê chè đậu xanh cùng Tần Cẩn Du tiểu ăn vặt, cũng chưa phát hiện ra một nữ nhân đi từ bên ngoài vào.
Nữ nhân kia mới chỉ có mười năm mười sáu tuổi, mặt mày thanh tú, khuôn mặt cùng với Đức phi có vài phần tương tự.
Hiện tại thấy Thái tử phi đang có thai, Chu gia đưa một nữ tử trong tộc để làm thiếp thất cho hoàng Thái tử.
Dù sao Chu gia cũng có nhiều cống hiến cho Ngụy quốc, chút mặt mũi đó Ngụy hoàng không thể không cho, dù sao cũng chỉ là một thiếp thất, lúc đầu hai bên cũng chưa nói đến danh phận, Ngụy hoàng liền để chất nữ Đức phi vào Đông cung, là chính tứ phẩm Lương viện.
Chu Lương viện nhìn chè đậu xanh sắp đưa đến trước mặt Tần Cẩn Du, không nhịn được nhíu mày.
Liền theo sau, nhẹ nhàng mà vươn chân, dẫm lên góc váy cung nữ kia.
Cung nữ đang bưng khay mất đi cân bằng, người mất đi trọng tâm, bát vỡ thành các mảnh nhỏ bay xung quanh đồng thời có âm thanh vang lên, chè đậu xanh vốn được đưa cho Tần Cẩn Du bị vung khắp nơi.
Lại chỉ không có hắt đến Tần Cẩn Du.
Tần Cẩn Du kinh hoảng nhìn thoáng qua áo khoác trắng trên người, sau khi phát hiện không có vết bẩn, nhẹ nhàng thở ra.
Đồng thời cũng thấy tiếc bát chè đậu xanh kia.
Chu Lương viện yên lặng thu hồi chân, nhưng váy vẫn bị bắn lên bẩn một mảng.
“Nô tỳ đáng chết, Lương viện thứ tội!” Cung nữ thấy mình làm bẩn váy của Chu Lương viện, nhất thời bị kinh hách, liên tục nhận sai.
“Ngươi luôn không cẩn thận như vậy, vải của y phục này lại là điện hạ thưởng cho ta!” Chu Lương viện tựa hồ có chút tức giận, nhưng bởi vì tính tình tốt bụng nên không tiện nổi giận, vội vội vàng vàng rời đi xử lý váy.
Trước khi rời đi, còn liếc nhìn Tần Cẩn Du.
Tần Cẩn Du sớm đã nhìn thấy động tác mờ ám của Chu Lương viện, lúc đầu còn nghĩ rằng bởi vì đối phương là chất nữ Đức phi, cho nên muốn đến giáo huấn mình.
Nhưng suy nghĩ kỹ càng lại thì cảm thấy không đúng.
Cho dù đối phương là chất nữ Đức phi, cũng không cần thiết lấy phương thức này đến giáo huấn mình đi?
Huống chi, nàng ta vừa nhìn về phía Tần Cẩn Du vẻ mặt cũng không ác ý, càng vô mưu tính.
Nữ nhân này thật sự là kỳ quái.
Ở lại vì đồ ăn, hiện giờ đồ vật không còn, Tần Cẩn Du cũng không định ở lại lâu, nhanh chóng đi khỏi Đông cung.
Vừa nãy từ biểu hiện của Tần Cẩn Vũ, có thể thấy hắn tưởng Tần Cẩn Du đi tìm Thái tử giúp nàng giải quyết vụ sáng nay.
Trên thực tế, Tần Cẩn Du chưa bao giờ nghĩ tới việc xin Thái tử giúp đỡ.
Nàng một mình cũng có thể giải quyết.
Tần Cẩn Du sau đó đi đến Di Hoa cung nơi ở Thẩm Chiêu Nghi, đến thăm Ngụy Thanh Uyển, tiện thể hỏi Ngụy Thanh Uyển rốt cuộc có chuyện gì.
Thẩm Chiêu Nghi đang đau lòng Ngụy Thanh Uyển, nghe người ngoài nói là do Tần Cẩn Du khiến cho Ngụy Thanh Uyển tức thành như thế này, sợ Tần Cẩn Du lại làm Ngụy Thanh Uyển tức giận, sai người bảo Tần Cẩn Du cuốn xéo.
Tần Cẩn Du đã sớm dự đoán được như thế này, nhưng vẫn đến, để cho người khác không thể nói mình không có thành ý đến xin lỗi.
Sau đó liền quay về chỗ ở của mình.
Người trong cung này cũng không phải hạng ngu dốt, sao có thể thật sự nghĩ mình chọc tức ảnh hưởng đến cơ thể Ngụy Thanh Uyển?
Với tình trạng của Ngụy Thanh Uyển, kỳ thật Tần Cẩn Du cũng thật sự rất quan tâm.
Bởi vì Ngụy Thanh Uyển tuy rằng ngang ngược tùy hứng một chút, nhưng bản tính cũng xấu.
Tần Cẩn Du quay lại chỗ ở của mình, gục vào bàn mất hứng.
Vô duyên vô cớ hắt bát nước bẩn lớn như vậy, ai cũng sẽ không cao hứng nổi.
Bằng vào tội danh “Bất kính với công chúa”, nếu nói nặng, Tần Cẩn Du có thể trực tiếp bị đuổi ra khỏi cung, thậm chí còn liên lụy đến gia tộc.
Hơn nữa, chuyện này, truyền càng ngày càng kịch liệt, hiện giờ toàn bộ trong cung đều nói Tần Cẩn Du to gan lớn mật, không biết tốt xấu, tùy ý làm bậy, vũ nhục công chúa hoàng tộc.
Từng câu nói như đầu mũi kiếm, hung hăng đâm về phía Tần Cẩn Du, như muốn đâm nàng thành nghìn mảnh.
Tư thế như vậy, bất kỳ một đứa trẻ bình thường nào cũng không chịu nổi.
Chỉ tiếc Tần Cẩn Du không phải là đứa trẻ bình thường.
Khi Tần Cẩn Du quay về, đều cảm giác được ánh mắt là lạ của người khác nhìn mình.
Tần Cẩn Du tràn đầy bất mãn, nhưng cũng hiểu được cần phải phi thường tôn trọng Ngụy Thanh Uyển.
Dù sao người ta cũng là công chúa, lại treo trên đầu cái tiếng “Phượng hoàng lâm thế“.
Tần Cẩn Du càng khó chịu, thì trí nhớ lúc đầu càng trở nên rõ ràng.
Chính Ngụy Kiêm Gia nói nhục mạ công chúa, còn định giá họa cho mình.
Tần Cẩn Du đang phẫn nộ, không chú ý đến ngày càng nhiều linh lực bay xung quanh nàng.
Linh lực tụ tập, Tần Cẩn Du một lòng thầm nghĩ đến hình ảnh lúc đầu.
Bỗng nhiên trong lúc đó, cảnh tượng trước mắt chuyển động, đêm tối biến thành ban ngày, Tần Cẩn Du đang ngồi ở chỗ ngồi của mình, nhìn thấy các bạn học đang đi lại xung quanh thượng thư phòng, ngẩn người.
Giật mình, nàng theo bản năng ngẩng đầu, ánh mắt liền dừng lại trên người Ngụy Kiêm Gia.
Ngụy Kiêm Gia đứng dậy đi ra ngoài, tựa hồ vô tình đi ngang qua người Ngụy Thanh Uyển, ngữ điệu bình tĩnh, lời nói lại ác độc, mang theo chút khiêu khích “Sắc mặt sao khó coi như vậy, là bị thất sủng sao? Còn không so được với con trai của thần tử!”
Đây không phải lời nói ban ngày Ngụy Kiêm Gia nói với Ngụy Thanh Uyển sao?
Mình đây là thông qua khống chế thời gian, quay về ban ngày rồi!
Tần Cẩn Du đang muốn đứng lên, trước tiên gọi người đi vào dẫn Ngụy Thanh Uyển hình như đang sinh bệnh, ngăn cản việc mình bị oan uổng diễn ra, cảnh tưởng trước mắt lại xảy ra biến hóa.
Chớp mắt lần nữa, nàng lại quay về chỗ ở của mình.
Quyển sách mới mở ra còn để trên bàn, tựa như Tần Cẩn Du lại nhìn thấy Ngụy Kiêm Gia nhục mạ một lần nữa chỉ là một giấc mộng.
Tần Cẩn Du lại nhớ lại cảnh tượng ban ngày.
Lúc đầu, nàng chỉ có nghe thấy Ngụy Kiêm Gia mắng Ngụy Thanh Uyển, không nhìn thấy, cho nên trong đầu cũng không có hình ảnh cụ thể.
Nhưng mà nàng vừa xuyên về quá khứ, lần này, nàng ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt Ngụy Kiêm Gia khi nói chuyện.
Cho nên, bộ dáng Ngụy Kiêm Gia lúc trước, cũng khắc lại trong ký ức của Tần Cẩn Du.
Tần Cẩn Du ôm chặt đầu của mình, trong đầu đang nổi lên nhiều suy nghĩ, cuối cùng dừng lại khi Ngụy Kiêm Gia nói chuyện với Ngụy Thanh Uyển.
Đoạn ký ức kia dần dần hóa thành một dải mảnh nhỏ, bị Tần Cẩn Du từ trong đầu kéo ra ngoài.
Tần Cẩn Du lại vung tay lên, đoạn ký ức kia hiện ra rõ ràng trước mặt.
Nàng lấy ra đoạn ký ức kia, phàm là ai có nhìn thấy đoạn ký ức kia, đều có thể hiểu được, đến tột cùng là ai đang nói dối.
Nhưng là, chỉ có như vậy thì còn chưa đủ.
Ngày tiếp theo, Ngụy Thanh Hoài đến tìm Tần Cẩn Du, phát hiện cả đầu đầy máu, đã ngất đi.
Bên cạnh nàng, còn lơ lửng một đoạn hình ảnh.
Đúng là hình ảnh ngày hôm qua Ngụy Kiêm Gia châm chọc Ngụy Thanh Uyển.