Tô Hoành đối với dao động của linh lực từ trước đều rất mẫn cảm, hơn nữa thường ngày hay chơi đùa với Tần Cẩn Du, từ lúc Tần Cẩn Du tu luyện hắn cũng cảm giác thấy.
Mỗi lần Tần Cẩn Du tu luyện, linh lực xung quanh dao động rất lớn, Tô Hoành cũng đã quen, đang chuẩn bị tiếp tục tu luyện, lại cảm thấy được một tia hơi thở không tầm thường.
Dao động linh lực có chút biến hóa.
Loại này biến hóa rất là rõ ràng, Tô Hoành đang tu luyện cũng cảm thấy ngực khó chịu, không thoải mái.
Do dự trong chốc lát, Tô Hoành ép buộc mình từ trong thức hải đi ra, bỏ dở tu luyện.
Trong quá trình tu luyện, nếu ép buộc bỏ dở tu luyện sẽ ảnh hưởng đến thân thể, nhưng lúc này Tô Hoành không nghĩ nhiều như vậy, vội vàng chạy đến chỗ Tần Cẩn Du.
Ý thức Tần Cẩn đang tan dần, cơ thể mất đi chỗ dựa, một tiếng nổ lớn, Tần Cẩn Du ngã nhào trên mặt đất.
Thời điểm Tô Hoành chạy đến nơi, nhìn thấy Tần Cẩn Du đang ngã xuống đất.
Hắn còn chưa kịp tiến lên, liền nhìn thấy trên người Tần Cẩn Du nổi lên một ánh sáng hoàng kim.
Anh sáng kia lúc đầu hơi nhạt, làm cho người ta thấy không thật, nhưng chỉ trong nháy mắt đã tràn đầy trong phòng.
Ánh sáng chói mắt, Tô Hoành theo bản năng lấy tay đi che mắt mình lại.
Trong lúc hoảng hốt, hắn hình như nhìn thấy được một ảo ảnh màu vàng.
Đó là... Phượng hoàng.
Hắn nhìn thấy ảo ảnh kia mở rộng cánh, vỗ xuống hai cái.
Sau đó, quay đầu nhìn hắn.
Trong ánh mắt có uy nghi của thần thú thượng cổ, Tô Hoành không cảm thấy sợ hãi.
Ngược lại, có một cảm giác dị thường quen thuộc.
Trong chỗ sâu nhất của ý thức, hình như đã từng gặp cảnh tượng này.
Sau đó, ảo ảnh biến mất, hóa thành ánh sáng, chui vào trong cơ thể của Tần Cẩn Du.
Trong phòng khôi phục như lúc đầu, Tần Cẩn Du nằm trên mặt đất giống như trước, giống như hết thảy chỉ là ảo giác.
Cẩm Tịch đi theo Tô Hoành vào cung sắc mặt trắng bệch, bay nhanh lên ôm lấy Tần Cẩn Du đặt lên giường.
Tô Hoành liếc nhìn Cẩm Tịch, phát hiện trong mắt thị nữ chỉ có đau lòng, không có sợ hãi.
Nàng ta không thấy một màn vừa rồi.
Thời điểm Cẩm Tịch ôm Tần Cẩn Du, không chú ý đến ngọc bội đeo bên eo của Tần Cẩn Du, hiện lên một màu xanh u ám.
Tô Hoành nhìn chằm chằm ngọc bội kia, suy nghĩ một hổi sau, mới nhớ tới lai lịch ngọc bội.
Đây là ngọc bội lúc trước hoàng Thái tử đưa cho Tần Cẩn Du, nghe nói là trân phẩm.
Tô Hoành chạy lên, đặt tay lên cổ tay Tần Cẩn Du.
Tuy rằng không biết nàng lúc nãy có chuyện gì xảy ra, nhưng chắc không sao.
Tô Hoành nhịn không được lại liếc nhìn ngọc bội kia.
Tần Cẩn Du sở dĩ không có việc gì, chắc là do công lao của chiếc ngọc bội kia?
Trong bóng tối, có người thở phào nhẹ nhõm.
Tôn Chính Hoàn hiện đang trong thánh điện, nhìn thoáng qua la bàn chuyển động, nhíu mày.
Vận mệnh quốc gia của Ngụy quốc đang biến chuyển tốt hơn.
Vận mệnh quốc gia Ngụy quốc biến tốt hơn, hắn không phải không vui mừng, nhưng là vận mệnh quốc gia biến tốt hơn, như vậy có thứ gì đó đang suy bại.
Vận mệnh thiên hạ chỉ có như vậy, một cái tăng trưởng, một cái khác nhất định sẽ suy bại.
Là người kia...
Tôn Chính Hoàn bỗng nhiên cảm thấy cả người rét run.
Quả nhiên là tri nhân tri diện bất tri tâm.
May mà một lúc sau, vận mệnh quốc gia Ngụy guốc hồi phục lại bình thường không có tiếp tục gia tăng.
Ban đêm, Tần Cẩn Du cuối cùng cũng tỉnh lại.
“Ta làm sao vậy?” Tần Cẩn Du mờ mịt ngồi dậy.
Tô Hoành kể hết tất cả mọi chuyện cho Tần Cẩn Du.
Tần Cẩn Du nghĩ không ra chuyện gì đã xảy ra, liền dứt khoát không nghĩ nữa, chỉ định ngày nào đó đi hỏi quốc sư xem chuyện gì xảy ra.
Sau khi Tần Cẩn Du hồi phục, lại muốn tiếp tục tu luyện.
Tô Hoành không yên tâm về Tần Cẩn Du, vốn định tu luyện với Tần Cẩn Du, nhưng mà hai đứa trẻ này năng lực hấp thu linh lực quá mạnh mẽ, tu luyện cùng một chỗ sẽ quấy nhiễu dến nhau.
Cuối cùng đành phải tách ra.
Sau khi hoàn thành tu luyện, Tần Cẩn Du theo thường lệ đọc sách một lúc, liền đi vào giấc ngủ.
Thời điểm trong hoàng thành gần như mọi người đã đi vào giấc ngủ, chỉ còn cung nhân và thị vệ trực đêm, phát giác bất thường trên bầu trời.
Giữa bầu trời, đầu tiên xuất hiện một vòng tròn sáng màu vàng, sau đó lấy vòng tròn làm trung tâm, hiện ra một ngôi sao năm cánh.
Sau khi khâm thiên giám quan sát, thiếu chút nữa sợ hãi rớt cằm.
Vậy mà lại là ngôi sao năm cánh năm trăm năm xuất hiện phàm thế một lần!
Khâm thiên giám kỳ thật đã sớm tính ra vài chục năm gần đây sẽ xuất hiện ngôi sao năm cánh, còn chưa kịp bẩm báo cho bệ hạ, thế mà dị tượng này đã xuất hiện!
Ngôi sao năm cánh trôi nổi giữa không trung, xung quanh lơ lửng rất nhiều ký hiệu nhỏ, giống như một trận pháp bí ẩn.
Ngôi sao năm cánh xuất hiện, đại biểu cho quy tắc của thiên địa thay đổi.
Ngôi sao năm cánh năm trăm năm xuất hiện một lần, quy tắc thiên địa cũng năm trăm năm thay đổi một lần.
Quy tắc của thế giới này cũng sẽ thay đổi.
Sau đêm này, tất cả năng lực của mọi người cũng không bị giới hạn những thứ mà mọi người có thể khống chế, tu luyện, cũng là một đường lớn để tăng lên năng lực.
Linh khí thế giới càng nồng đậm, càng tăng thêm lợi ích tu luyện cho mọi người.
Người không có dị năng từ nay cũng có thể không ngừng dựa vào tu luyện linh lực, có hay không có dị năng, cũng không quan trọng giống như trước nữa.
Trăm ngàn năm trước, mọi người căn cứ theo độ mạnh yếu của linh lực để phân chia ra từng tầng từng tầng cấp bậc, không ít tu luyện giả dựa vào tự mình tu luyện, tăng từng cấp từng cấp, đến khi đạt đến cường giả.
Sau tối nay, những cấp bậc tu luyện đã bị lãng quên từ lâu lại một lần nữa xuất hiện.
Tần Cẩn Du đang ngủ say còn chưa biết, sự thay đổi của đêm nay sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh sau này của nàng.
Mà con đường nàng sau này đi lên cường giả, từ khắc này, cuối cùng cũng chính thức mở ra.