Thái Tử Phi Bất Lương: Công Chúa Dễ Thương Quá

Chương 3: Chương 3: Tần Cẩn Du giả ngất




Ngụy Thanh Hoài kéo áo choàng của Tần Cẩn Du chạy trốn, Tần Cẩn Du còn nhỏ chân ngắn căn bản không chạy theo kịp, Ngụy Thanh Hoài lại chạy như bay, cứ như vậy Ngụy Thanh Hoài liền kéo dây buộc áo choàng thắt không được chặt của Tần Cẩn Du, còn Tần Cẩn Du thì do áo choàng bị tuột ra liền ngã xuống.

Lần ngã này mặc dù không có gì nghiêm trọng, nhưng trên mặt Tần Cẩn Du toàn máu làm cho người khác nhìn vào thấy sợ hãi. Mà đầu sỏ gây lên Ngụy Thanh Hoài lúc này cũng đang sợ hồn phi phách tán. Ngũ Hoàng tử Ngụy Thanh Li ổn trọng một chút, cuối cùng vẫn là chàng cho người đem Tần Cẩn Du đến cung điện của Hiền Phi, sau đó cho đi mời thái y đến.

Tần Cẩn Du phát hiện trên mặt mình toàn máu, liền trực tiếp ngất đi.

Sau năm năm, Tần Tử Nghi thật vất vả mới có thể gặp lại được ấu nữ của đại tỷ, vẫn chưa được nhìn kỹ, liền bị Ngụy Thanh Hoài biền thành bộ dạng này. Lúc này liền liếc mắt hung dữ nhìn Ngụy Thanh Hoài, thầm nghĩ hiện tại nhiều người, bản cung không so đo với hắn, đợi người đi rồi, nhất định phải hung hăng giáo huấn thằng nhãi con này một trận.

Ngụy Thanh Hoài trong lòng biết rõ mẫu thân mình là một người tàn nhẫn, từ trước đến nay luôn mạnh mẽ vang dội, trong hậu cung chưa một ai dám trêu chọc, thầm nghĩ không tốt, thừa dịp nhiều người nhanh như chớp trốn đi.

Các nữ nhân trong hậu cung từ trước đến nay đều không có việc gì làm, trong cung ngày qua ngày thật sự là nhàm chán, vừa nghe nói xảy ra việc bất thường, đều muốn đến góp vui.

Tần Tử Nghi bày ra khuôn mặt lạnh, làm cho toàn bộ cung nữ đem tất cả đuổi đi, tromg điện chỉ còn lại một vị Quách thái y.

Quách thái y chần chờ nói: “Khởi bẩm Hiền Phi nương nương, Tần công tử không có gì đáng lo ngại, chỉ chảy chút máu mũi làm cho người khác nhìn vào thấy sợ hãi, chỉ cần ngồi yên một lúc, sau này cẩn thận chút là được.”

Tần Tử Nghi liếc mắt nhìn Tần Cẩn Du đang hôn mê, thần sắc có chút không vui:

“Vậy tại sao Cẩn Du vẫn hôn mê bất tỉnh?”

Quách thái y cũng có chút không rõ: “Có lẽ Tần công tử say máu, bị dọa sợ rồi.”

Tần Tử Nghi ánh mắt đảo qua Tần Cẩn Du đang bị hôn mê sắc mặt có chút không tốt, đưa tay ra xoa xoa cái trán của mình, tựa hồ có chút nhức đầu.

Tần Tử Nghi cho cung nhân lui ra, chỉ để lại Cẩm Họa bên người Tần Cẩn Du để hầu hạ, mà nàng cũng nhanh chóng đi ra. Tần Tử Nghi vừa đi không lâu, người “ hôn mê không tỉnh” Tần Cẩn Du lặng lẽ mở mắt thành một đường nhỏ, xác định trừ Cẩm Họa không có ai xung quanh liền cười hì hì ngồi dậy.

Cẩm Họa hầu hạ Tần Cẩn Du đã lâu, đã sớm biết “ thiếu gia” nhà mình bề mặt hiền lành ngây thơ, nhưng bên trong lắm mưu nhiều kế, bởi vậy cùng không trách hành vi của Tần Cẩn Du.

Cẩm Họa e sợ “thiếu gia” nhà mình lại gây ra chuyện gì đó kinh hãi thế tục, vì thế nhíu mày hù dọa: “Thất thiếu gia, nơi này là hoàng cung, không thể so với ở Tần gia mọi người đều nhường người, nếu như người làm sai chuyện gì chỉ sợ dẫn đến họa sát thân! Còn mang lại phiền phức cho Hiền Phi nương nương!”

Quả nhiên khi nghe thấy lời nói của Cẩm Họa, Tần Cẩn Du chỉ mới năm tuổi lập tức bị dọa sợ, nụ cười trên mặt dần biến mất. Nàng chần chờ một lúc, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ muốn đi xem tẩm điện của Hoàng Hậu nương nương.”

Giộng nói của Tần Cẩn Du thật yếu ớt, trong mắt cũng nổi lên một chút nước mắt trong suốt, tuy rằng chưa rơi xuống cũng làm người khác đau lòng. Nhất thời tâm Cẩm Họa cũng mềm đi, ngữ khí trở lên mềm mại hơn: “Thất thiếu gia, người nếu như muốn đi xem tẩm điện của Hoàng Hậu nương nương, không bằng cầu Hiền Phi nương nương hoặc Đoan Tuệ Công chúa dẫn người đi.”

Đối mặt với sự khuyên bảo tận tình của Cẩm Họa, Tần Cẩn Du luôn là người hiểu lý lẽ tất nhiên là lựa chọn...

Cự tuyệt đề nghị của Cẩm Họa.

Nàng hao hết tâm tư giả bộ bất tỉnh chính là một mình đi nhìn trộm tẩm cung của mẫu thân, bởi vậy không thể vì Cẩm Họa mới nói mất câu mà từ bỏ được.

Về phần chính mình có thể hay không gặp được phiền toái.. hiện giờ Hiền Phi đang được sủng ái, vì vậy dù xảy ra chuyện gì thì bệ hạ cũng sẽ không trách tội nàng ấy.

Tần Cẩn Du không để ý đến Cẩm Họa nữa, dùng đôi chân ngắn tũn chạy lạch bạch ra ngoài. Tần Cẩn Du khi ở Tần phủ ổn trong hơn so với những người cùng lứa tuổi, tuy rằng nhiều mưu mô chước quỷ, nhưng cũng chưa làm qua chuyện gì lớn mật. Cẩm Họa trăm triệu lần đều không dự đoán được nàng sẽ làm ra những việc như vậy. Đợi nàng ta phản ứng lại thì Tần Cẩn Du đã chạy không thấy người đâu nữa.

Tần Cẩn Du một đường chạy đi, thế nhưng không có ai ngăn cản nàng. Sau khi chạy ra khỏi tẩm cung Hiền Phi, cũng không sốt ruột, tùy tiện kéo một cung nữ hỏi tẩm cung Hoàng Hậu ở đâu.

Người cung nữ này y phục một màu hồng nhạt, hoa văn trên quần áo không giống quần áo của các cung nữ bình thường, giống như đại cung nữ của một tần phi có địa vị trong cung. Vị cung nữ có khuôn mặt tròn tròn thoạt nhìn rất vui vẻ, nàng ta giờ phút này trên mặt đầy hoài nghi nhìn Tần Cẩn Du:

“Ngươi vì sao lại hỏi vị trí tẩm cung của tiên Hoàng Hậu?”

Tần Cẩn Du sắc mặt nghiêm túc thành thật đáp: “Ta là công tử Tần gia, tiên Hoàng Hậu là cô mẫu của ta, tổ phụ tổ mẫu đã dặn ta sau khi tiến cung nhớ đến bái lạy cô mẫu.”

Tần gia lão phu nhân và lão thái gia đích thật là đã nói qua lời này, sau khi tiên Hoàng Hậu đi về cõi tiên, Tần gia tam thiếu gia và tứ thiếu gia quả thật đều đã đến tẩm cung tiên Hoàng Hậu. Vì vậy Tần Cẩn Du lời lẽ thẳng thắn như vậy.

Vị cung nữ đó tâm tính đơn thuần, nghe những lời nói đó cùng không suy nghĩ nhiều mà chỉ đường cho Tần Cẩn Du.

Tẩm cung tiên Hoàng Hậu cách tẩm cung Hiền Phi rất gần, Tần Cẩn Du chỉ cần lòng vòng một lát liền tìm được tẩm cung mà tiên Hoàng Hậu đã từng ở.

Tần Cẩn Du đang chuẩn bị đi vào, thì có một thị vệ từ bên trong tẩm cung đi ra, đúng lúc nhìn thoáng qua phía Tần Cẩn Du. Tần Cẩn Du giật mình, vừa mới giơ chân ra định bước vào nhất thời rụt về.

Thị vệ kia nhìn khoàng mười sáu mười bảy tuổi, chỉ là một nội thị vệ trong hoàng thành bình thường mà lại có thể tự do đi vào tẩm cung tiên Hoàng Hậu.

Ngoại thị vệ hoàng thành đều có xuất thân từ dân chúng, còn nội thị vệ hoàng thành là các công tử xuất thân thế gia, phàm là những người làm đến ngự tiền thị vệ mà nói bất luận là đối với chính mình hay gia tộc đều là vinh quang rất lớn. Bởi vậy những công tử thế gia không muốn tham gia khoa thi cử phần lớn đều tự nguyện tiến cung mưu cầu chức vị.

Người thị vệ từ tẩm cung tiên Hoàng Hậu đi ra là tam công tử Tần gia Tần Cẩn Tông, là con trai tam thúc của Tần Cẩn Du.

Giữ vững tâm lý không thể bị phát hiện, Tần Cẩn Du chậm rãi đi về hướng bụi cỏ bên cạnh. Tần Cẩn Tông theo bản năng nhìn sang hướng bên này, nhưng chưa phát hiện gì bất thường liên thu hồi lại ánh mắt. Hắn chưa kịp nhẹ nhàng rời đi, đằng sau liền có một người vội vã đi đến.

“Tần thị vệ, quả nhiên ngươi ở đây!”

Tiến đến là một thiếu nữ mặc y phục cung trang màu xanh nhạt, một bông hoa ngọc lan được cài trên mái tóc, phụ trợ cho khuôn mặt nàng ấy càng thêm tươi đẹp. Thiếu nữ thoạt nhìn khoảng mười ba mười bốn tuổi, nhẹ nhàng nhấc làn váy dưới ánh nắng mặt trời, trên mặt mang theo ý cười chạy đến phía Tần Cẩn Tông. Trong tay nàng còn có một bó hoa nhỏ giống như vừa được hái xuống từ bồn hoa, vài giọt sương trên đóa hoa theo động tác nàng nhỏ xuống, dưới ánh sáng mặt trời màu sắc chợt lóe lên, như mộng như ảo.

Tần Cẩn Tông dừng lại lùi về sau một bước, nhìn thấy một màn này nội tâm như đang nổi lên một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.

“Gặp qua tam Công chúa.” Tần Cẩn Tông quy củ hành lễ.

Thiếu nữ cuối cùng cũng đến trước mặt Tần Cẩn Tông, nàng cẩn thận thở ra, thuận tay chỉnh sửa lại lọn tóc của mình vì vừa chạy mà có chút rối loạn. Sau khi nhanh chóng sửa sang lại mình, mới đưa bó hoa nhỏ ra. Nàng mặc dù có chút e lệ nhưng vẫn cố lấy dũng khí nói: “Tần thị vệ, lần trước ngươi nói mùi hương của hoa dành dành là lôi cuốn nhất, ta.. ta có hái cho ngươi một ít”

Tần Cẩn Du bị Tần gia huấn luyện ra trên mặt lúc nào cũng xuất hiện nụ cười ấm áp, nhưng ở sâu trong nội tâm đã chút vui sướng khi người gặp họa.

Tam Công Chúa trong lòng ngưỡng mộ Tần Cẩn Tông là chuyện cả hoàng cung đều không phải bí mật. Tần Cẩn Tông mặc dù là thị vệ nhưng xuất thân từ thế gia, còn là cháu trai của Hiền Phi. Bởi vậy mặc dù Hoàng Đế biết việc này cũng chỉ ngoài miệng nhắc nhở Ngụy Thanh Hồng làm việc không được làm quá lên, để nàng ta biết thân phận Công chúa của mình, chứ thật ra cũng không quản nghiêm khắc vấn đề này.

Trước đây khi Tần Cần Du ở Tần phủ, đối việc Tần Cẩn Tông và tam Công chúa cũng có nghe qua, trưởng bối Tần gia tựa hồ đều có ý tác hợp Tần Cẩn Tông và tam Công chúa, nhưng thái độ của Tần Cẩn Tông lại có chút kỳ quái.

Tần Cẩn Du đang mong chờ biểu hiện tiếp theo của Tần Cẩn Tông thì bỗng nhiên bị một người đẩy mạnh, Tần Cẩn Du không có phòng bị lại cùng mặt đất hoàng cung tiếp xúc lần nữa.

Nàng vẫn chưa kịp phản ứng lại, phía sau truyền đến âm thanh non nớt nhưng đầy bá đạo: “Ngươi là ai? Tại sao lại giương oai trên địa bàn của bản cung?”

Giương oai? Nàng đang đứng yên chỗ này, chỉ là nhìn trộm cuộc nói truyện giữa Tần Cẩn Tông và tam Công chúa, sao lại thành giương oai?

Tẩn Cẩn Du không phục.

Nhưng ngay cả không phục thì nàng cùng không xem nhẹ hai từ “bản cung” kia được, đành phải miễn cưỡng kìm nén việc mất hứng trong nội tâm lại.

Nữ hài tử có thể tự xưng là bản cung, tất nhiên là Công chúa.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là một nữ hài tử tầm năm tuổi. Đứa nhỏ này trên thân mặc bộ cung trang màu đỏ, quần áo hoa lệ, giữa hai lông mày tràn đầy ngạo khí cao cao tại thượng, cùng với vẻ ôn nhu đáng yêu của tam Công chúa Ngụy Thanh Hồng giống như hai phong cách hội họa.

Các cung nữ đứng phía sau nữ hài tử một đoạn, đối với việc chủ tử nhà mình chẳng biết tại sao lại đẩy người khác đều nhắm mắt làm ngơ.

Ngụy Thanh Uyển được quốc sư tiên đoán là “phượng hoàng lâm thế”, sinh ra không bao lâu đã được bệ hạ phong làm Hộ Quốc Công Chúa. Từ lúc hiểu chuyện đến giờ liền ỷ vào thân phận của mình mà hoành hành ngang ngược, khi dễ huynh tỷ, trừ Thái Tử nhìn ai cũng khinh thường. Bởi vì mệnh cách của nàng ta, trong cung ai cũng nhường nhịn, đến cả bệ hạ cũng chưa trách móc nặng lời với nàng ta quá vài lần.

Tần Cẩn Du vốn muốn làm ra một khuôn mặt bị ủy khuất, nhưng do chính mình thật sự đang rất tức giận lên biểu tình ủy khuất biến thành biểu tình xem thường.

Nàng và Ngụy Thanh Uyển cùng sinh ra vào một ngày, nàng là nữ nhi do trung cung Hoàng hậu sinh ra, còn Ngụy Thanh Uyển chỉ là một thứ nữ, nghe nói Thẩm Mỹ Nhân vì muốn sinh Ngụy Thanh Uyển ra trước còn sử dụng thuốc trợ sản, đến tột cùng ai mới là “phượng hoàng lâm thế”, vừa xem hiểu ngay.

Nhưng mà ngoại nhân đều không biết điều này, đều nghĩ là Ngụy Thanh Uyển là “phượng hoàng lâm thế“.

Tần Cẩn Du vẫn chưa chú ý đến biểu tình biến hóa của mình, Ngụy Thanh Uyển đã tức giận hỏi: “Bản cung hỏi ngươi đó! Vì cái gì không trả lời! Ngươi còn có biểu tình gì đây! Có phải là ngươi đang khinh bỉ bản cung không!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.