Thái Tử Phi Chủ Động Như Vậy

Chương 11: Chương 11: Chúng ta là người một nhà




Editor: Bèo

Mộc Vân Chi ngủ trưa tỉnh dậy, phòng ngủ bốn bề đều yên tĩnh. Ánh mặt trời bên ngoài lách qua khe cửa sổ hắt lên giường. Những đốm sáng lấm tấm đậu trên tấm chăn mềm mại.

Nàng xòe bàn tay ra, ánh nắng rơi vào lòng bàn tay nàng mang theo những cảm giác ấm áp.

Nàng không khỏi nhớ đến đời trước nàng bài xích chuyện gả vào Đông cung như thế nào. Cả ngày nàng đều trầm tư suy nghĩ xem bao giờ có thể rời đi, tâm trạng buồn bực. Lâu ngày u uất tích tụ khiến sức khỏe của nàng không còn tốt như trước. Cho dù thời tiết có ấm áp thì nàng vẫn cảm thấy thân thể lạnh lẽo.

Thế nhưng lúc này cơ thể nàng lại vô cùng ấm áp.

Nàng cười một cái, mở chăn bước xuống giường.

Cơ thể uyển chuyển nhẹ nhàng, cảm giác chiều nay có thể sẵn sàng luyện kiếm.

Bước ra khỏi phòng, nàng vươn vai ngẩng đầu đón nắng. Trời xanh mây trắng, vầng mặt trời treo trên cao tỏa ánh sáng chói chang xuống dưới.

Thanh La bưng trà vừa mới pha đi đến, cười nói: “Thái tử phi tỉnh rồi, uống một ngụm trà giải khát đi ạ”.

Mộc Vân Chi gật đầu, cùng Thanh La quay trở về phòng.

Lúc Thanh La rót trà cho nàng, Mộc Vân Chi chợt nhớ ra mình đã ngủ quên trên xe ngựa nhưng vừa rồi nàng lại thức dậy trong phòng ngủ yên tĩnh.

“Thái tử điện hạ đâu?”

Mộc Vân Chi nhận cốc trà Thanh La đưa tới, hỏi: “Chàng ấy lại bận việc rồi sao?”

“Thái tử điện hạ đang luyện kiếm với Từ Ảnh đại nhân trong hoa viên ạ”.

Chén trà vừa đưa đến miệng, Mộc Vân Chi ngây ngẩn cả người. Nàng hơi nhíu mày cứ ngỡ mình nghe nhầm.

Thanh La tươi cười lặp lại một lần nữa: “Thái tử điện hạ luyện kiếm cùng Từ Ảnh đại nhân trong hoa viên ạ”.

Mộc Vân Chi thổi khẽ cốc trà còn đang bốc hơi, khóe môi không khỏi cong lên, có vẻ thú vị đây. Thế mà Thái tử điện hạ lại bắt đầu luyện kiếm…

Nàng nhớ Thái tử điện hạ không biết võ nhưng trọng văn, là người con được Hoàng đế bệ hạ coi trọng nhất.

Đợi trà nguội đi một chút nàng mới nhấp một ngụm nhưng vẫn cảm thấy hơi nóng nên đành đặt xuống.

Nàng đứng dậy nói: “Thêm đá vào trà đi. Thời tiết dạo này hơi nóng bức, lần sau có đun trà em nhớ thêm mấy viên đá để hạ nhiệt. Bằng không lại phải đợi trà nguội mới uống được, mà ta cũng không đợi được”.

Thanh La gật đầu: “Vâng, Thanh La sẽ nhớ kỹ”.

Mộc Vân Chi cười: “Đi, chúng ta đến hoa viên xem Thái tử điện hạ luyện kiếm nào”.

“Được ạ!”.

Trong hoa viên, Tần Kiêu đang tập luyện kiến thức cơ bản theo chỉ dạy của Từ Ảnh. Người học võ quan trọng nhất là nền tảng, phải ổn, phải vững.

Tần Kiêu đang đứng tấn, thậm chí hắn còn thay một bộ y phục thoải mái để tập luyện.

Lúc Mộc Vân Chi hứng thú chạy đến thì hai chân đang đứng tấn của Tần Kiêu đã run rẩy. Ngày thường hắn chỉ có nằm hoặc ngồi, tư thế như hiện giờ quả thực chưa từng thấy qua.

Mồ hôi hột trên trán không ngừng rơi xuống lộp bộp trên mặt đất, sắc mặt chuyển sang tái nhợt nhưng hắn vẫn cố sức cắn răng kiên trì.

Mộc Vân Chi vừa thấy lập tức sững sờ, nhanh chóng phản ứng kịp chạy qua đó.

Từ Ảnh còn chưa kịp hành lễ đã bị Mộc Vân Chi trách mắng: “Từ Ảnh! Ngươi làm gì vậy? Nắng to như thế kia sao ngươi lại để Thái tử điện hạ đứng tấn giữa trời vậy được? Ngươi có ngốc hay không vậy?”

Từ Ảnh: “…”

Mắng xong, Mộc Vân Chi quay người lại nhìn Tần Kiêu. Hai hàng lông mày nhíu chặt, mặt đầy mồ hôi, y phục cũng ướt sũng.

Nàng nhíu mày theo bản năng, nâng tay áo lên thấm mồ hôi cho hắn.

Tần Kiêu nhìn nàng nói: “Thái tử phi không cần tức giận, là ta bắt Từ Ảnh phải dạy nghiêm khắc”.

“Không được”.

Mộc Vân Chi giữ chặt cánh tay hắn: “Da thịt của chàng mềm mại non nớt, lại đường đường là Thái tử điện hạ, ai sẽ gánh trách nhiệm nếu như chàng vì đứng tấn mà ngất xỉu đây?”

“Ta…”

Từ Ảnh lập tức tiến lên nói: “Thái tử phi nói phải, là thuộc hạ không suy xét cẩn thận. Thân phận của Thái tử điện hạ nhất mực tôn quý, cho dù muốn luyện cũng không nên luyện dưới ánh nắng chói chang như vậy”.

Mộc Vân Chi gật đầu, đúng thế!

Nếu như Thái tử điện hạ có chút nền tảng võ học thì phơi nắng một chút cũng không hề gì. Nhưng xem bộ dạng của hắn sắp không chống đỡ được nữa là biết, rõ ràng là không chịu nổi, chẳng qua là cố chịu thôi.

Dù sao thì hắn đã được nuông chiều từ nhỏ, sao có thể chịu được sự rèn luyện cực khổ như vậy?

Mộc Vân Chi quay đầu nhìn Tần Kiêu: “Thái tử điện hạ, mọi chuyện đều phải theo trình tự mà tiến lên. Nền tảng của chàng không tốt, không nên mới học mà đã mệt nhọc như vậy, cứ từ từ thôi”.

Tần Kiêu thở hồng hộc, không kịp nói chen vào, Mộc Vân Chi lại nhìn về phía Từ Ảnh nói: “Còn ngươi nữa, thân là thống lĩnh ám vệ bên cạnh Thái tử điện hạ sao lại không biết thể trạng của điện hạ? Dĩ nhiên chàng không thể chịu được phương thức huấn luyện của ngươi. Ngươi huấn luyện ám vệ như thế nào cũng không thể lấy ra áp dụng với Thái tử điện hạ được”.

Từ Ảnh sửng sốt, vội vàng khom lăng chắp tay nhận sai: “Vâng, Thái tử phi dạy rất phải, là lỗi của thuộc hạ. Mong Thái tử điện hạ, Thái tử phi trách phạt”.

Mộc Vân Chi ôm lấy cánh tay của Tần Kiêu. Nhờ tựa vào nàng mà tạm thời hắn bớt liêu xiêu nhưng hai chân vẫn còn run rẩy, sợ là không chịu được thêm nữa.

Mộc Vân Chi lại nói: “Từ Ảnh đại nhân, ta không có ý muốn trách phạt ngươi, chỉ muốn nhắc nhở một chút, sau này đừng phạm phải sai lầm tương tự như vậy nữa”.

“Vâng”.

Tần Kiêu liếc mắt nhìn Mộc Vân Chi, thấy nàng vẫn trưng một bộ dáng nhíu mày nghiêm túc, bản thân hắn cũng có phần bất ngờ.

Mộc Vân Chi quay đầu nhìn hắn, thậm chí còn trừng mắt lườm hắn một cái: “Còn chàng nữa, sức khỏe của mình ra sao cũng không biết à? Chàng không sợ phơi nắng một buổi trưa xong rồi mai không dậy nổi luôn hay sao?”

“…”

Tần Kiêu ho nhẹ hai tiếng: “Thái tử phi đâu nhất thiết phải trách móc nặng nề, việc nhỏ thôi mà, không cần như vậy…”

“Chuyện này ta hiểu rõ lắm, cứ nghe ta”.

“…”

Tần Kiêu liếc Từ Ảnh một cái, ra hiệu cho y.

Từ Ảnh hiểu ý rồi hành lễ quay người rời đi.

Mộc Vân Chi kéo Tần Kiêu đến chỗ bóng râm. Thanh La đưa một chiếc khăn tới, nàng cầm lấy cẩn thận lau những giọt mồ hôi trên trán cho hắn.

Tần Kiêu chăm chú nhìn Mộc Vân Chi, vẻ mặt của nàng đúng là có phần nghiêm túc, thoạt nhìn có vẻ nàng không được vui.

Tần Kiêu cũng không biết hắn đứng tấn dưới trời nắng sẽ khiến Mộc Vân Chi thấy khó chịu. Hắn chỉ muốn… rèn luyện một chút mà thôi.

Hắn mím môi hỏi: “Thái tử phi giận rồi?”

Mộc Vân Chi nhìn hắn rồi thu lại ánh mắt, sau đó lại tiếp tục lau mồ hôi: “Không giận, chỉ hơi lo lắng thôi”.

“Lo lắng cái gì?”

“Dĩ nhiên là lo lắng của sức khỏe của chàng rồi”.

Mộc Vân Chi nhìn hắn: “Thái tử điện hạ thân phận tôn quý, dĩ nhiên ngày thường chưa từng làm những chuyện cực khổ. Nếu như chàng bị ốm thì tất cả người trong Đông cung đều không thoát khỏi trách nhiệm. Còn nữa…”

Tần Kiêu nhìn nàng chăm chú, đợi nàng tiếp tục nói.

Mộc Vân Chi thở dài: “Còn nữa, đang yên đang lành sao chàng phải luyện kiếm?”

Tần Kiêu tránh ánh mắt nàng.

Mộc Vân Chi hí mắt, nhẹ nhàng ‘Hừ’ một tiếng rồi đưa vứt khăn tay cho Thanh La, nói: “Thanh La, sai người chuẩn bị canh hạt sen giải nhiệt. Còn phải chuẩn bị nước ấm, Thái tử điện hạ muốn tắm rửa”.

“Vâng”.

Thanh La mỉm cười rời đi.

Tần Kiêu nhìn Mộc Vân Chi thấy nàng đã quay người đi về phía phòng ngủ.

Tần Kiêu sốt sắng đuổi theo.

Hắn cứ lẽo đẽo theo sau nàng, cảm thấy nhất định là nàng nổi giận rồi nhưng lại không biết mình nên nói gì. Vì thế hắn đành cứ bám theo nàng về phòng ngủ.

Bỗng nhiên Mộc Vân Chi quay người lại, Tần Kiêu cũng kịp thời dừng chân đứng cách nàng hai bước, ánh mắt có tia hoảng hốt xẹt qua.

Hai người nhìn nhau chốc lát, Mộc Vân Chi mở miệng hỏi: “Điện hạ, chàng thật sự muốn luyện kiếm? Không phải chỉ hứng thú nhất thời luyện chơi đúng không?”

Tần Kiêu gật đầu: “Đúng vậy”.

“Tuyệt đối sẽ không bỏ dở giữa chừng?”

“Sẽ không”.

Mộc Vân Chi gật đầu, ý cười ẩn hiện trên khuôn mặt sau đó nàng xoay người bước vào phòng ngủ.

Tần Kiêu lờ mờ khó hiểu cũng đi theo vào.

Thanh La bưng trà đi vào, trà đã nguội đi ít nhiều. Mộc Vân Chi lấy ngón tay đụng nhẹ vào bình trà, độ ấm vừa đủ, có lẽ trà bên trong cũng không nóng lắm.

Nàng lấy một cái ly sạch rót trà rồi đưa đến trước mặt Tần Kiêu.

Tần Kiêu đang uống trà, Mộc Vân Chi bỗng nhiên nói: “Nếu điện hạ thật sự muốn luyện kiếm thì chúng ta có thể luyện cùng nhau. Ta cũng… ta cũng có thể dạy chàng”.

Động tác uống trà của hắn dừng lại một chút, ánh mắt vương sự bất ngờ. Hắn nuốt ‘ực’ chỗ trà trong miệng rồi đặt chiếc ly xuống.

Mộc Vân Chi thấy biểu cảm của hắn có vẻ kỳ lạ, lại hỏi: “Điện hạ không muốn sao?”

“Không phải”.

Tần Kiêu nhìn nàng nói: “Kiếm pháp nàng luyện là kiếm pháp gia truyền của Mộc gia, ta luyện có ổn không?”

“Có gì mà không ổn?”

Mộc Vân Chi ra vẻ hết hồn: “Chàng là phu quân của ta, chúng ta là người một nhà. Chàng luyện kiếm pháp của Mộc gia không ổn chỗ nào? Có thể có gì không ổn được đây?”

“…”

Tần Kiêu mím môi, người một nhà…

Ừm, đúng là như vậy.

“Vậy được, nếu thế cứ nghe Thái tử phi đi”.

“Thế còn được”.

Mộc Vân Chi thu lại cảm xúc ban nãy, nở nụ cười: “Ta sai người đi tìm tam ca đến đây, để huynh ấy dạy chúng ta”.

“Chuyện này…”

“Không sao đâu, không cần khách sáo. Dù sao huynh ấy ở nhà cũng vô công rồi nghề, lao động là chuyện tốt mà”.

“… Vậy nghe Thái tử phi”.

Nước ấm chuẩn bị xong, Tần Kiêu đi tắm.

Mộc Vân Chi đi tìm Từ Ảnh. Từ Ảnh nhìn thấy nàng, y vừa trải qua một trận hoảng hốt ban nãy nên giờ cũng có chút kính sợ đối, kính cẩn hành lễ với nàng.

Mộc Vân Chi cười nói: “Từ đại nhân, chuyện ban nãy ta có hơi kích động nên giọng điệu cũng hơi nặng, ngài đừng để ý”.

Từ Ảnh sửng sốt lại chắp tay khom người một lần nữa: “Thái tử phi quá lời rồi. Vốn là thuộc hạ đã làm sai mà Thái tử phi lại không trách phạt, thuộc hạ cảm kích vô cùng”.

“Ôi trời, mấy lời này thì bỏ đi. Ta tìm ngài là muốn ngài giúp một việc”.

“Mời Thái tử phi dặn dò”.

“Ta đã nói với điện hạ rồi, ta và chàng ấy sẽ cùng luyện kiếm pháp Mộc gia. Vì thế ngài có thể đến Mộc phủ một chuyến tìm tam ca ta tới đây không?”

Từ Ảnh ngẩng đầu nhìn Mộc Vân Chi, nàng đang cười, dường như không hề tức giận.

Mộc Vân Chi lại nói: “Làm phiền Từ đại nhân đi một chuyến”.

“Vâng”.

Đây không phải lần đầu tiên Từ Ảnh đến Mộc phủ nhưng lần trước đều là y tự tiện đi vào rồi đánh một trận với tam thiếu gia Mộc gia. Lần này y vẫn nên đi từ cửa chính thì hơn.

Biết Từ Ảnh đến tìm Mộc Liễm Vũ, Thái Y không hề ngăn cản mà trực tiếp cho người vào trong.

Từ Ảnh tuy rằng rất ngạc nhiên nhưng vẫn đi vào.

Mộc Liễm Vũ vẫn đang ở trong tiểu viện của hắn. Hắn không luyện kiếm mà đang vắt vẻo nằm trên cành cây.

Lúc Từ Ảnh đến, hai mắt hắn vẫn khép hờ, đôi chân bắt chéo vào nhau gác trên thân cây, miệng còn ngậm một cọng cỏ đuôi cáo không biết lấy từ đâu ra. Mũi chân hắn nhẹ nhàng đong đưa, thấy rõ một bộ dạng thoải mái hưởng thụ.

Bỗng nhiên có ngọn gió thổi đến, không khí tràn ngập mùi hương hoa lê thơm mát.

Y phục phất phơ trong gió, mái tóc buông thõng bị gió thổi bay trêu đùa trên khuôn mặt.

Bờ môi đỏ của hắn khẽ động, cọng cỏ đuôi cáo trong miệng cũng theo đó mà đung đưa.

Từ Ảnh đứng dưới tán cây ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Nét trẻ con trên khuôn mặt của thiếu niên vẫn chưa mất đi lại thêm mấy phần kiêu ngạo. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, nụ cười thoáng qua khi cơn gió nhẹ nhàng phả lên mặt rồi chầm chậm rộ lên như ánh nắng ban mai.

Từ Ảnh cong môi, ánh mắt tràn ngập ý cười: “Tam thiếu gia, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

Nghe thấy tiếng người, Mộc Liễm Vũ chậm rãi mở mắt ra liếc mắt nhìn y, đôi mày hơi chau lại: “Là ngươi”.

Từ Ảnh cười nói: “Là ta”.

Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.