Editor: Bèo
Mộc phủ...
Mộc Vân Chi đang luyện kiếm trong sân. Đã một thời gian rất dài nàng không đụng vào kiếm, số lần cầm kiếm tự do tự tại như lúc này chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Năm đó nàng từ bỏ việc luyện kiếm là một lựa chọn quá mức ngu xuẩn.
Giờ đây tâm trạng của Mộc Vân Chi rất tốt khi nắm thanh kiếm trong tay một lần nữa.
Thế nhưng đại khái gần hai năm nay nàng chưa từng luyện kiếm. Lúc này Dư Tuệ Thù và Mộc Liễm Vũ thấy nàng luyện tập trong sân, thân thủ mau lẹ, mỗi chiêu mỗi thức đều đạt đến mức độ tốt nhất hệt như trước đây đã dạy nàng vậy.
Dư Tuệ Thù hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng biến thành nụ cười vui lòng. Con gái tướng môn đều phải như vậy. Xưa nay bọn họ chưa từng yêu cầu Mộc Vân Chi phải làm tiểu thư khuê các gì đó mà nàng cũng không phù hợp làm khuê nữ suốt ngày trong phòng.
Mộc Liễm Vũ vuốt cằm nói: “Tiểu muội sao vậy nhỉ? Đã lâu rồi muội ấy không múa kiếm, không phải muội ấy nói muốn làm tiểu thư khuê các tri thư đạt lý* hay sao?”
* Tri thư đạt lý: có tri thức, hiểu lễ nghĩa.
Dư Tuệ Thù đưa tay vỗ một cái vào ngực Mộc Liễm Vũ. Mộc Liễm Vũ ôm ngực, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.
“Chi Chi có làm tiểu thư khuê các hay không cũng không ảnh hưởng đến việc con bé múa kiếm. Thân là con gái Mộc phủ phải nên tự lực tự cường, cả nhà đều làm tướng, con gái Mộc gia sao có thể đợi người khác đến bảo vệ? Mẹ cảm thấy Chi Chi luyện kiếm trở lại rất tốt. Con và Tuân Dương bớt thời gian dạy cho con bé đi“.
Mộc Liễm Vũ xoa ngực nói: “Biết rồi ạ“.
Đợi nàng luyện xong một bộ kiếm pháp, Mộc Liễm Vũ lên tiếng: “Tiểu muội!”
Mộc Vân Chi quay người nhìn sang.
Mộc Liễm Vũ tươi cười vẫy tay với nàng: “Đến đây, huynh và mẹ có chuyện muốn nói với muội“.
Mộc Vân Chi gật đầu rồi cầm kiếm sải bước qua đó.
Dư Tuệ Thù nói: “Chi Chi, tiệc mừng sinh nhật của con đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi. Mẹ và cha con đã bàn bạc rất lâu, con cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc nên gả cho người ta. Hôm tới sẽ có rất nhiều chàng trai tuấn tú tài giỏi đến tham gia yến tiệc, đến lúc đó con nhìn xem có ai vừa ý hay không“.
Mộc Vân Chi ngẩn ngơ một lúc, cuối cùng vẫn phải đến ngày này.
Thôi được, chuyện chắc chắn phải xảy ra thì chẳng thể nào tránh được. Nếu như Hoàng đế ban hôn chẳng lẽ Mộc gia của nàng còn có thể kháng chỉ hay sao?
Huống chi, không biết bao nhiêu người còn muốn gả vào Đông cung làm Thái tử phi đó. Nghĩ kỹ thì bản thân nàng đúng là nhặt được món hời lớn.
Mộc Vân Chi không khỏi nghĩ đến hình ảnh nàng thấy sau khi chết. Linh hồn của nàng vất vưởng trong không trung nhìn thấy Thái tử Tần Kiêu quỳ trước linh cữu của nàng khóc không thành tiếng. Nàng mím chặt môi, muốn cược một trận.
Mộc Vân Chi không nói chuyện, Dư Tuệ Thù cho rằng nàng không bằng lòng nên vội vã lấp liếm: “Chi Chi, mẹ và cha con cũng không có ý bắt buộc phải gả con đi. Con chỉ cần nhìn chút thôi, nếu như không thích ai thì không cần gả, được không?”
Mộc Liễm Vũ đứng bên cạnh cũng gật đầu theo phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy. Muội cứ nhìn một cái, nếu như không thích thì không gả!”
Mộc Vân Chi ngẩng đầu lên cười chậm rãi: “Vậy cứ nghe theo lời cha mẹ đi“.
Dư Tuệ Thù sững người, Mộc Liễm Vũ cũng chẳng khác là bao. Hai người đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt tràn ngập sự ngạc nhiên khó tả. Bọn họ còn cho rằng Mộc Vân Chi sẽ làm loạn một trận, kết quả nàng lại tiếp nhận bình thản như vậy?
Đến khi Mộc Vân Chi cầm kiếm tiếp tục ra giữa sân luyện tập, Dư Tuệ Thù và Mộc Liễm Vũ đứng dưới mái hiên nhìn nàng. Không biết vì sao nàng có chút gì đó không giống như trước đây. . Đam Mỹ H Văn
Dư Tuệ Thù vỗ lên cánh tay Mộc Liễm Vũ: “Liễm Vũ, Chi Chi làm sao vậy? Lúc cha mẹ không có nhà đã xảy ra chuyện gì?”
Mộc Liễm Vũ gãi đầu gãi tai, lông mày hơi cau lại ra vẻ lục lọi trí nhớ: “Chỉ là sốt một trận, hôn mê ba ngày sau đó thì khỏe lại. Mẹ xem muội ấy kìa, sức khỏe tốt lắm, tuyệt đối không kém hơn con đâu“.
“Không có chuyện gì khác hả?”
“Khác?”
Mộc Liễm Vũ lại nghĩ ngợi thêm một lúc, dường như nhớ ra chuyện gì đó, vỗ tay một cái: “A, đúng rồi! Tiểu muội không thích y phục màu lục nhạt và lam nhạt nữa. Còn nữa, Văn Hoài Cẩn có đến mấy lần nhưng muội ấy đều không gặp, cũng không tâm tâm niệm niệm làm tiểu thư khuê các như trước kia“.
Dư Tuệ Thù híp mắt lại, Văn Hoài Cẩn...
Nếu bà không nhớ nhầm thì hình như trước đây Chi Chi rất thích người này. Giờ đây ngay cả người cũng không thèm gặp, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó. Nhưng có nên hỏi hay không đây?
Dư Tuệ Thù nhìn Mộc Liễm Vũ, Mộc Liễm Vũ cũng nhìn bà. Thấy ánh mắt của mẹ, Mộc Liễm Vũ tự nhiên cười rồi thụt lại phía sau hai bước: “Mẹ à, con không đi đâu nhé. Nếu như tiểu muội không vui mà đi mách cha, cha sẽ đánh chết con đấy“.
Dư Tuệ Thù 'Hừ' một tiếng: “Biết là không trông mong gì vào con được mà“.
Mộc Liễm Vũ: “...”
“Nhị ca con đâu?”
“Nhị ca đi chùa Thanh Lâm đón đại ca rồi ạ, hai ngày nữa mới quay về“.
Dư Tuệ Thù 'Ừ' một tiếng, hơi nhíu mày suy xét sự việc. Mộc Liễm Vũ nguýt bà một cái, trước khi bà nghĩ ra thêm chuyện gì nữa thì tốt nhất nên chuồn lẹ giữ an toàn.
Dư Tuệ Thù vừa gọi một tiếng “Liễm Vũ”, quay lại đã không thấy bóng dáng con trai đâu nữa.
'Ơ!' một tiếng, bà cất tiếng gọi: “Liễm Vũ, tiểu tử thối kia, con quay lại cho mẹ!”
Nghe thấy âm thanh, Mộc Vân Chi dừng động tác luyện kiếm quay đầu nhìn về phía bọn họ. Nàng thấy Dư Tuệ Thù đi tóm Mộc Liễm Vũ, không nhịn được mà nở nụ cười.
Đêm trước sinh nhật của Mộc Vân Chi, Mộc phủ bận rộn tối mày tối mặt, Văn Hoài Cẩn cũng đến.
Trong sân, Mộc Vân Chi đang bận luyện bộ kiếm pháp mà Mộc Liễm Vũ dạy cho nàng, không có tâm trạng đi gặp hắn ta. Thế nhưng không biết Văn Hoài Cẩn đã mua chuộc được người trong phủ hay là nhân lúc mọi người bận việc mà lén lút chuồn vào. Mộc Vân Chi nâng kiếm xoay người bèn nhìn thấy hắn ta đi về phía mình.
Nàng chau mày theo bản năng, sự không vui thể hiện rõ trên nét mặt.
Văn Hoài Cẩn cười cười đến gần, Mộc Vân Chi lạnh mặt lùi lại. Trước sau hai người vẫn giữ một đoạn khoảng cách nhất định.
Văn Hoài Cẩn thấy nàng có chút kháng cự, cực kỳ khó hiểu: “Vân Chi, muội làm sao vậy?”
“Nam nữ thụ thụ bất thân, Văn công tử vẫn nên giữ khoảng cách với ta thì hơn“.
Lời vừa thốt ra, sắc mặt Văn Hoài Cẩn thay đổi trong chớp mắt. Hắn ta bước về trước thêm hai bước, thanh kiếm trong tay Mộc Vân Chi giương lên chĩa về phía hắn ta.
Hắn ta đứng chết chân tại chỗ, đáy mắt ngập tràn nỗi niềm khó mà tin được.
Mộc Vân Chi lại nói: “Nơi này là nội viện của Mộc phủ, ai muốn vào cũng phải có kẻ dưới đến thông báo một tiếng. Một nam tử người ngoài như ngươi chạy vào đây có phải muốn hủy đi sự trong sạch của ta không?”
“Vân Chi, ta...”
“Ra ngoài“.
“Nhưng ta...”
“Ra ngoài!“.
“...”
Văn Hoài Cẩn hết cách nhưng cũng biết giờ không phải là thời cơ thích hợp để nói chuyện. Hắn ta đến bây giờ quả đúng là không thích hợp, nói một câu “Ngày mai ta lại đến thăm muội” rồi đi khỏi.
Mộc Vân Chi thu kiếm lại, đôi mày nhíu chặt.
Văn Hoài Cẩn đi rất vội vàng, tuy rằng lúc vào hắn ta có thể tránh được người trên kẻ dưới trong Mộc phủ nhưng lúc đi ra sẽ vẫn có người nhìn thấy.
Đông cung, thư phòng của Thái tử...
Tần Kiêu ngồi trước bàn, phong thái đoan chính. Hắn đang nâng bút viết cái gì đó.
Thị vệ Mạc Khai sải bước lớn tiến vào, chắp tay hành lễ: “Tham kiến điện hạ“.
“Có chuyện gì?”
Giọng điệu trước sau vẫn bình đạm, nhạt đến nỗi không nghe ra cảm xúc gì.
Mạc Khai nâng mày nhìn sắc mặt của Tần Kiêu, do dự một lúc không biết có nên báo cáo tin tức vừa nhận được hay không.
Tần Kiêu thấy hắn ta mãi vẫn không nói bèn liếc một cái sắc lạnh: “Có chuyện gì nói mau, đừng có giấu giấu diếm diếm“.
“...... Vâng“.
Mạc Khai đứng thẳng người: “Điện hạ, người chúng ta phái đi Mộc phủ thăm dò tin tức bẩm báo Văn Hoài Cẩn đến Mộc phủ“.
“Thế thì sao?”
“Hắn lén lút vào sân nội viện của Mộc... Mộc tiểu thư...”
Bàn tay đang viết chữ của Tần Kiêu ngừng lại một chút, mực trên đầu bút rớt xuống thấm đẫm một trang giấy.
Mạc Khai lại nói: “Nhưng hắn ra về rất nhanh, chỉ là Văn Hoài Cẩn lén lút đi vào, người của chúng ta cũng không nghe ngóng được hắn ta và Mộc tiểu thư đã nói những gì“.
Tần Kiêu nắm chặt bút viết, bởi vì dùng quá sức mà những đường gân xanh hiện lên. Nét mặt hiện giờ xem ra cũng không khác gì so với ban nãy nhưng sự lạnh lẽo trong đáy mắt lại tăng lên không ít.
Cảm xúc của hắn khôi phục lại bình thường trong chớp mắt, tiếp tục viết chữ.
Mạc Khai cẩn thận nhìn Tần Kiêu, ý đồ muốn xem có thể thấy được chút biểu cảm nào khác trên mặt chủ nhân hay không. Đáng tiếc, không có.
Thậm chí hắn còn chẳng nói thêm được mấy lời.
Mạc Khai sờ đầu, chỉ đành chắp tay: “Điện hạ, nếu như không có dặn dò nào khác, thuộc hạ xin cáo lui“.
Vẫn là không trả lời.
Mạc Khai thở dài kín đáo một tiếng, quay người rời khỏi thư phòng.
Sau khi Mạc Khai đi khỏi, Tần Kiêu cũng viết xong chữ cuối cùng lên trang giấy. Hắn hạ bút xuống, liếc mắt nhìn vệt đen loang lổ trên giấy, sau đó vo nó lại thành một đống rồi ném đi.
Đêm yến tiệc sinh nhật của Mộc Vân Chi, cửa lớn của Mộc phủ náo nhiệt vô cùng. Khách khứa đến chúc mừng ra ra vào vào nối liền không dứt.
Mộc Vân Chi ngồi trong phòng, nàng mặc một bộ y phục màu đỏ mà Dư Tuệ Thù mới đặt làm cho nàng. Đôi bàn tay xinh xắn chống lên mặt, khuôn mặt tinh tế xinh đẹp viết đầy những hàng chữ 'ta rất buồn chán'.
Phần lớn khách khứa đều ở bên ngoài do cha nàng Mộc Thừa Châu và hai người ca ca đón tiếp. Số ít nữ gia quyến được phép vào nội viện đều do Dư Tuệ Thù tiếp đãi.
Nàng ngồi trong phòng một mình, muốn ra ngoài nhưng lại không muốn hàn huyên khách sáo với những nữ gia quyến kia.
Thanh La gõ cửa đi vào: “Tiểu thư, sao người vẫn còn ngồi đây? Bên kia phu nhân đã chuẩn bị xong cả rồi, chỉ đợi người qua đó thôi ạ“.
Mộc Vân Chi bò lên bàn, giọng điệu rất uể oải: “Ta không muốn đi...”
“Thế không được đâu“.
Thanh La kéo nàng đứng dậy: “Hoàng hậu nương nương đến rồi“.
Mộc Vân Chi hốt hoảng, tinh thần sa sút ban nãy bỗng chốc tỉnh táo trở lại: “Hoàng hậu nương nương đến rồi? Thật hay giả đấy?”
“Em làm sao dám tùy tiện nói bừa chuyện hệ trọng thế này chứ. Nương nương thật sự đến rồi. Phu nhân và mấy vị nữ quyến đang hầu chuyện người bên hoa viên sau phủ ấy, chỉ thiếu tiểu thư thôi“.
Mộc Vân Chi đứng dậy lập tức, theo bản năng vuốt những nếp xô đẩy trên y phục, Thanh La cũng sửa soạn giúp nàng.
Bước ra khỏi phòng, Mộc Vân Chi không khỏi nghi hoặc, rõ ràng nàng nhớ là Hoàng hậu nương nương đâu có đến tiệc sinh nhật mười sáu tuổi của nàng. Cho dù nàng không tham gia toàn bộ yến tiệc mừng sinh nhật nhưng cũng chưa từng nghe nói đến chuyện Hoàng hậu nương nương có xuất hiện.
Hoa viên Mộc phủ...
Mộc Vân Chi lững thững đến muộn. Nàng còn chưa bình ổn được hơi thở đã đến trước hành lễ với Hoàng hậu nương nương. Kết quả chân không đứng vững, cả người bổ về phía trước, suýt chút nữa đụng trúng Hoàng hậu nương nương.
Dư Tuệ Thù giật mình phút chốc, vội vã đến đỡ nàng, sau đó quay sang nói với Hoàng hậu nương nương: “Tiểu nữ lỗ mãng, mong Hoàng hậu nương nương đừng trách“.
Khuôn mặt của Hoàng hậu nương nương rất hiền lành, cười lên còn lộ ra hai chiếc lúm đồng tiền bên má. Người đã qua bốn mươi tuổi nhưng nhìn mới chỉ ngỡ ngoài ba mươi mà thôi.
Hoàng hậu vẫy tay: “Chuyện nhỏ thôi mà, có lẽ Mộc tiểu thư đi vội quá, cũng trách bản cung đến mà không báo trước cho các ngươi“.
“Hoàng hậu nương nương quá lời rồi“.
Hoàng hậu nương nương nắm tay Mộc Vân Chi. Mộc Vân Chi sững sờ chốc lát, ánh mắt khó hiểu nhìn bà.
“Hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của Mộc tiểu thư, bản cung cũng không có gì to tát tặng cho ngươi. Nghe nói ngươi thích bạch ngọc, vậy bản cung tặng ngươi một chiếc cốc lưu ly bạch ngọc nhé, được không?”
“Vân Chi tạ ân điển của Hoàng hậu nương nương“.
Đúng lúc Mộc Vân Chi định hành lễ thì bị Hoàng hậu nương nương kéo đến. Người còn nói: “Vừa hay hôm nay gặp mặt, bản cung có hai điều muốn hỏi ngươi, mong Mộc tiểu thư trả lời thật lòng“.
“Vâng“.
Mộc Vân Chi gật đầu: “Mời Hoàng hậu nương nương hỏi ạ?”
“Mộc tiểu thư đã có ý trung nhân trong lòng chưa?”
Mộc Vân Chi quá đỗi ngạc nhiên. Câu hỏi trực tiếp như vậy sao?
Nàng liếc nhìn những nữ quyến vẫn còn ngồi xung quanh. Hoàng hậu nương nương ở đây, bọn họ dĩ nhiên không dám nhiều chuyện, nhưng sau lưng không biết mấy người phụ nữ này sẽ nói thành thế nào nữa.
Thấy nàng do dự, Hoàng hậu nương nương nở nụ cười: “Mộc tiểu thư cứ yên tâm trả lời. Nếu như có ai nhiều lời về chuyện hôm nay giữa bản cung và ngươi, hậu quả... tự... gánh chịu“.
Những người có mặt ở đó giống như bị nhằm vào, không ai dám cử động, thậm chí hít thở cũng hết sức nhẹ nhàng.
Hoàng hậu nương nương cười nhìn Mộc Vân Chi: “Mộc tiểu thư đã có ý trung nhân chưa?”
Mộc Vân Chi nhìn đôi mắt sâu thẳm của bà, mím môi một lúc sau đó khẽ lắc đầu: “Chưa ạ“.
Hoàng hậu nương nương lại cười, vỗ nhẹ bàn tay nàng: “Vậy ngươi có bằng lòng gả cho Thái tử làm Thái tử phi chăng?”
- -------