Nhược Hàn quay ra nhìm Lâm đại nhân
“Lâm đại nhân, ngươi quản lý nơi vùng núi này thật vui vẻ nha”
Lâm đại nhân hếch mặt
“Ngươi là ai”
Nhược Hàn lấy trong tay áo lệnh bài ra đung đưa trước mặt Lâm đại nhân
“Ta là ai? Vừa rồi Nhược Tuyết tiểu thư gọi rõ vậy ngươi bị điếc hay tai nghễnh ngãng không nghe rõ. Lệnh bài này nhìn cho rõ vào”
Lâm đại nhân vừa thấy lệnh bài, hai chân bủn rủn, mặt toát mồ hôi quỳ xuống
“Hạ quan bái kiến Từ tướng quân. Không biết tướng quân đại giá quang lâm mong đại tướng quân tha tội”
Nhược Nhược bĩu môi
“Từ thiếu tướng không ngờ cái lệnh bài của ngài cũng có tác dụng quá. Vừa đưa ra cái người ta đã quỳ xuống rồi kìa”
Lâm đại nhân tức giận
“Điêu dân, câm miệng”
Nhược Hàn chau mày
“Lâm đại nhân, ngươi cũng thật là giỏi. Bổn tướng quân còn đứng đây mà ngươi lại dám quát lớn. Còn nữa, Nhược Tuyết tiểu thư là đường đường thái tử phi tương lai đã có thánh chỉ do hoàng thượng phong ấn. Ngươi lấy tư cách gì mà gọi Nhược Tuyết tiểu thư là điêu dân”
Lâm đại nhân ấp úng
“Cô ta, cô ta là thái tử phi tương lai”
Nhược Nhược nhìn bản thân rồi nhìn Lâm đại nhân
“Lâm đại nhân cũng bị kết ba sao, thời buổi nay lắm người bị kết ba quá hay ngạc nhiên không nói được thành lời”
Lâm đại nhân lắp bắp
“Hạ quan, hạ quan”
Nhược Nhược chặt đứt câu
“Đủ, không cần lắp bắp mãi vậy. Lâm đại nhân giờ bổn tiểu thư nói và ngươi phải nghe rõ ràng”
Lâm đại nhân dập đầu
“Mời, mời tiểu thư phân phó”
Nhược Nhược chắp tay đằng sau đàm
“Thứ nhất liên kết với Nhạc gia có ý định tàn sát dân thường ngươi mất đạo làm quan. Thứ hai không điều tra rõ mọi việc chỉ đòi đánh đánh giết giết ngươi thiếu sự công chính. Bổn tiểu thư nói cho ngươi biết đại thiếu gia Nhạc gia là do ta sai người giết. Biết vì sao không? Chính là ban ngày ban mặt nói những lời ô uế trước mặt bản tiểu thư còn muốn lấy đi sự trong sạch của bản tiểu thư cùng Tần Thanh cô nương có đáng chết không”
Tần Thanh im lặng, nàng biết Nhược Nhược nói một số phần là giả nhưng nàng bao che bởi nàng biết Nhược Nhược làm vậy là đưa Nhạc gia vào cảnh vạn kiếp bất phục không thể ngẩng đầu. Dù sao Nhạc gia luôn luôn hống hách dựa vào quan phủ không coi ai ra gì, chết là xứng đáng. Từ tướng quân nhìn Nhược Nhược lại chút tươi cười
“Lâm đại nhân, ta nghĩ ngươi tuổi già sức yếu có thể nghỉ ngơi rồi. Ngươi an tâm, ta về kinh sẽ bẩm rõ ràng cho hoàng thượng cùng thái tử điện hạ việc tốt mà ngươi đã làm”
Lâm đại nhân run rẩy
“Đại tường quân xin người đừng làm vậy”
Nhược Hàn chặn lại
“Ta tha chết cho ngươi là may rồi chuẩn bị mà từ chức. Còn Nhạc gia”
Nhạc gia chủ vừa suy yếu vì hộc máu giờ lại nghe Nhược Hàn nhắc tên không khỏi co rúm
“Tướng quân xin khai ân”
Nhược Hàn tươi cười
“Lúc đòi giết Nhược Tuyết tiểu thư rất vui mà giờ lại cầu xin vậy”
Nhược Hàn còn định nói nữa bỗng nhiên một thanh âm lãnh liệt lạnh lùng vang lên
“Nhạc gia sát toàn bộ”
Đồng thời, nam nhân dùng khinh công bay tới chỗ Nhược Nhược không ai khác ngoài thái tử Phượng Lạc Thần. Mọi người nhìn Lạc Thần tuấn mĩ yêu nghiệt khuôn mặt hít vào một hơi sâu. Tần gia đệ tử nữ không khỏi mặt đỏ tim đập nhanh. Ngân, Tử Nhiễm, Mục Lam, Nhược Hàn thấp người
“Tham kiếm thái tử điện hạ”
Mọi người thấy vậy cũng quỳ hành lễ trừ Nhược Nhược. Lạc Thần mặt lạnh lùng
“Đứng lên đi”
Nghe vậy mọi người đều đứng. Nhược Nhược mỉm cười
“Sao chàng tới đây, còn việc ở kinh thành”
Lạc Thần vuốt tóc Nhược Nhược ôn nhu đáp
“Yên tâm, mọi thứ đều ổn. Phụ hoàng cho phép ta rời khỏi kinh”
Rồi quay ra nhìn Lâm đại nhân cùng Nhạc gia mặt đầy sát khí
“Nhược Hàn cắt chức Lâm đại nhân đưa về kinh thành cho phụ hoàng xử lý. Ngươi có thể quay lại kinh thành ở đây đã có ta. Toàn bộ ám vệ nghe lệnh sát Nhạc gia một cái cũng không tha”