Vừa nghe Lạc Thần nói vậy một số cô gái kiêng dè không dám tới gần, một số thì xì xào to nhỏ. Tần Thanh nói nhỏ với Nhược Nhược
“Nhược Tuyết cô nương, thái tử điện hạ có tính sạch sẽ sao”
Nhược Nhược che miệng cười
“Không phải sạch sẽ mà là cực kì sạch sẽ trước giờ rất ít người có thể lại gần chàng”
Đây cũng là điều Nhược Nhược cảm thấy thú vị nhất ở Lạc Thần. Tần Thanh nghe vậy hai mắt tỏa sáng
“Vậy nếu người nào đó tự nhiên tới gần thì sao”
Biết Tần Thanh tò mò Nhược Nhược cũng không dấu
“Nhẹ thì bị thương nặng thì chết”
Tần Thanh rụt cổ
“Kinh khủng vậy”
Nhược Nhược không để ý gắp một món vào bát Lạc Thần
“Chàng ăn đi”
Lạc Thần gật đầu ăn. Tất cả thấy vậy không bàn tán nữa mà tập chung ăn. Lại một ngày nữa qua đi bước sang ngày thứ tư Nhược Nhược ở đây. Vừa sáng sớm đã có người tới gõ cửa phòng Nhược Nhược làm nàng tỉnh ngủ. Nhược Nhược mở cửa thấy Tần Thiên đang đứng ở ngoài liền hỏi
“Có chuyện”
Tần Thiên ôn hòa
“Là ngoại công cùng một số cậu, mợ của tiểu thư tới đang ngồi ở chính sảnh”
Nhược Nhược gật đầu
“Cảm ơn huynh nhắc nhở, ta thu xếp một lát sẽ tới”
Tần Thiên gật
“Vậy ta đi trước”
Thu xếp trong phòng xong, Nhược Nhược liền đi tới chính sảnh, Nhược Nhược đã nhìn thấy hai vị trung niên nam tử lạ, hai vị nữ nhân cũng trung tuổi Nhược Nhược đoán đây là hai tiểu cậu cùng tiểu mợ. Ngoài ra còn có 5 vị nam tử tuy không yêu nghiệt như Lạc Thần nhưng mỗi người một phong thái không kém gì tứ đại gia tộc cả. Ở trên một người ria bạc trắng, khuôn mặt đầy nếp nhăn nhìn ra cũng phải 60-70 rồi. Nhược Nhược đoán không sai đây là ngoại công. Trong khi Nhược Nhược đánh giá mọi người thì tất cả cũng đang đánh giá Nhược Nhược. Tần Tranh lên tiếng
“Nhược nhi đã tới rồi sao”
Nhược Nhược kiệm lời
“Mời nói chủ đề chính”
Tần Tranh nghện họng chỉ từng người giới thiệu. Nhược Nhược biết được cậu thứ nhất tên Tần Minh, cậu thứ hai tên Tần Thạch. Năm vị nam tử trẻ tuổi có hai vị biểu ca tên lần lượt là Tần Thịnh, Tần Duẫn. Ba vị biểu đẹ là Tần Sơn, Tần Nam, Tần Húc. Mợ thứ nhất tên Kính Liên, mợ thứ hai tên Thanh Mai .Nghe giới thiệu một loạt xong Nhược Nhược không khỏi đau đầu gì mà nhiều tên, nàng muốn nhớ cũng mệt. Ngoại công nàng Tần Uy đôi mắt đỏ ngầu giọng nói run run
“Bảo bối cháu gái của ta, cháu đã lớn vậy rồi. Ngoại công thật có lỗi, bao năm qua để một mình cháu ở bên ngoài chịu khổ. Nào nào lại đây ngoại công xem”
Tần Tranh bất đắc dĩ
“Phụ thân, Nhược nhi không thích lạ lẫm tới gần”
Nghe vậy Tần Uy uy hiếp Tần Tranh
“Tiểu tử, ta đang nói chuyện với bảo bối cháu gái, ngươi đừng có xen vào. Ngươi ngứa đòn hả”
Nghe vậy Tần Tranh liền im lặng tránh việc mất mặt trước bảo bối cháu gái. Nhược Nhược lúc này lên tiếng
“Ta quả thật không thích người lạ tới gần. Vẫn là giữ khoảng cách an toàn thì hơn”
Nghe vậy Tần Uy không khỏi đau lòng: cháu gái bảo bối của hắn tới mức người nhà cũng phòng bị. Càng nghĩ Tần Uy càng tức giận Thượng Quan Bân khiến cho Nhược nhược trở lên lạnh lùng vậy. Tần Uy khuôn mặt tươi cười
“Không sao, không sao, bảo boisi cháu gái mau ngồi đi”
Nhược Nhược ngồi xuống đàm
“Cũng có đầy đủ mọi người ở đây ta xin nói thẳng. Ta thật sự lúc đầu chỉ biết mẫu thân họ tần sau mới biết tên thật của người. Những năm vừa qua, ta không hề biết có dòng họ Tần chỉ tới những ngày gần đây nhờ có thái tử điện hạ mà ta biết được họ Tần là lánh đời gia tộc. Ta chỉ là tới để xác nhận có đúng đây là gia tộc mẫu thân ta đã sinh ra hay không còn những việc khác hẳn Tần Tranh đại bá đã kể cho các vị ở đây”
Mọi người nghe xong, Tần Uy nói
“Nhược nhi, ngoại công đã biết hết chuyện. Cho dù lần này cháu chỉ tới xác nhận có đúng là tộc của Tâm nhi hay không thì đối với ngoại công đều là tốt. Bao năm qua mỗi lần thư tới đều báo mẫu tử bình an nhưng ngoại công lại không biết Tâm nhi đã qua đời, cuộc sống của cháu cũng trở nên đen tối. Nếu ta biết, ta đã sớm đưa cháu cùng mẫu thân cháu ở lại không cần chịu uất ức lớn vậy. Là ngoại công sai “