Ngồi một nhã gian khác, Nhược Nhược nhìn bao quát hết cả hội thơ hôm nay. Mạc Nhiên nho nhã phong tao đi ra cầm theo cây quạt phe phẩy
“Đa tạ các vị hôm nay đã tới Uyển Nhược các. Các vị xin mời tự nhiên đối đáp trao đổi miễn sao không phạm phải quy định Uyển Nhược các. Nếu có gì cần thiết xin các vị cứ nói. Uyển Nhược các sẽ đáp ứng đầy đủ”
Nói xong, Mạc Nhiên lại tao nhã đi vào. Cố Thanh Hi ghé vào tai Như Mộng
“Mạc Nhiên công tử quả là tài mạo xuất trúng không thua gì tứ đại gia tộc nha”
Trịnh Minh Thạc nghe vậy liền cười như hoa đào nở”Hai ngươi tơ tưởng ai cũng không lên tơ tưởng Mạc Nhiên công tử, hắn nhìn bề ngoài ôn hòa nho nhã nhưng bên trong lạnh nhat vô tình không thất tình lục dục. Theo ta biết hắn chỉ kính phục một vị tiểu thư”
Nghe vậy Thanh Hi liền sáng mắt” Ta không có nói Mạc Nhiên công tử chỉ là ngưỡng mộ. Trịnh công tử ngươi làm sao biết Mạc Nhiên công tử là người thế nào hơn nữa vị tiểu thư đó là ai vậy?”
Minh Thạc nhếch môi” Bản công tử điều tra tất phải biết chỉ tiếc nói tới vị tiểu thư kia thực kì lạ, không thể tra ra được người đó trông như thế nào”
Nhược Nhược ngồi vừa uống trà vừa nghe không khỏi buồn cười” Thi thơ kiểu gì lại toàn nhắc tới mình và Mạc Nhiên thực chẳng ra sao”
Mặt khác ở chỗ Tư Đồ Thiếu Khanh, một cô gái đang e lệ ngắm nhìn. Một số khác thì đọc ra thơ. Nhược Nhược vuốt tóc mình
“Đây hẳn là nơi tụ tập đẻ các nữ nhân ngắm nam nhân thật uổng khi nhìn mà”
Nàng lắc đầu nhẹ bước xuống ra vườn trúc ngồi cạnh ao câu cá. Nàng nhớ mấy bài hát trước đây khi ở hiện đại vẫn hay hát liền ca
“Tình này trao về anh
Trái tim em về với người
Dù ngàn năm dần qua
Đổi thay ngoài thế gian
Tình muôn kiếp không nhạt phai
Trao tới ai chung giấc mộng
Về nơi đâu ơi nhớ thương ơi tình ơi
Tình yêu như áng mây cao, tình yêu như giấc chiêm bao
Tình yêu chắp cánh bay theo gió mây không đứng đợi
Và đôi ta mãi bên nhau
Tình thiên thu sẽ không phai
Về bên em nhớ thương anh có chăng ơi tình ơi”
Vừa kết thúc câu cuối thì Nhược Nhược nghe được tiếng vỗ tay. Nàng quay người lại nhìn thì ra là Vũ Pgafm cùng Thiếu Khanh tới đằng sau nàng lúc nào không hay. Thiếu Khanh và Vũ Phàm cũng bất ngờ chính là ở trong nhàm chán đi dạo không nghĩ trong vườn trúc lại có tiếng hát cất lên. Cả hai không hẹn mà bước lại gần. Nghe nàng hát xong mà vỗ tay cũng không nghĩ nàng sẽ quay lại nhìn. Thật bất ngờ, hai người nhìn thấy một nữ tử áo trắng,tóc được búi rất đơn giản, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mà bất kì nữ nhân nào cũng không thể sánh nổi.
Thiếu Khanh lên tiếng”Đã quấy rầy cô nương nhã hứng tại hạ thật có lỗi”
Nhược Nhược “Ân” rồi tao nhã đặt cần câu xuống đứng dậy bước đi.
Vũ Phàm thấy người đi liền hô”Cô nương”
Nhược Nhược không hề quay đầu mà nhẹ nói”Có chuyện”
Vũ Phàm liền đáp”Tại hạ Cố Vũ Phàm, vừa rồi nói chuyện là Tư Đồ Thiếu Khanh không biết quý danh của cô nương”
Nhược Nhược không hề có một phản ứng chỉ lạnh nhạt “NhượcNhược“.Nàng không nói họ ra bởi nếu nói họ ra hai người này hẳn biết. Nàng chưa muốn bại lộ thân phận
Thiếu Khanh nghe vậy mỉm cười như gió xuân”Nhược Nhược cô nương, hữu lễ”
Nhược Nhược chưa hề quay lại chỉ gật đầu”Hah người nên rời khỏi đây. Rừng trúc là cấm địa”
Vũ Phàm ngẩn người “Đa tạ cô nương nhắc nhở”
Mạc Nhiên từ đâu tới thấy Nhược Nhược đứng quay mặt đối với Nhược Nhược liền tới gần Nhược Nhược chắp tay cúi đầu”Tiểu thư, là ta thất trách”
Nhược Nhược gật đầu”Mạc Nhiên đưa hai người ra khỏi rừng trúc, sau đó tới Mai hoa uyển ở đó xem lại một tháng tạm thời Minh Hàn sẽ coi hộ ngươi Uyển Nhược các”
Mạc Nhiên cúi người”Mạc Nhiên lĩnh phạt. Hai vị công tử, mời”
Bây giờ Vũ Phàm và Thiếu Khanh mới biết Nhược Nhược là tiểu thư bí ẩn của Uyển Nhược các.
Mạc Nhiên lên tiếng”Hai vị làn sau không cần đi vào cấm địa sẽ không may như lần này”
Thiếu Khanh nho nhã”Xin Mạc huynh chỉ điểm”
Mạc Nhiên cười ngẹ”Nơi đó vào thì dễ ra thì khó, nếu không phải các vị gặp được tiểu thư thì rất dễ bỏ mạng tại đó. Rất nhiều người có ý định xâm phạm Uyển Nhược các đã chết.Hi vọng không có lần sau”
Thiếu Khanh gật đầu”Tại hạ đã hiểu”
Thiếu Khanh lại nghĩ về cảnh vừa rồi gặp nàng hắn có cảm giác rất quen thuộc hình như đã nhìn thấy nàng ở đâu đó. Trở về Đào uyển trong Uyển Nhược các, Mạc Nhiên lên tiếng”Hai vị công tử ta cáo từ”
Không đợi nói thêm, Mạc Nhiên đã phi thân mất bóng