Đám người này vì cớ gì lại xuất hiện tại đây, một nhân
vật có liên quan đến vòng cuối của đại hội cầu thân cũng không bỏ sót.
Năm nam chủ cầu hôn xuất hiện trên đường phố lúc nửa đêm không lạ lắm
nhưng mà năm nữ chủ đài các đa phần là yếu ớt không xương đồng dạng sốt sắng chạy loạn ra đây thì không lưu tâm suy nghĩ hẳn là quá sơ xuất
đi.
- Như… Ý!!!
- Chiêu Văn cô nương!
Những người vừa tới biểu tình lẫn lộn theo tiếng gọi tên Như Ý của Bạch Trường mà chăm chú nhìn hắn lặp lại dò hỏi.
- Cô nương ấy làm sao?
Ba tên nam nhân hét lên có vẻ hốt hoảng thấy rõ, nàng làm sao rồi? Họ
nhìn xác người la liệt trên đất bất giác rùng mình lo ngại. Hai tên nam nhân này thương tích đầy người, Như Ý cô nương không ở bên cạnh… nàng
hẳn là không nằm lẫn trong đám tử thi ngổn ngang này đi.
- Hoàng huynh!!!
- Phi công tử!!!
Hai tên vô dụng đó một câu cũng nói không nổi ngất xỉu cả đôi khiến cho mấy nam nhân còn lại muốn hỏi cũng hết cách.
- Như Ý cô nương!
Cô nương ấy đã chết sao, không thể nào chuyện này sao có thể chứ? Ba
người nhào nhào lên tìm kiếm trong đám người nằm trên mặt đất. Thực tế
thì cái đám tử thi này toàn mặc y phục màu đen lại là nam nhân cao lớn
cả, làm quái gì có một nữ tử suốt ngày y phục không là lục sắc thì sẽ là bạch sắc chứ! Nhưng trong lúc nguy cấp ai còn thần trí mà tỉnh táo suy xét cho được nữa.
- Như Ý cô nương!
Thái độ quan tâm đến Như Ý kia của bọn họ khiến mấy nữ nhân đứng gần
nãy giờ run cầm cập vì thấy người chết khó chịu. Đáy mắt thoáng hiện rồi vụt tắt tia đắc ý mơ hồ, nàng ấy chết thì tốt, nữ nhân đáng ghét như
vậy là kẻ thù chung của nữ tử thiên hạ. Chết đi cho người khác đỡ phiền hà.
- Các ngươi tìm người mau lên! Tìm một nữ tử!
Ba tên ngốc kia chưa phát giác mấu chốt không hợp lý, lúc này vẫn lệnh
cho tùy tùng đốc thúc họ tìm người. Ra sức tìm nhưng chẳng muốn tìm
thấy, bọn họ thầm cầu khấn bình an cho cô nương ấy đều hy vọng nàng
đừng có chuyện.
- Đưa bốn vị công tử về chữa thương trước là tốt hơn!
Liên Tịch Hoa tiến lại bên cạnh Bạch Trường cất giọng nhỏ nhẹ đề xuất ý kiến. Nguyện Ưu đang ôm sư huynh chặt cứng nước mắt ngắn dài thấy Liên công chúa muốn tiếp cận cầm tay Bạch Trường thì ngăn cản ngay tức
thời.
- Liên công chúa nói đúng, Vân Nhi giúp ta đỡ sư huynh với!
- Ừ, cẩn thận đó! Người tới!
Tùy tùng theo hầu nhiều kẻ thì tìm người phần khác đỡ bốn tên bị thương hồi thái tử phủ. Nguyện Ưu cười tươi với Tịch Hoa khi hai người đi
lướt qua nhau, hai mỹ nhân cười đẹp như hoa nhưng ai biết hai “đóa hoa” đó trong đầu tính toán cái gì!
Những ngày tiếp theo Tọa Đô vốn đã náo nhiệt lúc này cường độ càng tăng hơn gấp bội. Chiêu Văn cô nương, nhân vật sáng chói tại đại hội cầu
thân, niềm tự hào của Đại Nam Quốc, niềm si mê của nam tử, niềm ngưỡng
mộ của nữ tử thêm một lần nữa biến mất vô ảnh vô tung.
Đồn rằng Chiêu Văn tiểu thư tối hôm khai mạc đại hội võ lâm có hẹn hò
tay đôi với Huyền Băng cung chủ bị thái tử bắt quả tang. Hai vị công tử đánh nhau đến “lưỡng bại câu thương” thì Bạch Hoàng các chủ “thừa lúc
cháy nhà đi hôi của” phái sát thủ tới cướp mất mỹ nhân. Người trong
thiên hạ đều biết Huyền Băng cung chủ, Bạch Hoàng các chủ, thái tử điện hạ và Chiêu Văn cô nương có mối tình tay bốn lùm xùm trong quá khứ,
chuyện tình của họ đã khiến cho dân tình tốn bao nhiêu là nước miếng bàn luận đến sùi bọt mép.
- Huyền Băng cung chủ hóa ra còn là hoàng tử của Ngọc Quốc, các vị thấy lần này điện hạ của chúng ta làm sao mà giữ lại người đẹp đây?
- Đúng, đúng còn có Bạch Hoàng các chủ gì đó nữa chứ!
- Tôi đoán là đám sát thủ đột kích hôm đó do Bạch Hoàng các chủ phái tới cướp Chiêu Văn cô nương đi.
- Hợp lý, các chủ nếu không cướp đi thì làm thế nào giành được mỹ nhân, hắn không xuất thân trong hoàng thất làm sao mà cầu hôn!
- Hồng nhan… thật đúng là họa hồng nhan!
…
Nhân vật quan trọng nhất được năm nam chủ cầu hôn biến mất, cộng thêm
hai nam chủ trọng thương nằm một chỗ chưa tỉnh thì đấu đá thế nào được
nữa, đại hội cầu thân thế là đành phải ngừng lại chờ thời. Mất đi cơ hội coi thi đấu đặc sắc dân tình rảnh rỗi chỉ còn biết quay qua buôn
chuyện. Những ngày này đi đâu người ta cũng nghe được chuyện liên quan
tới Chiêu Văn cô nương! Nghe hoài, nghe mãi, nghe riết không chán mà lại đâm ra ghiền, trà quán, tửu lâu, thanh lâu, khách điếm … chỗ nào cũng có người kể chuyện “tình yêu tay bốn này” cái nghề chỉ dùng cái miệng
nói là chính này bỗng chốc lên hương vù vù cứ gọi là hốt bạc dễ dàng
nhất. Chuyện muốn hay thì phải thêm thắt, càng chi tiết càng thu hút,
càng giật gân càng đắt hàng, càng xa sự thật người ta lại càng thấy có
lý!!!
Thái tử phủ.
- Như Ý… Như Ý !!!
Tiêu Nguyện Ưu ngồi bên cạnh giường Bạch Trường tay cầm khăn lạnh chốc
chốc lại lau mồ hôi cho hắn. Sư huynh mãi không tỉnh trong cơn mê sảng
cứ gọi tên nữ tử đáng ghét kia khiến nàng tức muốn khóc. Cô ta thì có
gì hay, nàng với sư huynh lớn lên bên nhau sao huynh lại thích cô nương ấy hơn thích nàng được chứ? Vẫn là nàng cao tay hơn đã hạ thủ trước,
cô ta xinh đẹp thì sao, tài giỏi thì thế nào… cô ta chắc hẳn đã chết.
Ba loạt cao thủ thế mạng kia nói nhiều không nhiều nói ít không ít
nhưng có thể giết được cô ta, xóa sổ con hồ ly tinh đó khỏi cõi đời này nàng thấy đáng giá.
Nàng là ai chứ, nhị tiểu thư của Á Châu thần giáo nhất đại tà phái lừng lẫy trong thiên hạ, tìm mấy trăm cao thủ xuất chúng giết cô ta coi như cho cô ta chút mặt mũi rồi.
- Ưu tỷ tỷ!!! Hoàng huynh chưa tỉnh sao?
- Vân Nhi!
Vương Bạch Vân ái ngại nhìn ca ca nằm yên trên giường mày khẽ nhíu lại
khổ sở. Nàng nhìn qua Nguyện Ưu có ẩn ý trách móc, dung nhan yêu kiều
có chút vặn vẹo khó coi!
- Ưu tỷ tỷ ra ngoài muội nói chuyện này một tí.
Góc nhỏ ít người qua lại trong hoa viên, hai cô nương xinh xắn nhìn
nhau khẽ thở dài. Vân Nhi nhăn mặt giày xéo vạt áo nghiến răng đè cơn
giận dữ.
- Tỷ nói chuyện này là sao hả? Ca ca vì sao cũng bị thương nặng như thế?
Người của tỷ không phân biệt được đâu mới là “con mồi” sao?
- Vân Nhi, muội nghĩ tỷ tỷ muốn nhìn thấy sư huynh bị trọng thương sao?
Nguyện Ưu đau lòng khóc nức nở, cái đám tay chân ăn hại đó nàng đã mệnh lệnh cẩn thận diễn cho khéo tùy cơ ứng biến nhưng vẫn phải chú tâm cơ
mà. Nàng hận Như Ý cướp mất trái tim của sư huynh, phật ý vì huynh ấy
vô tình bạc nghĩa phụ tình nàng nhưng nàng nào muốn tổn thương huynh ấy chứ.
- Hồ ly tinh đó thật sự là đã chết sao?
- Tỷ tỷ tin tưởng thế!
Nguyên An tên nam nhân si tình kia nhất định sẽ vì nàng giết cho bằng
được họ Chiêu Văn đáng hận. Nam nhân ấy yêu nàng nhưng nàng yêu sư
huynh, nàng không thể đáp trả tình cảm của hắn nhưng lợi dụng hắn thì
nàng làm được. Hắn không phải yêu nàng sao vì nàng làm chút chuyện nhỏ
này có đáng kể gì.
Trong khi Bạch Vân, Nguyện Ưu hai nàng còn đang nhỏ to tâm sự ở ngoài,
phòng của Bạch Trường một cặp nam nữ lén lút theo cửa sổ yên lặng nhảy
vào. Nữ tử bước lại đưa tay khẽ vuốt gương mặt xanh xao tiều tụy của
nam nhân nằm trên giường. Ánh mắt nàng chứa đầy thâm tình nồng đậm,
nhìn người trong lòng mê man thỉnh thoáng kêu khẽ tên một nữ nhân khác, nước mắt nàng khẽ rơi dài trên má. Vì lẽ gì ta vừa gặp liền yêu chuộng chàng nhưng chàng lại chưa bao giờ liếc mắt nhìn kỹ ta một cái. Nếu
không có cô nương ấy chàng sẽ yêu ta đúng chứ, nếu chàng quên đi cô
nương ấy ta sẽ có được trái tim của chàng. Trường, ta xin lỗi nhưng ta
yêu chàng ta muốn là nữ nhân của chàng, thật đáng tiếc chàng phải quên
nàng ấy đi thôi!
Nữ tử cầm một lọ thuốc màu trắng mở nắp đổ vào miệng nam nhân. Nàng vốn không muốn dùng hạ sách này, nàng tham dự đại hội cầu thân muốn danh
chính ngôn thuận giành được chàng. Chỉ là Tiêu Nguyện Ưu ngươi hẳn là
mục kích tận mắt thực lực của Như Ý biết không thể đối địch nên trừ khử nàng ấy đi, Như Ý chết rồi thì đại hội cầu thân làm sao có thể tiếp
tục. Bạch Trường yêu cô nương ấy nếu biết nàng đã chết mọi sự còn có
thể diễn ra bình thường được nữa sao?
- Trường, chàng yêu ta. Tên ta là Liên Tịch Hoa là Hoa Nhi của chàng… Hoa Nhi… Hoa Nhi yêu chàng…
Nữ tử cúi đầu thì thầm bên tai người nằm trên giường, hắn lông mày khẽ
động giãy dụa như cố gắng níu lại cái gì đó. Hắn mơ hồ cảm thấy hình
ảnh một nữ tử bên đình viện ven hồ khóc nức nở tay kề dao lên cổ, nàng
nằm trong lòng hắn lạnh ngắt không động đậy, nàng cầm Âm Dương ngọc ngắm nghía rồi bị ngất xỉu,… nàng bơ vơ trong đám sương mù… hắn đưa tay ra nhưng không cách nào nắm bắt. Hắn sợ hãi hắn muốn giữ nàng lại nhưng vô phương gương mặt nàng nhạt nhòa dần dần rồi trí óc hắn chỉ có một màu trắng xóa.
Hắn lạc lõng giữa một màn sương trắng không xác định được phương
hướng, có ai gọi tên hắn, thanh âm của nữ tử là nàng gọi hắn sao… có
phải nàng không? Hắn cố gắng mở mắt để nhìn rõ dung nhan của nàng, hắn
không thể quên gương mặt của nàng được. Sao tâm hắn bất an, cảm giác
không an toàn như vậy?
- Trường ca ca! Trường ca ca! Chàng tỉnh lại đi!
Bạch Trường ráng sức mở to mí mắt nặng trĩu nhìn nữ tử đang ngồi bên
giường nước mắt tuôn rơi kia. Nàng sao lại khóc, nàng lo lắng cho hắn
sao? Nàng là nữ tử hắn yêu sao?
- Trường ca ca, chàng tỉnh rồi… Hoa Nhi lo cho chàng lắm, chàng tỉnh lại đi đừng làm cho Hoa Nhi sợ!
Hoa Nhi ư? Tên nàng là Hoa Nhi… Hoa Nhi… tâm trí chàng lặp lại cái tên này rồi lịm đi (^_^ chúc mừng ca ca dính trấu oh yeah ).
- Được rồi, chúng ta đi thôi có người sắp tới!!!
Nam tử đi chung với nàng bước lại giục nàng mau chóng rời khỏi, Tịch
Hoa lưu luyến nhìn người trên giường một lần nữa rồi quay mặt đi. Bạch
Trường khi chàng tỉnh lại sẽ quên cô nương Như Ý ấy thay vào đó là nhớ
ta Liên Tịch Hoa. Xin lỗi, xin lỗi vì lừa gạt chàng như thế, ta chỉ là
quá yêu chàng muốn giành chàng về cho chính bản thân mình thôi. Ta sẽ
yêu chàng nhiều hơn cô nương ấy, ta nhất định làm thế!!!