- Hoàng huynh, sao ngồi thẫn thờ vậy?
- Có chuyện suy nghĩ một chút. Đệ biến mất cũng lâu quá nhỉ, vừa từ cái xó xỉnh nào trở về đấy?
Ta đang ngồi im lặng, trầm tư trong thư phòng thì tam đệ Bạch Sơn đi
vào. Từ ngày lạc mất không truy kịp tung tích của Như Ý tại Văn Hoa
thành đến nay đã 6 tháng, ta cũng không tra xét ra được thêm một dấu vết gì khác. Nàng mất tích đi kéo theo sau biết bao là chuyện không hay.
Người mất tích nhưng thánh chỉ tứ hôn vẫn còn đó, một tháng đầu hoàng
cung không có động tĩnh gì, tháng thứ hai đã có kẻ xì xầm bàn tán. Tháng thứ ba trong triều đã có đại thần trình tấu chương xin hoàng thượng
ban thánh chỉ tứ hôn khác. Những tên này bày biện lý do Chiêu Văn tiểu
thư mất tích lâu như vậy vẫn không tìm ra tung tích có lẽ đã gặp chuyện chẳng lành. Hôn lễ của thái tử là chuyện trọng đại của quốc gia không thể cứ kéo dài trì hoãn vì vị tiểu thư kia. Thiếu nữ Đại Nam Quốc lẽ
nào không bằng một nữ tử chết tung tích không rõ, sống còn không biết. Chiêu Văn tướng phủ cũng không thể phản đối câu nào, họ chỉ im ắng quan sát tình hình. Tháng thứ tư, lòng hoàng thượng cũng đã bị lung lay.
Thánh chỉ là ngài tuyên ban ra hơn nữa nữ nhi lại là ái nữ của đại tướng quân cũng không muốn thất thố nói hủy hôn là hủy hôn. Nhưng mà đợi lâu như vậy, người tìm không thấy lại thêm lắm kẻ cứ thọc ngoáy mãi cũng
nhức hết cả đầu.
Tháng thứ năm, hoàng thượng gọi đại tướng quân và thái tử vào thư phòng bàn chuyện riêng. Ngài ý nhị nhưng sự việc lại không như ngài nghĩ.
Gọi thái tử vào là cho hoàng nhi cơ hội tự mình thoát khỏi cuộc hôn
nhân mà con không thích. Nhưng là mọi việc lại diễn tiến theo chiều
hướng khiến ngài ngạc nhiên. Đại tướng quân chẳng bày tỏ phật ý hay
không hài lòng gì đơn giản chỉ là thưa lên nữ nhi vô phúc không được
hưởng hoàng ân, lại mong hoàng thượng xá tội vì nữ nhi tuy vô tình nhưng lại khiến hoàng thượng bận tâm. Chiêu Văn phủ đối với việc hủy hôn
chẳng tỏ vẻ gì rõ rệt dù sao nữ nhi đã mất tích cũng không nên ngáng
đường hôn sự của thái tử. Người lẽ ra nên phản ứng không hài lòng thì
lại nhàn nhạt không bận tâm, kẻ lẽ ra nên vui mừng vì chuyện này thì
nhất quyết không đồng ý. Tin tức thái tử một mực nhất quyết không muốn
hủy hôn cùng Chiêu Văn tiểu thư chẳng mấy chốc mà loan đi khắp kinh
thành. Dân tình lại có dịp ngồi túm tụm lại hóng và buôn chuyện.
Tháng thứ sáu, thái tử Kim Quốc đích thân đi sứ sang muốn tỏ lòng hy
vọng được cùng Đại Nam Quốc kết thông gia. Chuyện cũng chẳng có gì quá
lạ lùng, hôn nhân để giao kết thêm tình hữu nghị giữa các nước xưa nay
diễn ra rất thường xuyên. Có điều lúc này khắp nước không ai không biết thái tử si tình vị hôn thê khuynh thành mất tích kia. Dân tình đoán già đoán non xem thái tử có đồng ý hôn sự với công chúa nước láng giềng
không? Khúc mắc là vị công chúa kia muốn được gả cho thái tử chứ không
phải hoàng tử khác. Tin đồn là công chúa vừa gặp đã đem lòng yêu mến
thái tử từ hai năm trước khi thái tử đi sứ sáng Kim Quốc. Thân nàng là
công chúa cao quý lại đánh tiếng trước như thế, từ chối thì không ổn mà đồng ý thì phụ lòng vị tiểu thư kia.
- Tôi nghĩ là thái tử sẽ đồng ý thôi, kết hôn cùng công chúa Kim Quốc có gì không tốt.
- Đúng rồi, như vậy hai nước sẽ không thể có chuyện giao tranh.
- Tôi không nghĩ thế đâu, thái tử của chúng ta cần gì phải hạ
mình cưới công chúa tiểu quốc kia chứ. Nữ tử Đại Nam Quốc chẳng lẽ không ai vừa mắt chàng sao.
- Kim Quốc không tin được đâu, gả công chúa có lẽ là chiêu đánh lạc hướng.
- Thái tử chỉ muốn cưới Chiêu Văn tiểu thư thôi. Chàng sẽ không đồng ý đâu.
- Chiêu Văn tiểu thư đâu có yêu thái tử, nàng yêu Bạch Hoàng các chủ mà, nếu không đã không bỏ trốn.
- Nàng bị bắt cóc mà.
… lao xao… rì rầm… ( ta một câu ngươi một câu, nói cả buổi chả được cái tích sự gì).
Bạch Sơn đi lại ngồi vào ghế đối diện ca ca cũng chẳng đợi mời. Chàng
vừa đi sứ Phong Quốc trở về kinh thành đã thấy lời đồn đãi vang ầm ầm
tứ phía. Dò xét một hồi cũng biết đó là cái sự tình gì. Chàng đau lòng
cười khổ hóa ra mỹ nữ kia là khuynh thành mỹ nhân Chiêu Văn Như Ý. Cơ
hội có được mỹ nữ làm nữ nhân yêu dấu của mình biến thành con số không. Chàng còn cả kinh, khủng hoảng hơn khi biết nàng ấy bây giờ sống chết
không rõ. Một nữ nhân xinh đẹp như vậy sao lại chịu cảnh lưu lạc thống
khổ này. Thật đáng buồn.
- Xó xỉnh là thế nào, mới về từ kinh thành hoa lệ của Phong Quốc đấy. Thật mỗi lần thấy huynh là huynh ngồi ngớ ngẩn thất thần là sao
nhỉ? Nhớ ai rồi sao?
- Nhớ ai cũng không liên quan đến đệ. Đi tửu lâu không? Ta mời.
- Được, lần trước hụt mất một chầu rồi, lần này sẽ không uổng phí cơ hội.
Toàn Phát tửu lâu, bàn cũ người cũ cảnh vật vẫn như cũ nhưng lòng người có chút thay đổi. Hai tuấn tú nam tử tay nâng chén uống rượu mà ánh
mắt dõi cứ cùng một phương. Nơi này ngày đó, tại bên kia đường có một
nữ nhân đột ngột xuất hiện rồi nhanh như chớp biến mất khiến cho trái
tim hai người nam tử hụt hẫng, chới với. Nàng giờ ở nơi đâu, còn sống
hay đã chết. Nếu nàng còn sống thì rốt cuộc là đang ở đâu? Nàng sống có tốt không, có ai chiếu cố nàng không, có ai bắt nạt nàng không?
- Vương công tử, đã lâu không gặp.
- Liên công tử, thật đúng là duyên kỳ ngộ.
Nghe hai câu cũng biết là hai nhân vật nào đang nói chuyện. Hai kẻ này
gặp nhau mặt đều cười tươi, miệng buông lời ngọt ngào nhưng trong đầu
đang ngầm đánh giá nhau. Hai kẻ cao ngạo, sinh ra đã đối địch nhau làm
gì có chuyện thật tâm gặp nhau mừng rỡ như vậy. Nếu có kẻ nào mừng rỡ
cũng hẳn là do mục đích cố tình tiếp cận đã thành công mà thôi. Liên
Lãm Thanh khi nãy từ trong phòng nhỏ nhìn ra thấy một nam tử nhìn quen
thuộc tiến về một bàn khuất tại ban công thì bất giác mỉm cười. Nhân
tình thế thái, lúc muốn gặp thì đi tìm mãi không tìm được, khi không cố ý tìm kiếm kẻ đó lại tự động xuất hiện trước mặt mình.
- Mời nhị vị công tử ngồi.
- Tạ ơn Vương công tử. Vị công tử này là?
- Đệ đệ của tại hạ, Bạch Sơn.
Bạch Sơn cùng Lãm Giang nhìn nhau cười rất khách khí, tao nhã chào hỏi
nhau. Người ngoài không biết nhìn vào cứ tưởng chiếc bàn có bốn người
nam tử đang hàn huyên kia có tình cảm bằng hữu tốt đẹp lắm.
- Vương công tử, từ lần ngài hạ cố ghé tệ xá đã lâu không có dịp tương phùng. Hôm nay thật là vinh dự.
- Liên công tử khách khí rồi. Nghe đám hạ nhân báo lại công tử
có chiếu cố ghé qua nhà nhưng đáng tiếc không gặp được, tại hạ đã vô
cùng tiếc nuối.
Hai người nói thế nhưng trong lòng ai cũng hiểu rõ tình thế là thế nào. Lãm Giang từ Kim Quốc đến không sớm thì muộn thể nào mà chẳng gặp lại
Bạch Sơn trong triều. Còn Bạch Sơn công cán bận rộn rời khỏi kinh thành nhưng đã trở về cả tuần nay, nếu muốn gặp chỉ cần đi tới nhà khách
tiếp đón sứ giả là sẽ gặp nhau ngay thôi. Nếu chàng nôn nóng thật sự
muốn gặp thì chẳng có gì khó khăn, vấn đề là trong đó có nội tình. Hai
kẻ này “kẻ tung người hứng” cứ thế mà hàn huyên đến suốt buổi mãi không thôi nhưng nửa điểm cảm tình, thật sự là không biết làm cách nào để
nhìn ra cho được.
Phủ đại tướng quân.
- Phi cung chủ, mời ngồi. Người đâu dâng trà.
- Đa tạ.
Phi Bách Chiến nhìn quanh thấy phòng khách của Chiêu Văn phủ giờ này tụ tập đủ cả 5 người thân của Như Ý. Đối với việc mời nàng đi nhưng lại
để lạc mất nàng Huyền Băng cung chủ cảm thấy thật có lỗi. Tuy nhiên,
chuyện đã xảy ra như thế thật không thể nào biện giải gì được. Huyền
Băng Cung có tình báo trải thảm dài khắp 15 nước như vậy cũng vô phương tìm ra nàng thật sự khiến người khác lo lắng. Người nếu còn sống thì
sao không cách nào tìm được tung tích nhưng nếu là người đã chết thì…
chỉ nghĩ tới cũng thấy sầu não ùa về. May mà nàng thật sự không vấn đề
gì.
- Phi cung chủ, có chuyện gì mà đích thân ngài đến đây hôm nay vậy?
- Tại hạ có tin của nàng nên đích thân tới báo cho các vị yên tâm.
- Tin tức của Như Ý sao?
Năm thanh âm đồng thanh cất lên. Trong thanh âm ấy người ta dễ dàng
nhận ra được âm điệu của sự vui mừng. Chiêu Văn phủ chưa bao giờ từ bỏ ý định tìm kiếm nàng, bảo bối của gia tộc biến mất khiến toàn phủ không còn tí sinh khí nào. Phu nhân thì rầu rĩ suốt ngày ngồi trong phòng tứ tiểu thư, tướng quân âm trầm, ít nói hẳn đi. Các vị công tử ai cũng
mang nét mặt ủ dột, sầu não, nhớ thương tiểu muội.
- Đúng. Nàng vừa gửi tin về. Tin nói nàng vẫn ổn, mong tại hạ ghé qua phủ nhờ mọi người giúp nàng một chuyện.
- Mời nói.
Sự thể là Như Ý ta rời Chiêu Văn phủ cả nửa năm cũng chẳng nhớ nhung gì lắm đến thân nhân. Ta trong sáu tháng trời ngày đêm lo học hành, pha
chế độc dược hơi đâu mà nghĩ đến chuyện khác. Chỉ là dạo gần đây không
còn nhiều chuyện bận tâm như vậy nữa, ta vẫn chăm chỉ luyện võ công
nhưng mà luyện võ công mệt ơi là mệt. Thế mới biết để làm được cao thủ
chẳng dễ dàng chút nào, chắc bọn họ kẻ nào cũng hộc máu mũi, ói máu vì
kiệt sức như cơm bữa. Nhưng mà Như Ý ta rất may mắn bởi vì có Tiên ngọc trợ lực. Ban ngày vật vã luyện tập mệt đến thở không ra hơi, tai ù ù cả lên nhưng chỉ cần đêm xuống nắm xuống nghỉ ngơi là từ Tiên ngọc tỏa ra khí lực hồi phục dần cơ thể rã rời. Ta cứ thế sức khỏe dồi dào cứ mở
mắt chào ngày mới là phơi phới sức sống. Nhân tiện ngày mới của ta bắt
đầu không sớm lắm đâu với lại cái biệt cốc này mặt trời chiếu sáng
không được chói lọi như ở chỗ khác. Nhưng nói gì thì nói ta ngay khi
thức dậy là tập trung luyện tập ngay, mục tiêu hướng tới của ta đơn
giản thôi chỉ là nhún người một phát từ đáy cốc vọt lên được tận đỉnh
vực thẳm như sư phụ. Ý ta là sư phụ làm được cái gì thì ta cũng xuất
chiêu được ngang ngửa hay xuất sắc hơn ở chiêu đó. Ai bảo ta có Tiên
ngọc trợ giúp chứ, tên Phi mỗ kia cũng chưa từng nói với ta nó còn có
tác dụng truyền khí lực tốt như vậy. Ta giữ nó trong người chẳng bao
giờ lo đánh đấm đến kiệt sức mà chết.
Một buổi ta đang mơ màng tự hào với tỏ lòng ngưỡng mộ Lục Bạch ngọc thì chợt nhớ ra cái tác dụng tiêu cực của nó. Nó tốt như vậy nhưng nó cản
trở chủ nhân của nó có tình cảm và quan hệ tình ái. Ta thấy như vậy
cũng không quá tệ hại, vấn đề là khi đó ta bỗng nghĩ tới cái hôn ước với tên thái tử họ Vương kia. Ta hoảng hồn không biết giờ này Chiêu Văn
phủ xoay sở ra làm sao nữa. Ta phải chắc chắn rằng vụ hôn ước đó bị hủy đi rồi thì ta mới dám ló cái mặt ra được. Sư phụ nói học võ công khá
lên một chút thì xuất cốc đi du ngoạn sơn thủy. Ta thích thú lắm cái vụ này nhưng mà sợ rằng vừa ló cái mặt ra thì bị bắt về thành hôn, nói
đúng hơn là bắt về ép đi chết. Ta mà thành hôn thì tấm thân xử nữ làm
sao mà giữ được chứ, mà không còn xử nữ thì chỉ có con đường tử mà
thôi. Rốt cuộc ta phải ra tay tự tìm đường sống cho mình thôi, chuyện
này phải nhờ cái tên Phi mỗ đi thông tri cho thân nhân của ta kêu họ ra mặt giúp vậy. Ta đoán việc ta mất tích lâu thế này có lẽ tin tức đã lộ ra rồi. Thời gian mất tích là cả nửa năm có lẽ hôn ước đã bị hủy, ta
bây giờ có về cũng không sao. Nhưng mà mọi sự vẫn phải cẩn thận là hơn, phải suy tính chu đáo thì mới an tâm được.
- Chuyện nàng trở thành Thánh nữ của chúng tôi, các vị hẳn đã được tam công tử nói rồi.
Phi Bách Chiến thăm dò trước, nhìn lướt qua mọi người trong phòng.
Chuyện nàng là chủ nhân của Lục Bạch ngọc nhưng sẽ phải chịu một số
khống chế từ nó là chuyện mật của Huyền Băng Cung. Bất quá ta phải tiết lộ vài điểm cơ bản ra để khiến cho lời nhắn nhờ cậy của nàng được thi
hành. Nàng muốn như thế nào thì mọi sự phải như thế ấy. Khi thấy mọi
người xác nhận thông tin đã biết cả ta mới nói tiếp.
- Thánh nữ muốn mọi người giúp nàng ấy hủy bỏ hôn ước với thái tử. Chuyện này rất quan trọng và cần thiết.
Bọn họ nhíu mày. Ánh mắt nghi ngờ, vẻ mặt có biểu tình không tin tưởng
với lời nói của ta. Có lẽ họ không tin nữ nhi của họ muốn bỏ đi nhân
duyên tốt này nhưng thật sự thì bây giờ nó không còn là nhân duyên tốt
nữa. Nhân duyên không thể đi tới đâu mà tính mạng vẫn bị uy hiếp cái
nào quan trọng hơn, nàng đã lựa chọn rồi. Ta chỉ là nhắn lời của nàng
cho bọn họ thôi, nhìn ta không có hảo cảm cũng vô ích.