Thái Tử Phi Rắc Rối

Chương 2: Chương 2: Chiêu Văn đại tiểu thư trở thành Chiêu Văn tứ tiểu thư




Tôi mở trừng mắt, chớp chớp, ui sao lại nằm bẹp dí trên giường thế này. Tên quỷ sai này làm ăn tệ hại quá, tôi cứ tưởng hắn đưa tôi về đến chỗ cái động tôi rơi xuống mới đúng chứ. Tôi đang định giải quyết chuyện ân oán tình thù với con mụ cầm quạt hồi nãy mà. Hắn đưa tôi thẳng về nhà thế này thì còn làm ăn gì được nữa. Con mụ đó không nói không rằng quạt tôi bay hồn phách tán loạn mà tôi lại chẳng có lấy một cơ hội để nói chuyện phải quấy sao? Ui da, đau đầu quá.

- Tiểu thư tỉnh rồi, tỉnh rồi.

… lao xao, rì rào…

Tôi trố mắt nhìn, toàn người những người, và lạ hoắc lạ huơ. Đánh giá sơ bộ, trong phòng có 6 người. Một cô gái, 1 người phụ nữ đứng tuổi, một người đàn ông trung niên và 3 chàng trai, ui đẹp trai quá. Tôi nhìn chăm chú, mê dại,tôi đoán thế. Tôi biết tôi mê trai đẹp mà, mỗi khi gặp những chàng trai đẹp trai tôi phản ứng hơi thái quá chút đỉnh.

- Như Ý, con tỉnh rồi thật tốt quá, con khiến mẫu thân và mọi người cuống cả lên.

Quý bà xinh đẹp đứng tuổi bước lại cầm tay của tôi lên, khóc om sòm cả lên. Hành động của bà ta khiến tôi ngu ngơ hết cả người. Ảo giác chắc? Nằm mơ ư? Đang đóng kịch à? Tôi có phải diễn viên kịch quái đâu, tôi là đại tiểu thư danh giá của Chiêu Văn gia tộc mà, tôi học kinh doanh, tương lai sẽ tiếp quản việc làm ăn của gia đình trở thành doanh nhân phong độ giống anh Mark Zuckerberg, thần tượng đương nhiệm của tôi cơ mà.

Tôi cấm khẩu chẳng nói câu nào. Phương châm của tôi đó, cũng không mới mẻ gì đâu, chỉ là làm theo các cụ dạy bảo thôi, đại loại là biết thì nói không biết thì dựa cột mà nghe. Hiện tại thì tôi đang ở một tình thế “hạ phong” vô cùng. Chi tiết nó thế này: 1 về số lượng họ có 6 người, tôi có một; 2 về tình huống, họ biết rõ nội dung tình tiết kịch bản đàng hoàng, tôi đầu óc trống rỗng; 3 về không gian, chỗ này lạ hoắc, tôi không có khái niệm mình đang ở đâu. Biện pháp lúc này là phải “ án binh bất động” nghe ngóng tình hình đã, tôi cần thu thập thông tin đã. Thông tin là sức mạnh, cái này tôi biết mà. Nói đi, mời các vị nói tiếp đi.

- Như Ý, con lần sau đừng có bất cẩn như vậy nữa, con không biết bơi đừng có nghịch nước, nguy hiểm lắm.

Gật đầu. Thông tin thứ nhất, nữ chính xém chết đuối. Vị này có lẽ là chồng của quý bà xinh đẹp đây, vậy sẽ đảm nhận vai diễn phụ thân của tôi, he he. Cô gái trẻ, gọi tôi là tiểu thư, có lẽ cô ta đảm trách vai người hầu của tôi. Còn ba anh chàng đẹp trai đang nhìn tôi với ánh mắt lo lắng kia thì sao? Woa, diễn xuất khá, vẻ mặt này thật khiến người ta có cảm giác nha.

- Muội muội vừa tỉnh chắc rất mệt, nên nghỉ ngơi đi.

Nhìn chăm chú, chớp chớp mắt nhân vật vừa phát ngôn kia. Lời thoại cũ kỹ không sáng tạo nhưng giọng nói trầm ấm rất truyền cảm. Nam diễn viên này thủ vai anh trai của ta, ừm không tệ nha. Tôi di chuyển ánh mắt qua hai nhân vật còn lại, ngoại hình tương đối giống nhau, ba người có lẽ là anh em ruột.

Khoan đã, cái gì?

Tôi lia ánh nhìn vào người đàn ông trung niên rồi quét ra đa quay tới ba chàng trai trẻ, họ có nét giống nhau, họ là cùng huyết thống sau. Diễn kịch thì làm sao tìm ra được một loạt các diễn viên có gương mặt tương tự nhau được chứ? Với lại kịch gì mà có cảm giác chân thật quá vậy, cũng chẳng phải diễn trên sân khấu nữa. Đây không phải kịch mà là cảnh thật rồi. Tên quỷ sai ngu xuẩn kia, dám bảo nhảy xuống hồ là trở về được thế giới của mình. Tên mù đó, không biết thì nói đại không biết đi, báo hại mình lỡ nhảy xuống rồi, bây giờ tính làm sao đây, đến nhầm địa chỉ hu hu. Tội lỗi quá đi.

Ui, xỉu đây. Quay về đi, quay về đi.

- Như Ý, Như Ý.

- Đại phu, truyền đại phu.

Tôi giả bộ xỉu. Ôi, số khổ, số khổ. Sao may mắn chiếu mạng của mình đã bị sao hung tinh đánh bẹp lép hay dần cho một trận tan tành xác pháo rồi. Vào nhầm thể xác của con gái nhà người ta, đoạt quyền sở hữu trắng trợn, hu hu, mình thiện lương thế này mà cứ ép mình biến thành yêu quái hại người thôi. Con gái nhà người ta có cha me, con có ba ông anh trai hay em trai gì đó đẹp rạng ngời yêu thương, mình từ đâu bay vào chiếm mất, vậy linh hồn của cô gái kia giờ chạy đâu? Ui da, thật khó xử quá, mình rốt cuộc cũng có ngày lâm vào cảnh “hồn Trương Ba da hàng thịt”. Mình ở đây thì thể xác của mình tiêu tùng rồi, cô gái tên Như Ý giống tôi kia quay lại nhanh lên, cô không quay lại thì tôi đến chết dí ở đây à, hix hix. Không chịu đâu, con mụ cầm quạt với cái thằng quỷ sai ngu như heo kia, hại mình thê thảm quá.

Tôi vừa tức tối vừa ra sức rủa thầm,mệt quá từ giả bộ ngất xỉu thành ra ngất thiệt. Trong cơn mê tôi rơi vào một bầu không gian mờ mờ ảo ảo, bồng bềnh mây bay uốn lượn. Tôi lại lạc loài ở cái chỗ nào rồi hả? Trời ơi, tức quá đi.

- Cô gái.

Ưm, ai gọi tôi thì phải, tôi ngó trái phải trước sau và tức muốn bốc khói.

- Con mụ cầm quạt kia.

Tôi giận lắm rồi, hết lịch sự với lại tao nhã nổi nữa, hét ầm cả lên.

- Tôi với bà có thù oán sâu nặng lắm hay sao mà bà hại tôi thê thảm vậy chứ? Cùng lắm là tôi rớt xuống cái động của bà thôi, mà là vô tình rớt xuống đấy, chẳng có cố ý hãm hại gì hết á. Bà có tức cũng ra tay nhẹ nhàng thôi, hại tôi bây giờ thế này đấy, giải quyết sao đây hả?

- Cô tưởng chuyện nhỏ lắm đấy? Cô phá hư chuyện tốt của ta, trả oán nhẹ nhàng thế này là nể mặt lắm rồi đấy.

Con mụ cầm quạt gân cổ lên cãi. Tôi nhìn cái quạt trong tay bà ta mà căm thù hừng hực. Tôi đang yên đang lành giờ hồn phách bay tứ phía thế này là tại ai, bà ta lại còn không nói lý lẽ, nể mặt, bà ta có biết cái từ nể mặt nó viết ra làm sao, có ý nghĩa gì không nhỉ? Tức điên lên được.

- Tôi làm hư chuyện gì của bà?

- Ta tu luyện hơn cả vạn năm mới kiến tạo được Vực Thẳm Thời Gian làm “luận án tốt nghiệp” cô té cái rầm xuống đó làm cả một vạn năm công trình của ta tan tành mà còn gọi là không có thù với ta sao?

- Dở hơi à? Công trình cả vạn năm ước chừng cũng phải kiên cố như “tường đồng vách sắt” tưởng giống cái nhà rơm chắc. Tôi té xuống nhẹ nhàng chứ có mạnh mẽ gì đâu, nói phá là phá chắc.

- Cô té xuống đó nhẹ nhàng.

Cô ta bĩu môi khinh bỉ, bộ dáng thật khó ưa không thể tả. Thử hỏi có cái công trình nào xây dựng cả vạn năm mà khiến tôi rơi cái bịch làm nó tan tành mây khói được chứ. Tôi nặng còn chưa tới 45 kg, gầy trơ xương dáng chuẩn như siêu mẫu, chứ tưởng tôi là lực sĩ thể hình hạng nặng hay sao? Thêm vào đó cô ta bị điên hay sao mà dám nói mình sống hơn cả vạn tuổi mà còn trẻ măng thế kia.

- Đùa nhạt nhẽo hơn cả nước ốc.

- Ai đùa giỡn với cô, dù sao cũng là cả hai bên tổn thất, ta cũng chẳng rảnh rang mà cù cưa với cô. Nói luôn cho cô rõ ràng, ta là Thần Nữ tập sự Vô Không, ta chuẩn bị trình cấp trên “luận án tốt nghiệp” để được phi thăng thành Thần Nữ chính thức, nó là Vực Thẳm Thời Gian ta cất công kiến tạo hơn cả vạn năm mới thành. Sếp lớn chuẩn bị tới nghiệm thu thì cô té vào phá nát hết trơn làm công sức của ta đổ sông đổ biển.

- Thế hả? Vậy thì cô xây lại chứ có chuyện gì lớn đâu.

- Đùa hả, tưởng xây nó dễ lắm chắc.Ta bỏ công sức hơn cả

vạn năm đấy, tưởng một hai ngày sao?

- Bằng chứng đâu? Cô nói suông thế thì tưởng tôi tin chắc, mà cứ cho nó là thật đi thì tôi cũng lỡ phá rồi, cô tưởng quạt tôi hồn bay phách lạc thì nó tự lành lặn lại chắc. Cô là thần nữ mà, thần nữ mà tâm địa hẹp hòi thì phi thăng lên trời làm cái gì, làm xấu mặt thần tiên.

- Này, nhục mạ nhau quá không hay ho gì đâu? Thần nữ cũng phạm lỗi thôi, nếu không linh thể như cô mà cũng lưu lạc trốn nhân gian sao?

Tôi nhíu mày, lại cái gì linh thể nữa? Linh thể là cái khỉ khô gì, mà hết bị lão Diêm Vương nhìn chằm chằm rồi tới con mụ này xỏ xiên nhỉ? Hứ, chả thèm quan tâm.

- Giờ cô tính sao hả? Đưa tôi về hiện đại đi, thần nữ mà chắc cũng phải có một tý bản lĩnh chứ, bồi thường tổn thất cho tôi đi.

- Bồi thường gì, cô phá hư Vực Thẳm Thời Gian của ta, ta bồi thường cô bằng việc bị quạt bay tán loạn thế này là công bằng rồi.

- Cô tưởng tôi là con ngốc chắc? Cô xây dựng cái vực thẳm quái quỉ gì đó cũng chỉ nhằm mục đích phi thăng thành thần nữ thật sự thôi. Giờ thì cô cũng phi thăng rồi đó có ảnh hưởng gì đâu. Nhưng tôi thì sao chứ, tổn thất thấy rõ, đưa tôi về hiện đại nhanh như vậy mới công bằng.

Con mụ khờ đó chẳng thèm nghe lời tôi nói mà cứ trố mắt nhìn tôi như bị lên cơn động kinh.

- Sao cô biết ta đã phi thăng thành công, ta có nói qua sao?

- Nhìn là biết cần gì cô nói. Cô có quầng sáng quanh thân khi nãy gặp làm gì có. Thằng cha nào nghiệm thu công trình của cô nhỉ, phá tan tành rồi mà cũng cho đậu sao? Cô hối lộ hắn hả?

- Ta thèm dùng hạ sách đó. Nhưng mà linh thể thượng cấp có khác, khả năng nằm bắt vấn đề khá thật.

Cô ta tặc lưỡi gật gù như gà rù sắp chết, nhìn rất ngứa mắt.

- Nói nhiều quá, đưa ta đi về nhà mau, thành thần nữ rồi mang tiên phép ra dùng đi chứ, để ngắm hay làm cảnh thôi hả?

- Cô đã đến đây có lỗi của ta nhưng cũng là cơ duyên của cô, ta làm sao đưa về được. Ta có muốn giúp cũng chẳng có khả năng.

- Thần nữ gì mà “cùi bắp” quá vậy? Thế cô đến đây làm cái gì, không giúp được cái gì chỉ làm mất thời gian của tôi là giỏi thôi sao?

- Đừng có chọc khoáy ta nữa, vô ích thôi, ta chỉ giúp người được một chuyện thôi.

Vô Không hất tay một cái tôi bị bay ngược nhập trở lại vào thể xác của Như Ý kia. Con mụ đó biết ngay là chẳng có đức tính nào tốt đẹp mà. Tôi rốt cuộc vẫn là dính như keo với thể xác này của cô gái kia, tìm đường về nhà bây giờ như tìm đường lên trời bằng hai tay. Con mụ đó đừng để tôi gặp lại lần sau, tôi rủa thầm và chìm dần vào giấc ngủ. Trong giấc ngủ ký ức của Chiêu Văn Như Ý hiện lại lần lượt từng chuyện một sống động trong đầu tôi. Ký ức của một khuê nữ gia giáo 16 tuổi, chẳng có nhiều lắm điểm nhấn, nếu đem so với ký ức của tôi thì thua xa kỳ thú. Chuyện mà con mụ đó có thể giúp là đây ư, cho tôi thấy ký ức của Như Ý này? Con mụ cầm quạt chết bầm, chết giẫm, thần nữ gì mà làm được mỗi chuyện cỏn con này. Mụ hại ta rời bỏ nhà cửa, rời bỏ mọi thứ quen thuộc, cả người thân để đến đây mà chỉ bồi thường có chút đỉnh không bằng cái móng tay này mà cũng gọi là giúp đỡ. Thật điên máu quá, con mụ cầm quạt đáng ghét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.