- Sư phụ, xem đồ nhi bắt được con gì cho người này.
Ta đang ngồi nghiên cứu thêm vài độc dược mới thì nghe giọng nói oanh
vàng của đồ đệ cưng léo nhéo vọng từ cửa ra vào. Không biết là con thú
xấu số nào lại lọt vào tay nó hôm nay. Tiểu nha đầu này ta thật sự nên
quay qua bái nó làm sư phụ thì nghe có vẻ hợp lý hơn. Độc dược của ta,
nghiên cứu sở học cả một đời nó lĩnh ngộ hết trong vòng sáu tháng. Võ
công tuyệt học của ta, luyện tập cực khổ bao nhiêu năm mới đạt đến cảnh giới cao thủ võ lâm, nhóc con chỉ tốn hơn một năm trời đã đánh ngang
ngửa. Nhìn vào cứ như là một nữ tử yếu ớt, cầm chén cơm còn muốn rớt mà chẳng hiểu sao nhóc con dẻo dai phi thường. Kẻ luyện võ công khổ luyện lúc ban đầu là gian nan nhất, cơ thể đau đớn nhức mỏi, sức khỏe cạn
kiệt do không quen dùng quá nhiều sức. Ngày trước lúc nha đầu nhét độc
dược vào miệng ăn ngon lành đã khiến ta kinh ngạc rồi, sau này thấy
nhóc con ngày tập luyện mệt đến đứng không vững nữa mà sao cứ sáng ngày ra lại khỏe như voi, ta còn ngạc nhiên hơn. Tập luyện một tháng trời
thì chỉ thấy có kẻ làm thầy như ta mệt chứ đồ nhi thì đứng phè phỡn như không. Đành tự an ủi mình tuổi già sức yếu không cường tráng dẻo dai
như tuổi trẻ.
- Con bắt nó về làm gì?
- Làm thịt nó cho người ăn.
- Thôi ta không ăn đâu, thả nó đi đi.
- Ôi chán sư phụ quá.
Nó bắt một con chim đại bàng về mà còn đòi nấu cho ta ăn. Chim chóc bay trên trời cũng không thoát khỏi tay nhóc con này. Khinh công của nha
đầu bây giờ mấy con chim thấy nó cũng sợ rụng cả cánh. Ta thật sự chẳng hiểu sao ở đâu lại lòi ra một nữ tử thông minh xuất sắc như vậy, bất
quá ta rất hài lòng. Đồ nhi của ta mà.
- Chán cái gì, ta có biết nấu đâu mà đưa nó cho con nấu thì thôi ăn cơm trắng đi còn dễ nuốt hơn.
- Sư phụ ơi, hôm nay là sinh nhật con đó. Sinh nhật con mà người không xuống bếp nấu cho con một bữa được sao. Con mà biết nấu đã chẳng nhờ người. Lần trước sinh nhật người con đã nấu cho người ăn còn gì.
- À, đừng có mà nhắc nữa, nghe lại mà ta còn rét run.
Sinh nhật 50 tuổi của ta, nhóc con hí hửng xung phong đi nấu cơm mời ta.
Bản thân ta trước giờ không phải là kẻ kén ăn hay lựa chọn gì nhiều.
Chỉ cần là thức ăn chín đầy đủ gia vị không cần phải ngon ngọt thơm nức mũi cũng không vấn đề gì. Có điều nhóc con này nấu ăn dở kinh khủng, ta mới bỏ vào miệng đã phun ra hết. Học cái gì cũng giỏi chỉ có mỗi nữ
công gia chánh là học mãi vẫn kém cỏi.
- Sư phụ à, vậy người không có quà sinh nhật gì cho con sao?
- Có chứ, hai sư đồ chúng ta nấp trong này đã hơi lâu. Hôm nay lại xuất cốc đi hành tẩu giang hồ được không?
- Oh yeah, tuyệt. Đồ nhi đi chuẩn bị.
Nhóc con quên mất con chim xấu số đang cầm trong tay hất văng nó ra làm nó rớt bịch xuống đất. Đại bàng lóp ngóp đứng dậy nhìn xung quanh,
nhìn ta ngơ ngác rồi sợ hãi tung cánh bay trối chết. Con chim này thật
khổ, bay lượn thế nào lại lọt vào tầm ngắm của tiểu yêu quái kia chứ.
Như Ý học võ công được một năm thì ta cũng sắp hết chiêu thức để mà dạy, ta bảo nhóc con lên núi chơi với thú tiện thể luyện võ luôn. Độc Xà
Cốc trước giờ núi rừng âm u, chim thú nhiều vô kể, chẳng hiểu nó lên đó làm cái gì mà một tháng sau thú rừng bỏ xứ đi cả. Thế gian có chỗ nào
núi rừng âm mà chỉ có cây không có thú sinh sống ngoại trừ nơi này
không nhỉ?
- Xong rồi, sư phụ.
- Chuẩn bị gì mà nhanh thế không mang đồ vật gì theo à?
- Đồ nhi làm biếng lắm, mang theo cái thân của con là tốt lắm rồi.
Nữ tử xinh đẹp ra ngoài giang hồ rất khó tránh khỏi bị đám người háo
sắc làm phiền. Lần trước nhóc con cần ra ngoài cốc gửi tin gì đó, ta
nhìn bộ dáng của nó mà lắc đầu bó tay không thể yên tâm một tí nào.
Gương mặt xinh xắn, ánh mắt long lanh dù không muốn gây sự chú ý cũng tự động thu hút rắc rối về phía mình. Nếu không muốn mất thời gian thì
chỉ có cách cải trang đi thôi. Ta mỗi lần xuất cốc là biến đổi một bộ
dáng khác nhau. Cái lần ta uống Bạch Sắc Dược biến toàn thân từ trên
xuống dưới nhìn trắng như quỷ đó là một trong những dạng cải trang ta
rất thích. Nhóc con này thì cải trang cầu kỳ nhìn sốc hơn cả ta. Mái
tóc dài đen nhánh thì biến nó thành trắng như tuyết, đôi mắt đen láy
thì biến nó ra màu xanh lục. Đã vậy còn tô vẽ một lớp phấn mắt đồng màu xanh lục lên nữa. Trên trán đính một viên ngọc màu xanh biển, chẳng
hiểu cái kiểu cách thời trang gì nữa. Tuy nhiên nhìn vẫn xinh đẹp dù là vẻ đẹp quỷ dị chẳng giống ai. Tóm lại là vẫn thu hút ánh nhìn dù khiến người nhìn cảm thấy nên tránh xa ra thì tốt hơn.
- Sinh nhật đồ nhi, nên ta cho con chọn địa điểm đó.
- Vậy chúng ta về Đại Nam Quốc đi. Con về đó lãnh 10 vạn lượng vàng đây.
Ta nhìn nó hí hửng cũng phì cười theo. Nữ tử lanh lợi nhưng quá sức
quậy phá, hên cho ta nơi này hoang vu không có người ở nếu không ta sợ
rằng ngày nào cũng có người tới mắng vốn ta thầy không biết dạy trò mất. Dạo nhóc con mới tới còn “lạ nước lạ cái” ta tưởng ta thâu nhận một đồ đệ ngoan, ta đâu biết ở lâu một chút tính xấu của nó lòi hết cả ra. Ta làm sư phụ mà suốt ngày phải nấu cho đồ đệ ăn vì ta dạy thế nào nha
đầu vẫn nấu dở tệ. Hồi mới dạy Như Ý độc dược thảo, nha đầu hí hửng mò
lên rừng hái lá thuốc bảo đem về pha chế dược tiện thể đem nấu ăn luôn. Dược thảo có nhiều loại ta ăn được nhiều loại ta không thể ăn, đâu
sung sướng như nhóc con ăn được cả. Nấu ăn đã dở tệ lại suốt ngày bỏ
mấy thứ rau có có độc vào làm gia vị. Rốt cuộc là ta vẫn phải tự nấu
lấy mà ăn dù rằng trong nhà có đệ tử xuất chúng.
Say này dạy nhóc con võ công sự thể còn diễn biến khó lường hơn. Trong mấy chiêu ta dạy, đồ đệ khoái nhất là đánh lén bằng kim châm. Ta đoán
một trong những lý do thú rừng bỏ đi cả là sợ bị nhóc con phóng kim
châm. Ngoài ra còn có mấy chiêu hành hạ dã man khác mà ta nhìn cũng
lạnh người. Đánh chính diện tiếp thu rất nhanh nhưng có vẻ không thích
lắm. Ta mà cho luyện tập tự do thì chỉ thấy lôi mấy chiêu đánh úp đối
phương ra duyệt tới duyệt lui. Lúc học khinh công khá một chút thì bắt
đầu đi phá mấy con chim. Ta cứ thấy nó ra khỏi nhà là biết chút nữa sẽ
có trứng chim mà ăn. Bất quá bây giờ ở trong cốc có phá chim phá thú thì mấy con đó cũng không phàn nàn gì được, chẳng biết sau này xuất cốc
đến chốn đông người nha đầu sẽ làm cái trò quỷ gì nữa.
- Ta tưởng con nói họ cho hạ giải thưởng xuống rồi.
- Thì đồ nhi bảo họ hạ xuống, đợi con dẫn xác tới con tự lãnh. Tiền cả đấy, đem cho người ngoài hết là thế nào. Uổng lắm.
- Họ chẳng dám mò tới phá chúng ta nhỉ.
- Cái đám vô tích sự đó việc đồ nhi nhờ chưa làm xong, đâu có
dám dẫn xác tới. Chạy tới chạy lui làm lộ tung tích của đồ nhi là đồ nhi đập cho một trận.
Hơn một năm trước ta có xuất cốc bắn tin cho Phi Bách Chiến nhờ hắn tới kinh thành cầu cứu Chiêu Văn phủ tìm cách nào đó hủy hôn dùm ta. Khi
nào xong việc thì báo tin cho ta biết thế mà hơn một năm nay toàn là
tin xấu hồi đáp khiến ta tức muốn trào máu. Chẳng hiểu cái tên thái tử
đó trúng nhầm cái tà gì mà lên cơn điên nặng thế. Chiêu Văn phủ làm cách nào cũng không hủy được hôn ước của ta. Tin tới nói hắn thẳng thừng từ chối lời cầu thân của công chúa Kim Quốc hết lần này đến lần khác
khiến nàng phẫn uất tự vẫn luôn. Theo ta đánh giá thì đây là hắn bị
người của Kim Quốc nắm thóp, cái tính ngang ngược mãi không chịu hủy
hôn với ta nên họ cứ nhằm vào đó tìm cách gây sự. Sau khi công chúa Kim Quốc tự sát thì họ xuất quân trả thù rửa nhục. Ngọc Quốc thì vừa kết
thông gia với Kim Quốc xong cũng xuất binh đánh Đại Nam Quốc gọi là trợ giúp thông gia một tay. Hai nước này vì thế mà một cách danh chính
ngôn thuận tấn công nước láng giềng mà không bị các nước khác nói vào
nói ra.
Ta dự đoán nếu hắn cưới công chúa Kim Quốc thì chiến tranh vẫn cứ xảy
ra. Vị công chúa, quân cảm tử đó thể nào chẳng tìm cách tự giết mình.
Chiêu này cũng không có gì mới lạ chỉ là khi dùng đều rất hữu hiệu thôi. Tin tức gả công chúa qua nước láng giềng mà công chúa bị nước láng
giềng hại chết thì kích động lòng quân còn mạnh mẽ hơn. Bất quá tên thái tử cứng đầu đó không đồng ý nên vở kịch chuyển hướng là nàng tự sát
thôi, nghe ra cũng bi thảm lắm. Chuyện gì càng bi thương càng khuấy động lòng dân mà. Có điều ta hận cái tên khốn nào quân sư ra cái chiêu này cho hoàng đế Kim Quốc. Nó làm ảnh hưởng thanh danh của ta quá độ. Thiên hạ bây giờ ai không biết thái tử Đại Nam Quốc si tình ta nên gây ra
chiến tranh với Kim Quốc. Nghe qua mà tức ơi là tức. Ta có làm cái quái quỷ gì đâu, không có ta thì hai nước trước sau gì cũng có chiến tranh
thôi, chạy đường nào thoát. Vấn đề là không phải dân tình ai cũng thông minh không bị lường gạt. Họ cứ nhè tên ta ra mà chửi rủa, làm như ta là căn nguyên mọi chuyện vậy. Đọc tin báo mà tức muốn trào máu họng.
Ta ghét cái tên quân sư khốn kiếp giấu mặt nào đó mà cũng ghét cả cái
tên thái tử họ Vương kia. Hắn kéo ta xuống bùn chung với hắn một cách
ngoạn mục. Chiêu Văn võ tướng xin hoàng thượng ban thánh chỉ cho đi giết giặc cứu nguy chỉ xin bệ hạ sau khi chiến thắng khải hoàn ban đặc ân
hủy hôn cho nữ nhi. Hắn đứng giữa triều hét toáng lên Chiêu Văn gia sao chưa ra trận mà đã đòi ban thưởng. Thân là thần tử mà gặp thế nước lâm nguy còn cù cưa ra điều kiện này nọ không phải là trung thần. Hắn là
cái tên khốn nạn, dám nói phụ thân và các ca ca ta không phải trung
thần thử hỏi ta có tức không. Thời này họ đề cao trung quân ái quốc,
hắn nói thế chẳng phải đả kích cả nhà ta từ trên xuống dưới không chừa
kẻ nào sao? Đã vậy hắn còn điên hết chỗ nói vỗ ngực tự kiêu xin bệ hạ
cho hắn làm thống soái đích thân xuất quân đi chặn địch. Chiêu Văn võ
tướng không ra trận thì hắn tự đi. Kế khích tướng này rõ là dùng rất
hay, cả nhà ta lại bỏ mạng lao vào chiến trường mà không đạt được một
ân điển nho nhỏ là hủy bỏ hôn ước kia đi.
Kết quả là Chiêu Văn gia ta đánh chặn Kim Quốc địch tan tác ở biên giới phía tây thì hắn cũng dần cho Ngọc Quốc địch ở biên giới bờ đông không còn manh giáp khiến cho công trạng hai bên ngang như nhau. Ngày chiến
thắng trở về hoàng đế mở tiệc ban thưởng các tướng lĩnh rất to. Cả nhà
ta chỉ muốn ân điển công trạng là hủy bỏ hôn ước thì hắn cũng leo lẻo
cái miệng muốn ân điển ban thưởng là không được hủy bỏ hôn ước. Chúng
quần thần khi xưa lúc mới bắt đầu còn chia làm hai phe một nửa ủng hộ
Chiêu Văn gia, một nửa ủng hộ thái tử. Có điều thời gian trôi qua quá
lâu mà thực lực hai bên cứ tương đương nhau mãi, cãi qua cãi lại hoài
cũng thấy chán nên chẳng còn ai hứng thú góp vui nữa. Thôi thì chuyện
nhà giữa nhạc phụ tương lai và con rể yêu dấu cứ để bọn họ tự giải
quyết với nhau. Họ chỉ đứng ngoài xem kịch cho đỡ mệt, lúc nào Chiêu
Văn gia tâu bẩm cái gì thì quay qua nhìn, khi nào thái tử xuất ngôn thì ngoái đầu lại phía thái tử hóng. Chuyện cứ thế mãi nên ai nấy cũng
quen đi, bây giờ lại thấy kịch cũ lặp lại cũng chẳng bàn tán câu nào.
Chỉ có một nhân vật ngày nào cũng phải nghe tấu tấu bẩm bẩm nhưng lại
không thể lơ đãng là cao quý hoàng đế kia. Lão ta bây giờ có một câu
nói độc quyền mà quần thần không ai không biết. Sau khi nghe khẩn cầu
của thần tử, lão nhìn xuống công trạng như nhau của cả hai bên, nhìn qua nhìn lại bóp trán lau mồ hôi buông một câu “để từ từ rồi tính”.