Thái Tử Phi Siêu Cấp Ác Bá

Chương 10: Chương 10




Tại một nhà trọ ở kinh thành.

“Ta nói cho các ngươi biết một bí mật, cháu ta là người hầu trong phủ thái tử, nghe được chuyện này.” Một nam tử trung niên nhìn xung quanh như sợ mình nói quá lớn tiếng, chẳng may bị nghe được.

“Bí mật gì? Nói mau…” Hai người ngồi cùng bàn rối rít, tò mò hỏi.

Nam tử trung niên kia cẩn thận nhìn xung quanh một lần nữa, rồi nói: “Ngày đó cháu ta trong phủ vô tình nghe được, thì ra Thái tử gia của chúng ta và Thái tử phi đến nay vẫn chưa động phòng đó.”

Hai người kia kinh ngạc hô lên: “Thật hay giả, lời này cũng không thể nói lung tung nha! Thái tử làm sao có thể chưa chạm qua Thái tử phi…”

“Đúng đó, đúng đó, không phải Thái tử gia đã có bốn tiểu thiếp, sao có thể cưới Thái tử phi mà còn chưa chạm qua người?”

“Ai biết được, nói không chừng là Thái tử gia không thích Thái tử phi. Các ngươi biết không? Cháu ta nói, ngay cả ngày động phòng lần đó, Thái tử gia đột nhiên bệnh nặng, cuối cùng ngay cả tân phòng cũng không tới, cứ như thế để cho tân nương độc thủ không khuê(*).” Người còn lại nói tiếp.

(*)独守空闺 độc thủ không khuê: dùng để tả người vợ chỉ lẻ loi một mình trong phòng.

Lúc này, nam tử trẻ tuổi vẫn ngồi ở góc, nghe không lọt một chữ những lời nói chuyện của ba người kia, hắn chậm rãi nhấc chén rượu lên, lắc lắc, khóe miệng nở một nụ cười tà tứ.

“Thái tử phi…” Tròng mắt của hắn thoáng qua một kia tinh quang, lẩm bẩm, cuối cùng uống hết chén rượu ngon kia.

Ban đêm. Phủ thái tử.

Tô Duyệt Duyệt một thân một mình lượn lờ ở trong phủ, đang định quay về Duyệt Tâm các nghỉ ngơi, đột nhiên…

“A, gia... Nhẹ một chút.” Một tiếng kêu nũng nịu truyền tới, không phải là Vương Nghê Thường sao? Thì ra tối nay Thái tử gia ngủ tại Nghê Thường các.

Tô Duyệt Duyệt tò mò ngừng cước bộ, nhìn ngó xung quanh, xác nhận là không có ai, mới lén lút nằm sát cánh cửa, lắng nghe động tĩnh bên trong.

“Gia, nhanh lên một chút, Nghê Thường thật khó chịu…” nghe giống như là đang không thể chờ đợi được.

“Được, bổn cung lập tức cho ngươi thoải mái…” Giọng Bắc Thần Hàn khàn khàn truyền ra.

Tô Duyệt Duyệt càng thêm tò mò, hồi xưa nàng mới chỉ xem phim con heo qua đĩa, chứ chưa từng thấy hình ảnh sống động bao giờ, không biết có cơ hội tìm hiểu, người cổ đại sẽ quan hệ vợ chồng như thế nào?

Tô Duyệt Duyệt khẽ nhìn xung quanh, sau đó bắt đầu lặng lẽ mở cửa phòng ra một chút xíu, ánh sáng bên trong xuyên qua khe cửa từ từ hắt ra ngoài, chẳng qua là, qua khe cửa cũng không thấy được gì.

“Kỳ quái, tại sao lại không nhìn thấy nhỉ?” Nàng nhíu mày, thấp giọng tự hỏi.

Lại mở to hơn một chút, nàng nheo tròng mắt cố gắng muốn nhìn, “Kỳ quái, người nào treo y phục trên cánh cửa? Thế thì làm sao thấy được gì…”

Tô Duyệt Duyệt vừa thấp giọng mắng, vừa qua khe cửa chậm rãi di rời, kỳ quái, sao lại giống như có mặt người ở đây?

“Ngươi muốn thấy cái gì hả?” đột nhiên cửa phòng bị mở ra, Tô Duyệt Duyệt không phòng bị trực tiếp nhào vào lồng ngực người trước mặt.

Nàng còn chưa kịp mở miệng, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền tới giọng mang ý trêu tức, “Trễ như vậy mà còn ở đây, thì ra ngươi đang yêu thương nhung nhớ ta nha!”

Tô Duyệt Duyệt lúng túng ngẩng đầu nhìn lại, khuôn mặt yêu nghiệt kia cư nhiên nở nụ cười vô hại, thì ra y phục ở cửa hóa ra là người này nha? Hắn làm sao vẫn đứng ở cửa đây?

“Hắc hắc, ta… ta đi ngang qua, đúng lúc muốn tới chào hỏi, các ngươi cứ tiếp tục…. ư ư a a đi!” Tô Duyệt Duyệt liếc nhìn Vương Nghê Thường trên chiếc giường.

“Khó thấy được Thái tử phi khoan hồng độ lượng như vậy, không bằng ba người chúng ta cùng nhau đi.” Bắc Thần Hàn dễ dàng kéo Tô Duyệt Duyệt đang chuẩn bị rời đi, sải bước tới chiếc giường, vứt nàng lên trên.

Khóe miệng Tô Duyệt Duyệt giật giật. Trời ạ! Thái tử gia này muốn chơi 3P(**), ngươi thật… thật là ngựa đực biến thái.

(**) từ gốc là n 'person' (people) NP; 1 nữ nhiều nam; 1 nam nhiều nữ hoặc nhiều nữ nhiều nam. Ngoài ra np có thể ám chỉ quan hệ yêu đương hay quan hệ trên giường. 3p trong trường hợp này là 2 nữ 1 nam.

Bắc Thần Hàn chủ động kéo đai lưng trên người mình, nhất thời lồng ngực tráng kiện kia hoàn toàn rơi vào trong mắt Tô Duyệt Duyệt, nàng không tự chủ được nuốt nước miếng, một cơ thể hoàn hảo nha!!!

“Thái tử phi, sao không cởi y phục? Có phải muốn bổn cung cời giúp ngươi không?” Hắn hài hước nói, sau đó làm bộ muốn tới giúp nàng.

Tô Duyệt Duyệt không nói hai lời, lập tức từ trên giường bò xuống, trốn rất xa, “Không… Không cần, Thái tử gia, người một lần muốn thỏa mãn hai nữ nhân, sẽ rất mệt, ra sợ ngươi không trụ nổi, cho nên các ngươi cứ với nhau là được rồi.”

“Ý của Thái tử phi, là đang hoài nghi năng lực của bổn cung phải không?” Bắc Thần Hàn lạnh lùng trừng nàng.

Hắn hoàn toàn không ngại, dùng hành động thực tế chứng minh cho nàng thấy, rốt cuộc mình có được hay không.

“Ngươi là ngựa đực biến thái, ngươi thích 3P ta không phải đối, nhưng đừng có tìm ta.” Tô Duyệt Duyệt khinh bỉ nhìn hắn.

Mặt Bắc Thần Hàn trầm xuống, cắn răng nói: “Tô Duyệt Duyệt, ngươi can đảm mắng một câu nữa xem.

Nữ nhân này càng ngày càng càn rỡ, hắn đường đường là một Thái tử lại bị nữ nhân mắng là ngựa đực, truyền đi thì ra thể thống gì được?

“À… Ta vừa nói gì sao? Ha ha… Thái tử gia người nghe nhầm rồi. Cái đó, ờ, ta đi trước, không quấy rầy hứng thú của các ngươi.” Nàng xoa mồ hôi lạnh, rất nhanh trí vội vàng phủ nhận, có câu nói, nữ nhân tốt không đấu với nam nhân, nhất là cái tên biến thái trước mắt này.

Bắc Thần Hàn nghe nàng nói, khuôn mặt cứng ngắc mới hòa hoãn xuống, coi như nàng thức thời, nhưng hắn không định bỏ qua cho nàng đơn giản như vậy.

“Đứng lại, bổn cung cho phép ngươi đi sao?”

Tô Duyệt Duyệt lúng túng quay đầu, nhìn hắn. Trời ơi là trời! Trên khuôn mặt của yêu nghiệt kia lại có thể nở nụ cười quỷ dị.

“Thái tử điện hạ, còn có chuyện gì sao?” nàng chớp chớp mắt, nghi ngờ hỏi.

Bắc Thần Hàn nhìn nàng, lãnh đạm ra lệnh, “Bắt đầu từ bây giờ, ngươi ngoan ngoãn đứng tại chỗ, nếu Thái tử phi thích nhìn bổn cung hoan ái, bổn cung sẽ cho ngươi xem thỏa thích.”

Hắn cũng không quên, vừa rồi Tô Duyệt Duyệt đã ở cửa rình coi hết, từ lúc có người dựa vào cửa hắn cũng biết người đó là nàng rồi.

Tô Duyệt Duyệt kinh ngạc trợn to hai mắt, nam nhân này thật không biết xấu hổ, không chỉ biến thái, còn thích mấy trò kích thích này, xxoo cũng muốn người khác rình xem, thật là đại biến thái mà!

“Gia, không phải người thực sự muốn Thải tử phi ở một bên quan sát à?”Vương Nghê Thường lén trợn mắt với Tô Duyệt Duyệt, sau đó uốn éo dính sát vào người Bắc Thần Hàn.

Nàng vất vả mới có cơ hội ở cùng Bắc Thần Hàn một đêm, lại bị ác nữ trước mắt này quấy rối, còn phải làm chuyện kia trước mặt nàng ta.

“Thế nào? Nghê Thường không muốn sao? Không có việc gì, bổn cung để ngươi đi, sau sẽ gọi Điệp Nhi tới đây.” Bắc Thần Hàn không nhịn được nói, làm bộ muốn đi ra ngoài.

Vương Nghê Thường nhanh chóng kéo Bắc Thần Hàn lại, cơ hội lớn như vậy, làm sao nàng có thể nhường cho nữ nhân khác, “Gia, đừng tức giận nữa! Nghê Thường nghe lời của gia mà.”

Tô Duyệt Duyệt thấy đông cung sống sắp sửa bắt đầu, lén dịch chuyển tới cạnh cửa, nhanh chóng mở cửa phòng, muốn vội vàng chạy ra.

“Tô Duyệt Duyệt, còn chưa bắt đầu, đã muốn chạy sao?” Bắc Thần Hàn dễ dàng chế trụ hai tay của nàng, cười nói.

Tô Duyệt Duyệt lúng túng ho khan vài tiếng, lại lần nữa không có chí khí nhìn hắn, “À, chỉ là ta thấy ánh trăng bên ngoài không tệ, muốn đi dạo một vòng ngắm trăng rồi sẽ quay trở về cuộc vui…”

Làm sao Bắc Thần Hàn không biết nàng đang suy nghĩ gì, khuôn mặt vốn lạnh lùng bỗng nở nụ cười quỷ dị, “Vậy bổn cung sẽ cho ngươi vừa ngắm trăng vừa xem diễn!”

Tô Duyệt Duyệt lần nữa kinh ngạc trợn to hai mắt, xem diễn? Xem cái gì diễn? “Ách, Thái tử điện hạ có ý gì?”

“Chờ một tý ngươi sẽ biết.” Cuối cùng nụ cười quỷ dị của Bắc Thần Hàn biến mất, trong nháy mắt khiến Tô Duyệt Duyệt có cảm giác bất an.

Đêm khuya.

Dưới ngọn đèn dầu, trong phòng truyền ra từng tiếng nữ nhân rên rỉ cùng với tiếng thở hổn hển của nam nhân, hình như nữ nhân càng kêu càng kịch liệt, muốn cố ý cho tất cả mọi người biết bọn họ đang ở trong phòng làm chuyện gì.

Mà này trái ngược với không khí tràn đầy xuân sắc trong phòng, có một thân thể nhỏ bé, bị trói thật chặt trên cây, ngẩng đầu vừa có thể thưởng thức trăng tròn của tháng, cúi đầu có thể nghe rõ từng tiếng rên rỉ bên dưới.

“Tên biến thái chết tiệt, dám trói ta trên cây, không biết ngắm trăng trong hoàn cảnh này rất thống khổ sao?” Tô Duyệt Duyệt hung hãn nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, không ngừng mắng liên tiếp.

Tô Duyệt Duyệt ngước đầu nhìn hướng ba mươi độ, nhìn trăng tròn sáng rực trên kia, nội tâm dâng lên một trận phiền muội, mình đã đi tới cổ đại được hai tháng, nhưng không biết làm cách nào có thể quay trở về hiện đại được, không biết thế kỷ hai mốt cũng là trăng tròn như thế này không đây?

Đột nhiên một bóng hình vụt qua, đi thẳng tới trước mặt Tô Duyệt Duyệt, rất có lễ độ hỏi: “Cô nương, xin hỏi người là Thái tử phi sao?”

Tô Duyệt Duyệt hít một hơi khí lạnh, đã trễ thế này, tại sao lại có hắc y nhân ở đây?

“Ta là Thái tử phi, công tử họ gì? Tìm ta có việc gì sao?” nàng cũng vô cùng lễ độ hỏi lại.

Hai tròng mắt nam tử áo đen thoáng qua tia cười, hài hước nói: “Tại hạ là Uyên Ương Hồ Điệp, tới phá thân của nàng.”

Tô Duyệt Duyệt đang muốn nói ‘xin chào, rất hân hạnh được gặp ngươi’, tuy nhiên, nam tử kia vừa nói xong không đợi Tô Duyệt Duyệt phản ứng trực tiếp khiến nàng bất tỉnh, cũng nhanh chóng mở trói dây thửng, trực tiếp vác nàng trên vai, nhanh chóng rời khỏi phủ Thái tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.