Thái Tử Phi Siêu Cấp Ác Bá

Chương 11: Chương 11




Không bao lâu sau, tiếng rên rỉ trong phòng dần dần dừng lại, Bắc Thần Hàn lật thân nằm trên giường, mà Vương Nghê Thường hình như chưa đủ, lần nữa muốn gợi lên dục vọn của hắn. “Gia, Nghê Thường còn muốn…”

“Không nghĩ tới ngươi thật đúng là dâm đãng! Được, chúng ta tiếp tục…” Bắc Thần Hàn lại lật người đè nàng phía dưới, khóe mắt quét qua cửa.

Hắn phỏng đoán Tô Duyệt Duyệt nghe sẽ thấy cô đơn khó nhịn đi! Cũng tốt, nếu để cho nàng nghe nhiều lần, nói không chừng nhất định sẽ chịu không nổi mở miệng cầu xin hắn.

Nghĩ tới đây, nội tâm Bắc Thần Hàn dâng lên một sự hưng phấn và mong đợi, chuẩn bị bắt đầu chiều ý người phía dưới, đột nhiên…

“Cốc, cốc, cốc.” Một tràng tiếng gõ cửa trong nháy mắt cắt đứt mê tình của hai người trong phòng.

Khóe miệng Bắc Thần Hàn nhấc lên một nụ cười đắc ý, thì ra nàng đã không thể chờ đợi được.

“Chuyện gì?” Hắn nhìn cửa, giọng khàn khàn hỏi.

“Thái… Thái tử điện hạ, là… Thuộc hạ có việc gấp cần bẩm báo.” Thị vệ khiếp đảm nói, hắn biết khi Thái tử gia ở trong phòng làm chuyện, khi bị quấy rầy nhất định sẽ giết người, nhưng hắn vẫn muốn tới bẩm báo.

Lúc Bắc Thần Hàn thấy người ngoài cửa không phải Tô Duyệt Duyệt, trong lòng thoáng qua tia mất mát, dục vọng trong cơ thể cũng dập tắt, vội vàng đứng lên mặc xong áo bào, bước nhanh ra ngoài cửa phòng.

“Chuyện gì? Lúc này, ánh mắt hắn nhìn thấy trên thân cây trống rỗng, nữ nhân vốn được trói trên đó giờ cư nhiên không thấy.

“Điện hạ, Thái tử phi xảy ra chuyện…” Thị vệ cung kính vội vàng nói.

Bắc Thần Hàn kinh ngạc một cái, nghi ngờ nhìn thị vệ: “Cái gì gọi là xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?”

“Điện hạ, mời đi xuống xem qua một chút thì sẽ biết.” Thị vệ tiếp tục nói.

Lúc bọn họ bắt đầu tuần tra, thấy Tô Duyệt Duyệt bị trói trên cây, vì là lệnh của Thái tử nên bọn họ chỉ có thể coi như không thấy, tiếp tục đi tuần tra, chẳng qua là khi xong một vòng quay lại, phát hiện không thấy Thái tử phi, vốn nghĩ là Thái tử thả người, nhưng khi thấy một ký hiệu ở dưới tàng cây, mới giật mình thấy xảy ra chuyện lớn rồi.

Bắc Thần Hàn dâng lên một dự cảm bất an, chậm rãi đi về phía cây kia, khi hắn tới tàng cây, hoàn toàn kinh ngạc trợn to hai mắt, ngoài sự bất an càng lớn, còn có thêm hừng hực lửa giận.

“Đáng chết, Uyên Ương Hồ Điệp xông vào phủ Thái tử, các ngươi lại có thể không hay biết!” Cặp mắt kia của hắn giờ ngập tràn máu tanh, nhìn chằm chằm đám thị vệ kia mà quát lớn, giờ phút này trông hắn như dã thú đang nổi điên.

“Thái tử điện hạ thứ tội!” Đám thị vệ kia chưa bao giờ thấy Bắc Thần Hàn tức giận như thế, rối rít quỳ xuống.

“Lập tức phái toàn bộ thị vệ trong phủ đi ra ngoài, không tìm được các ngươi đừng mong sống sót!” Hắn lại lần nữa tức giận quát lớn.

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới Uyên Ương Hồ Điệp lại to gan như vậy, dám lẻn vào phủ Thái tử trộm người đi. Đáng chết! Hắn lại bị kích thích trói Tô Duyệt Duyệt trên cây, nếu như không trói nàng, hoặc chỉ cần điểm huyệt Tô Duyệt Duyệt thì nàng có thể tránh được. Đáng chết, hắn rốt cuộc đang làm gì? Vừa nghĩ tới Tô Duyệt Duyệt rơi vào trong tay hái hoa tặc, đáy lòng hắn đột nhiên dâng lên một nỗi lo sợ và sự bất an xưa nay chưa từng có.

Giờ phú này hắn không cách nào an tĩnh chờ tin tức ở trong phủ, hắn bước nhanh tới chuồng ngựa, kéo ra một con rồi không do dự nhảy lên, tự mình ra phủ tìm kiếm Tô Duyệt Duyệt. Hắn cũng lén sai ngự lâm quân bên ngoài hoàng cung tìm kiếm từng nhà, không bỏ qua bất kỳ góc nhỏ nào.

Trong rừng. Một nhà gỗ nhỏ.

Uyên Ương Hồ Điệp ném Tô Duyệt Duyệt đang hôn mê lên trên giường, cẩn thận nhìn nữ nhân xinh đẹp này, hắn hoàn toàn không thể tin được, những lời nói trong nhà trọ là sự thật, đến bây giờ Thái tử phi vẫn là xử nữ, điều này nhất định là có ẩn tình, nếu không người đẹp như vậy, làm sao để nàng chịu cảnh độc thủ khuê ích đây?

Hắn chậm rãi đi tới giường, bàn tay chậm rãi vuốt ve gương mặt trắng nõn của nàng, dời dần xuống phía dưới, không chút do dự tháo đai lưng trên người nàng, đột nhiên…

“Sờ đủ chưa?” Tô Duyệt Duyệt bỗng chốc mở to mắt, trong lúc hắn chưa kịp hành động, ngân châm trên tay lén đâm hắn một nhát.

Hiển nhiên Uyên Ương Hồ Điệp không ngờ tới nàng có thể tỉnh lại, đầu tiên là kinh ngạc, sau lại khôi phục bình thường, “Mỹ nhân, tỉnh rồi à? Tỉnh rồi là tốt nhất, như vậy yêu thương mới có phản ứng, mới có đủ kích thích.”

“Thì ra ngươi chính là Uyên Ương Hồ Điệp mà mọi người đang nói tới. Rốt cục bọn ta chờ được ngươi. Xem ra những người trong khách sạn truyền tin thật nhanh nha! Sớm như vậy đã dẫn được rắn ra khỏi hang.” Tô Duyệt Duyệt nở nụ cười chiến thắng, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn.

Nếu mấy người Bắc Thần Hàn không chịu để nàng giúp một tay, nàng không thể làm gì khác hơn là tự mình thả mồi, dẫn dụ hái hoa tặc này tới cửa. Cho nên nàng cố ý thu mua mấy người làm, thả tin tức tấm thân xử nữ ra ngoài, mục đích chính là muốn Uyên Ương Hồ Điệp biết được, còn có một Thái tử phi chờ hắn đến, không nghĩ tới, nhanh như vậy hắn đã tới cửa.

“Ngươi… Là ngươi cố ý dẫn dụ ta tới, ngươi không sợ ta sao?” Uyên Ương Hồ Điệp hoàn toàn kinh ngạc trợn to hai mắt, trong tròng mắt đầy vẻ khó tin nhìn nàng chằm chằm.

Đây là lần đầu hắn gặp phải tình huống như thế này, mỗi cô gái sau khi bị trói tới đây, đều khóc sướt mướt cầu xin tha thứ, không nghĩ tới nữ nhân này lại cam tâm tình nguyện, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“Cho dù có phải ngươi dẫn dụ ta tới hay không, bây giờ, chúng ta nên làm chuyện chính thì quan trọng hơn, đợi một lát ta sẽ cho ngươi hưởng thụ niềm vui thú khi hoan ái.” Uyên Ương Hồ Điệp đã sớm không thể chờ đợi, trực tiếp bò lên giường, đặt nàng phía dưới, cũng đè hai tay của nàng lên đỉnh đầu, không cho cơ hội phản kháng.

Trong mắt Tô Duyệt Duyệt thoáng qua một tia tinh quang, không biết ngươi còn đợi được hay không nha? Chờ một chút, dược liệu cũng sắp phát tác rồi.

“Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất nên buông ta ra, nếu không trong vòng ba tháng ngươi không thể làm gì nữ tử khác được đâu.” Tô Duyệt Duyệt cười hi hi nhìn hắn nói.

Uyên Ương Hồ Điệp dường như nghe phải chuyện gì đó buồn cười, nhìn nàng chế giễu: “Ngươi uy hiếp ta cũng không được đâu, ta là tình thế bắt buộc.”

Sau khi nói xong, hắn trực tiếp cúi người xuống, hôn lên bả vai nàng, không thể phủ nhận, mùi thơm trên người nữ nhân này dễ dàng kích thích cơ thể hắn, còn nghĩ nàng vẫn là xử nữ, đợi lát nữa chắc còn khiến hắn điên cuồng hơn.

Tô Duyệt Duyệt hoàn toàn không phản kháng, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Rồi sau đó, miệng nhỏ nhắn khẽ lầm bẩm, “Năm, bốn, ba, hai, một…”

“Ngươi đang làm gì thế?” Uyên Ương Hồ Điệp hoàn toàn không hiểu ngẩng đầu nhìn nàng hỏi.

“Bắt đầu từ bây giờ, ngươi chắc chắn phải cấm dục ba tháng.” Nàng nở nụ cười như ánh mặt trời.

“Buồn cười, hiện tại ta sẽ cho ngươi biết, cảm giác dục tiên dục tử…” Căn bản hắn không để ý lời nàng nói, bởi vì dục hỏa trong cơ thể không chờ đợi hắn nữa.

Hắn không chút do dự vén quần Tô Duyệt Duyệt lên, cùng lúc cởi ra quần trong của mình, muốn cho nàng tận mắt nhìn thấy mình có thể ngẩng cao như thế nào, chẳng qua khi cả người hắn đang tràn đầy dục hỏa, quần trong cởi xong, cái vốn nên hiên ngang giờ phút này lại mềm nhũn nằm sấp xuống ngủ say.

“Á, tại sao có thể như vậy?” Hắn cúi đầu, kinh ngạc trợn to mắt nhìn phân thân đang ngủ của mình, hắn lắc lắc, cố gắng gọi nó dậy, nhưng khi hắn buông tay, nó lại rũ xuống một lần nữa, hoàn toàn không để ý tới chủ nhân kêu lên.

“Phốc… Ha ha… Quả chuối của ngươi buồn ngủ, nó muốn bế quan ba tháng, cho nên ngươi không thể làm gì khác hơn là cấm dục ba tháng rồi.” Tô Duyệt Duyệt nhìn một loạt động tác đáng yêu của hắn, cuối cùng không nhịn được lại bật cười.

Uyên Ương Hồ Điệp hoàn toàn không thể tiếp nhận, vội vàng đứng dậy, cũng dùng tay phải của mình ma sát một chút, muốn thử, cuối cùng hắn với bộ mặt thất bại nhìn chằm chằm Tô Duyệt Duyệt vừa mới xuống giường.

“Ngươi bỏ thuốc ta đúng không? Giải dược đâu mau đưa đây!” Tròng mắt Uyên Ương Hồ Điệp nguy hiểm nheo lại, ngoan lệ nhìn nàng chằm chằm.

Tô Duyệt Duyệt không sợ hãi nhìn lại hắn, giải thích rõ ràng, “Ta không có giải dược, nhưng ngươi yên tâm, ba tháng sau, nó sẽ tự nhiên khôi phục lại, trong ba tháng này, ngươi hãy ngoan ngoãn an phận thủ thường, đừng đi hại những cô nương vô tội kia nữa.”

Uyên Ương Hồ Điệp thoáng qua một chút phức tạp cùng tán thưởng, nhìn nàng, “Quả nhiên ngươi rất khác với mọi người, so với các cô nương kia, ngươi thật thú vị, cũng rất gan dạ.”

Tô Duyệt Duyệt có chút kinh ngạc khi hắn khen mình như vậy, mà không phải một chưởng đánh chết nàng, đột nhiên nàng rất muốn nhìn khuôn mặt của người nam nhân trước mắt này, lại nói lúc nãy bị hắn ăn thật nhiều đậu hũ, cũng nên đáp trả cho nàng nhìn mặt hắn đi chứ!

Trong mắt Tô Duyệt Duyệt thoáng qua tia tinh nghịch, mở miệng nói: “Ta có thể nhìn khuôn mặt ngươi sao?”

Nói xong nàng nhanh chóng vươn tay muốn lấy khăn che mặt của hắn xuống, Uyên Ương Hồ Điệp đã sớm biết được suy nghĩ đó, nhanh nhẹn nắm chặt cổ tay Tô Duyệt Duyệt, nhìn nàng.

“Trước tiên chúng ta thương lượng, một khi ngươi nhìn thấy bộ dáng của ta, vậy phải phụ trách với ta nhé!” hắn nhìn khuôn mặt bé nhỏ kia, trong mắt còn tia tinh nghịch.

Tô Duyệt Duyệt lúng túng ho khan, “Cái đó… Ta không nên nhìn thì tốt hơn.”

Chẳng may dáng dấp hắn xấu, mà nàng nhìn thấy khuôn mặt hắn còn phải phụ trách, như vậy là ăn nhiều thua thiệt nha!

“Không còn kịp rồi.” Hắn cười một tiếng, cầm bàn tay bé nhỏ của nàng, nhẹ nhàng kéo xuống, khăn che mặt màu đen kia ngay lập tức rơi xuống.

Đầu tiên là Tô Duyệt Duyệt sửng sốt, sau khi thấy rõ gương mặt nam nhân kia, nhất thời hít một hơi khí lạnh! Trời ạ! Tại sao lại là gương mặt đẹp đến mức yêu nghiệt như thế này! Tại sao ở cổ đại, hái hoa tặc cũng mê người như thế chứ! Quá bất công rồi!

“Ngươi đẹp như vậy, tại sao muốn làm hái hoa tặc?” Nàng nghi hoặc nhìn hắn hỏi.

Đã đẹp như vậy, sẽ có rất nhiều cô gái thích, nhưng mà, tại sao hắn lại làm chuyện bẩn thỉu hạ lưu như thế này đây?

Nụ cười của nam tử đột nhiên biết mất không còn dấu vết, trên mặt đổi lại là sự âm trầm: “Ngươi biết quá nhiều rồi.”

Tô Duyệt Duyệt không hiểu tại sao hắn đột nhiên tức giận, chẳng lẽ hắn có bí mật không muốn cho ai biết, có chuyện khổ tâm sao? Chẳng qua là nàng chưa kịp mở miệng nói chuyện, một lần nữa bị làm cho ngất đi.

“Tô Duyệt Duyệt.” Nam tử nhìn nàng thật sâu, trực tiếp vác lên vai, cất bước đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.