Thái Tử Phi Siêu Cấp Ác Bá

Chương 12: Chương 12




Bên ngoài thành.

Bắc Thần Hàn giục ngựa phi khắp nơi tìm tung tích Tô Duyệt Duyệt, chẳng qua là tìm nửa ngày vẫn không thấy tung tích. Thời gian đã qua lâu như vậy, không biết Tô Duyệt Duyệt có bình an vô sự hay không, chẳng may nàng thực sự…

Vừa nghĩ tới hình ảnh đấy, hắn chỉ cảm thấy mình buồn bực đến mức hít thở không thông.

Hắn kéo cương ngựa, chuyển hướng, chuẩn bị tìm kiếm chỗ khác.

“Thái tử điện hạ!” Đột nhiên một thị vệ cưỡi ngựa chạy nhanh tới trước mặt hắn.

Bắc Thần Hàn nhìn tên thị vệ kia, lạnh đạm hỏi: “Chuyện gì?”

“Bẩm báo điện hạ, Thái tử phi đã trở về phủ.” Thị vệ không dám chậm trễ vội vàng bẩm báo.

Trong nháy mắt, khói bụi mù mịt, tiếng vó ngựa xa dần, chẳng biết lúc nào Bắc Thần Hàn đã không còn trước mặt.

Thị vệ vội vàng lau mồ hôi, thái tử điện hạ cũng quá nôn nóng rồi.

Phủ thái tử, Duyệt Tâm các.

Tô Duyệt Duyệt vui vẻ cáo biệt vị hái hoa tặc cực đẹp kia, sau đó thay đổi trang phục mà mình tự thiết kế, ngồi luyện yoga trên chiếc giường. Từ khi đi tới cổ đại, ăn xong ngủ, dáng người cũng béo lên một vòng rồi, ở hiện tại nàng rất chú trọng dáng người, làm sao có thể để mình bị béo lên đây.

Nàng hít một hơi thật sâu, đưa tay ra phía trước, quỳ sát xuống ghế, nửa người cũng nằm rạp xuống, cái mông thì vểnh lên thật cao, dùng tư thế cực hạn nhất của cơ thể để chống đỡ.

“Bình…” Đột nhiên cửa phòng bị lực bên ngoài đạp mạnh, Bắc Thần Hàn với bộ mặt lo lắng bước nhanh tới, giữ bả vai nàng thật chặt, khiến nàng nằm bẹp dí xuống giường.

Thân thể Tô Duyệt Duyệt run rẩy, mắt Bắc Thần Hàn càng sâu hơn, hắn lo lắng, trực giác cho thấy Tô Duyệt Duyệt chắc hẳn là bị thương, nếu không tại sao không dám đối mặt với mình.

“Duyệt Duyệt, ngươi đứng lên trước, để bổn cung xem ngươi bị thương chỗ nào?” Bắc Thần Hàn vừa nói, vừa muốn đỡ nàng đứng lên.

Đầu Tô Duyệt Duyệt đầy mồ hôi, cắn răng, giọng nói chứa sự nhẫn nại: “Đừng chạm vào ta… Ta bị rút gân…”

Đáng giận, cơ thể người này quá yếu, kéo gân không bao lâu đã bị rút gân.

Bắc Thần Hàn trong nhất thời không nghe hiểu lời của nàng, rút gân? Hắn chỉ nghe gảy đàn đến mức rút gân, chứ chưa từng nghe nằm cũng bị rút gân?

“Duyệt Duyệt, vậy ngươi đứng lên trước, nhanh một chút.” Bắc Thần Hàn muốn xác nhận nàng thật sự không sao mới có thể yên tâm được.

Hắn rất nghi ngờ, Uyên Ương Hồ Điệp đưa Tô Duyệt Duyệt về phủ, nhìn dáng vẻ Tô Duyệt Duyệt, không giống như đã từng bị làm nhục, vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, giữa Tô Duyệt Duyệt và Uyên Ương Hồ Điệp đã xảy ra chuyện gì?

“Hô…” Tô Duyệt Duyệt mở to miệng thở ra một hơi, cưỡng ép mình nâng nửa người lên, khôi phục lại tư thế cũ.

Trời ạ! Mới vừa rồi bị rút gân đau chết mất, xem ra sau này phải luyện tập nhiều mới được.

Bắc Thần Hàn vội vàng quét mắt qua cả người nàng, lo lắng hỏi: “Duyệt Duyệt, ngươi không sao chứ? Uyên Ương Hồ Điệp có làm gì với ngươi không?”

Hắn không thể tin được, Tô Duyệt Duyệt có thể thoát khỏi ma trảo của Uyên Ương Hồ Điệp.

“Hắn muốn làm gì với ta cũng không được đâu, vì trong ba tháng, chắc chắn hắn không thể chạm vào nữ nhân.” Tô Duyệt Duyệt nghĩ đến dáng vẻ hái hoa tặc vừa lo lắng lại thêm sự thất bại đã cảm thấy buồn cười.

Lúc đầu ở khóa huấn luyện chuyên nghiệp, có một môn học là chế tạo thuốc, cho dù là thuốc tây hay thuốc đông, đối với nàng đều nắm rõ trong lòng bàn tay, loại thuốc dành cho nam nhân kiểu này, nàng đã chế tạo nhiều lắm rồi.

Bắc Thần Hàn thấy trên vẻ mặt nàng là nụ cười quỷ dị, sự lo lắng trong lòng cũng giảm xuống, xem ra Tô Duyệt Duyệt không sao. Giờ phút này nghĩ đến nữ nhân mình suýt nữa bị Uyên Ương Hồ Điệp ức hiếp, đáy lòng hắn không khỏi tức giận.

Đuôi mắt Tô Duyệt Duyệt thấy Bắc Thần Hàn tức giận, không biết hắn lại làm sao, “Này, sắc mặt ngươi sao khó coi thế? Ta mới là người bị bắt ngươi ở đây khó chịu cái gì?”

Bắc Thần Hàn liếc nhanh khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, tầm mắt dời dần xuống, mới phát hiện nàng đang mặc y phục mà mình chưa thấy bao giờ, vải vóc đơn bạc chỉ bọc lại bộ ngực của nàng, cánh tay trắng noãn cùng với vòng eo thon mảnh khảnh lộ trong không khí, còn có cặp chân tuyết trắng thon dài, trong nháy mắt tròng mắt hắn trở nên nóng bỏng.

Nữ nhân này, không biết rằng giờ phút này nàng có bao nhiêu mê người sao? Nàng là đang câu dẫn hắn sao?

Tô Duyệt Duyệt nhạy bén phát hiện ra ánh mắt Bắc Thần Hàn đang là hai ngọn lửa, cảnh giác vội vàng xuống giường. “Này này, trong đầu ngươi đừng có nghĩ tới những thứ kia đi.”

Giờ phút này nàng chỉ mặc áo lót ngắn cùng với tiết khố, mặc dù nàng không cảm thấy gì, nhưng nàng biết, ở trước mặt tên đại biến thái này, không phải là sự câu dẫn trí mạng đối với hắn sao.

Quả nhiên…

Tô Duyệt Duyệt mới bước xuống khỏi chiếc giường, Bắc Thần Hàn đã đi tới kẹp nàng quay trở về, cũng chế trụ bàn tay nhỏ bé của nàng, hắn sợ nàng điểm huyệt và cũng không muốn bị nữ nhân này vô tình đạp xuống giường một lần nữa.

“Tiểu mèo hoang, lần này xem ngươi chạy như thế nào, thời gian chúng ta động phòng đã kéo dài lâu lắm rồi.” Hắn tà mị cười một tiếng, thổi một cái ở bên tai nàng.

Tròng mắt Tô Duyệt Duyệt thoáng qua sự kinh hoảng, muốn giơ tay lên lại bị hắn giữ lại, ghê tởm, vừa tránh khỏi ma trảo của hái hoa tặc, hiện tại lại bị tên biến thái này chiếm tiện nghi!

Bắc Thần Hàn một tay kéo đai lưng của mình, trực tiếp trói bàn tay nhỏ bé không để yên của nàng lên đầu giường, phòng ngừa sau này Uyên Ương Hồ Điệp đánh chủ ý lên Tô Duyệt Duyệt, tối nay nhất định phải biến Tô Duyệt Duyệt trở thành nữ nhân của mình.

“Này, anh đẹp trai, ngươi đang làm cái gì đấy?” Tô Duyệt Duyệt có chút kinh ngạc nhìn hắn, Thái tử gia lại dám trói nàng, loại tình huống này khiên nàng nghĩ đến tình tiết trong các câu chuyện SM(*).

(*) SM là Sadist & Masochist: Người bạo dâm (hay ác dâm) và người khổ dâm (hay thống dâm). Hoặc là Servant & Master (Người hầu & chủ nhân), thể hiện mối liên hệ giữa một cặp người trong đó một người thích thú được hành hạ người khác và người kia lại thích bị người khác hành hạ, có thể ám chỉ mối quan hệ liên quan tới tình dục hoặc không.

“Thái tử điện hạ, chẳng lẽ ngươi thích chơi SM à? Loại biến thái như này không dễ chơi nha. Ngươi nên nhanh đi tìm ngự y giúp ngươi điều trị tâm bệnh, nếu không để đấy càng ngày càng nghiêm trọng thì ngươi xong rồi.” Tô Duyệt Duyệt đã sớm phát hiện tình cảnh nguy hiểm của mình, tốt bụng khuyên nhủ hắn.

“Câm miệng.” Khóe miệng Bắc Thần Hàn co rút, cắn răng nghiến lợi nói.

Đáng chết, nữ nhân này lại hoài nghi hắn bị bệnh, chịu thua suy nghĩ của nàng.

“Chẳng lẽ không phải? Ngươi nhìn lại mình bây giờ xem… Ngô.” Tô Duyệt Duyệt định tiếp tục nói, nhưng câu tiếp đã bị hắn chặn lại.

Chẳng qua là nàng chỉ kinh ngạc lúc đầu, sau đó cũng không tiếp tục chống cự, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Ánh mắt lạnh của Bắc Thần Hàn thoáng qua sự nghi ngờ, đối với sự ngoan ngoãn của Tô Duyệt Duyệt, nhưng suy nghĩ một chút, tay nàng đã bị hắn trói lại, không thể nào chạy trốn được.

Tròng mắt hắn dần trở nên thâm thúy, triền miên hôn chiếc miệng nhỏ nhắn của nàng, miệng nàng ngọt ngào hơn hắn tưởng rất nhiều lần, hắn cũng không biết vì sao lại như thế, bản thân mình không hề thiếu nữ nhân, nhưng luôn bị nữ nhân này hấp dẫn, hận không thể mỗi ngày mỗi đêm có thể ôm nàng ngủ.

Tô Duyệt Duyệt mở to mắt, nhìn bộ dáng hắn đắm chìm trong nụ hôn, nét dịu dàng trên gương mặt tuấn tú khiến hắn trở nên rực rỡ, ngay cả nàng cũng không tự chủ được bị mê hoặc.

Đột nhiên, mắt hắn mở ra, bên trong con ngươi có nhu tình cùng sự giãy khiến nàng đột nhiên xao động, có một thứ gì đó làm nhiễu loạn lòng nàng.

Nàng bị bệnh sao? Nếu không lại có thể thấy được tình cảm trong con người tên biến thái này đây? Đã nói không thể sống chung với người đẹp quá lâu, xem đi, xem đi. Tâm nhỏ bé của nàng đã bắt đầu không ngoan rồi…

“Duyệt Duyệt, có thể thật lòng tiếp nhận bổn cung được không?” Bắc Thần Hàn buông miệng nàng ra, nhịn xuống dục vọng, nhìn nàng hỏi.

Tô Duyệt Duyệt có chút kinh ngạc nhìn hắn, trên khuôn mặt yêu nghiệt mê người kia khiến người khác không thể hiểu rõ được, thật lòng sao? Cái rắm! Thái tử này có tận bốn tiểu thiếp, thật tâm cái gì chứ!

“Anh đẹp trai, ta khuyên ngươi tốt nhất nên buông ta ta, nếu không đừng trách ta.” Nàng cười quỷ dị, nhìn hắn ra ám hiệu.

Trong mắt Bắc Thần Hàn thoáng qua tia thất vọng, sau đó rất nhanh khôi phục lại bình thường, hắn nhếch miệng, thổi khí bên vành tai của nàng.

“Tối nay ngươi trốn không thoát đâu.” Mặc dù Tô Duyệt Duyệt không muốn, nhưng hắn không có ý định bỏ qua.

Sau khi nói xong, hắn tiếp tục hôn vành tai của nàng, bả vai, một bàn tay xé ra, hai bầu ngực mê người trong nháy mắt hiện rõ, tròng mắt hắn sâu hơn, nơi cổ họng thít lại, trực tiếp ngậm một bên, tà tứ trêu chọc.

Cả người Tô Duyệt Duyệt run nhẹ, trong cơ thể cũng trở nên trống rỗng, giờ phút này nàng cũng muốn có hắn, nhưng hết thảy không còn kịp rồi, xem ra cơ thể này đúng là thiếu hụt, sớm biết thế đã không bỏ thuốc, thật hối hận, thật hối hận nha!!!

Bắc Thần Hàn thu vào đáy mắt khuôn mặt ửng đỏ của Tô Duyệt Duyệt, trong mắt thoáng qua sự đắc ý, nữ nhân này cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác, quả nhiên phản ứng cơ thể mới là thành thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.