Bầu trời trong xanh, trên thảo nguyên một nhóm người nhàn nhã dắt ngựa.
“Lão Tứ, nghe nói trước đó đệ cất giấu một con ngựa tốt, có thật không?” Nhị hoàng tử cười cười nói.
“Nhị ca, tin tức thật là nhanh nha! Chuyện gì cũng không qua được mắt
huynh, không sai, con ngựa kia là một con ngựa rất tốt.” Tứ hoàng tử
vốn là một người cuồng ngựa, đối với ngựa tốt hay không, nhìn một phát
là biết ngay.
“Vậy sao đệ không mang ra cho chúng ta nhìn một chút?” Tam hoàng tử cũng phụ họa theo.
“Ngựa tốt sao có thể tùy ý mang ra được chứ, cứ nuôi ở nhà là được rồi.” Tứ hoàng tử giống như giữ bảo bối, không muốn mang ra ngoài.
Nhóm người phía trước không ngừng nói chuyện phiếm, phía sau là Tô Duyệt Duyệt đang nhăn nhó, trên mặt cũng thể hiện rõ vẻ “Ta khó chịu”. Bắc
Thần Hàn thì đang dắt một con ngựa cái, thấy sự khó chịu trên mặt nàng,
nhất thời vừa bực mình lại cũng cảm thấy buồn cười.
Sáng sớm hôm nay, Tô Duyệt Duyệt nghe nói nhóm người này muốn đi cưỡi
ngựa, cũng cao hứng đòi tham gia, chẳng qua Bắc Thần Hàn không muốn Tô
Duyệt Duyệt cưỡi ngựa, cũng vì suy nghĩ cho an toàn của nàng, nên không
thể làm gì khác hơn tìm một con ngựa cái hiền lành cho nàng, kết quả,
suốt dọc đường Tô Duyệt Duyệt đều luôn là…
“Này, ta muốn cưỡi ngựa đực, không muốn cưỡi ngựa cái!” Tô Duyệt Duyệt lại một lần nữa không vừa lòng kháng nghị.
Thái tử gia này nhất định cố ý, lại có thể không cho nàng cưỡi ngựa đực
cao lớn mạnh mẽ, mà đưa cho nàng một con ngựa cái lùn lùn lại chậm rì
rì, nàng đã yêu cầu rất nhiều lần, hắn luôn từ chối.
“Không được, ngươi chưa bao giờ cưỡi ngựa, lần đầu nên cưỡi ngựa cái hiền lành này đã.” Nhìn đi, nhìn đi! Lại bị từ chối rồi.
Tô Duyệt Duyệt bĩu môi, bất mãn nói thầm, “Hừ, ngựa đực cao lớn thích
hơn. Nhưng cứ đợi xem con ngựa cái này sẽ thắng các ngươi.”
Nếu nhất định là ngựa cái, thì là ngựa cái đi. Còn hơn so với lúc ở phủ, Bắc Thần Hàn thuận miệng nói “còn đòi hỏi sẽ cho ngươi cưỡi lừa’. Không phải cưỡi lừa là được rồi.
“Duyệt Duyệt, ngươi vừa nói ngựa cái của ngươi muốn thắng ngựa đực của
chúng ta, khẩu khí có vẻ rất lớn nha!” Nhị hoàng tử nhạy bén nghe được
lời oán trách của Tô Duyệt Duyệt, dừng bước lại nói với nàng.
Tô Duyệt Duyệt nhìn hắn chằm chằm khiêu khích, “Đợt lát nữa sẽ biết.”
Mọi người vẫn cười nói như cũ, cuối cùng đi tới nơi, đột nhiên một giọng nói trong veo thu hút sự chú ý của mọi người.
“Ồ, sao các vị vương gia lại nhàn nhã tụ họp như vậy, tới đây cưỡi ngựa
hả?” Chỉ thấy một nữ tử chừng mười bảy tuổi chậm rãi đi tới trước mặt
mọi người.
“Thì ra là Phức Hương quận chúa. Ngươi cũng tới cưỡi ngựa?” Nhị hoàng tử khách khí gật đầu chào.
Thiên Liệt hoàng triều có ba vị quận vương, mặc dù bọn họ không phải máu mủ hoàng thất, nhưng bởi vì đều có công lao lớn, đời đời tận trung với
triều đình, cho nên phá lệ phong vị cho ba người.
Mà Lãnh Phức Hương chính là nữ nhi của một trong ba vị quận vương đó,
tính cách điêu ngoa đanh đá, hoàn toàn không có khí phách của một đại
gia khuê tú.
“Tới nơi này không cưỡi ngựa thì làm cái gì?” Lãnh Phức Hương không thèm nhìn hắn nói.
Rất nhanh phát hiện ra mục tiêu của mình, vội vàng đi tới bên người Bắc Thần Hàn, trực tiếp ôm lấy cánh tay của hắn.
“Thái tử điện hạ cũng tới? Phức Hương rất nhớ điện hạ.” Trên mặt Lãnh Phức Hương bắt đầu ửng đỏ, thẹn thùng nhìn hắn.
Tất cả mọi người đều biết, từ bé Lãnh Phức Hương đã thích Bắc Thần Hàn,
luôn đấu đá với Tô Duyệt Duyệt để giành được sự yêu thích của hắn, cuối
cùng một đạo thánh chỉ của Hoàng đế, đồng nghĩa với việc Tô Duyệt Duyệt
thắng.
Nhưng Lãnh Phức Hương cũng không phải dễ dàng nhận thua như vậy, Bắc
Thần Hàn cưới Thái tử phi thì làm sao, chỉ cần hắn muốn, dù phải làm
trắc phi nàng cũng bằng lòng.
Bắc Thần Hàn quay đầu lại nhìn Tô Duyệt Duyệt, tay cũng không dấu vết thoát khỏi sự lôi kéo của Lãnh Phức Hương.
Sắc mặt Lãnh Phức Hương khẽ biến, đi tới trước mặt Tô Duyệt Duyệt công
khai khiêu chiến, “Tô Duyệt Duyệt, ngươi ỷ vào sự sủng ái của Hoàng
thượng để có được vị trí Thái tử phi này, hôm nay chúng ta so tài xem
như thế nào.”
“Quận chúa muốn so cái gì?” Trong mắt Tô Duyệt Duyệt thoáng qua sự tinh ranh, khóe miệng nhếch lên cười cười.
Những người muốn xem kịch vui đều nhìn chằm chằm hai nữ tử đang chiến
đấu, mặc dù cảnh này được xem từ bé đến lớn, nhưng mỗi lần thấy hai
người tranh giành, đều thấy thực sự rất thú vị.
Khuôn mặt Bắc Thần Hàn từ đầu đến cuối đều đen sì, hắn không phải lễ vật, lại để cho hai nữ nhân này giành giật.
“Chúng ta đua ngựa, như thế nào?” Ánh mắt Lãnh Phức Hương thoáng qua một tia tinh quang, nhìn Tô Duyệt Duyệt nói.
Mặc dù kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng không tốt, nhưng nàng biết Tô Duyệt
Duyệt ngồi được lên lưng ngựa đã là một vấn đề, chứ đừng nói tới việc
cưỡi ngựa, cho nên lần này nàng thắng là chắc chắn.
“Không được.” Bắc Thần Hàn và Tam hoàng tử đều phản đối.
Bắc Thần Hàn vội vàng nói, “Duyệt Duyệt từ bé chưa từng cưỡi ngựa, làm sao có thể thắng được ngươi.”
Khóe miệng Tô Duyệt Duyệt giật giật, hung hăng trợn mắt lườm hắn, cái tên biến thái này nói gì thế, cứ coi thường nàng như vậy?
“Đúng vậy, đúng vậy, quận chúa nên đổi cách khác, Duyệt Duyệt không biết cưỡi ngựa.” Tam hoàng tử Bắc Thần Lẫm cũng phụ họa theo.
Đột nhiên Lãnh Phức Hương cười quỷ dị, nhìn Tô Duyệt Duyệt, “Tô Duyệt
Duyệt, chúng ta tranh tài ba hạng mục, ngươi không cưỡi ngựa được, vậy
coi như cuộc so tài đầu tiên ta thắng…”
Làm sao Tô Duyệt Duyệt có thể nhận thua dễ dàng như thế, tranh tài cũng
chưa tranh mà bắt nàng nhận thua, chuyện này hoàn toàn không phải tác
phong của nàng. “Được, đua ngựa, muốn đua như nào ngươi nói đi.”
“Duyệt Duyệt, ngươi chưa từng cưỡi ngựa, đừng nghịch nữa.” Bắc Thần Hàn vội vàng ngăn lại.
“Đúng vậy! Duyệt Duyệt, việc này quá nguy hiểm, đừng tranh…” Bắc Thần Lẫm lo lắng khuyên nhủ.
Lãnh Phức Hương nhíu mày, nở nụ cười như hồ ly nhìn Tô Duyệt Duyệt, “Tô Duyệt Duyệt, bây giờ ngươi nhận thua còn kịp đấy!”
“Ai muốn nhận thua, đua thì đua, nói mau, ngươi muốn sao? Còn có, nếu
ngươi thua thì như nào?” Tô Duyệt Duyệt không nhịn được hỏi.
“Chúng ta đua ba hiệp, chỉ cần ai thắng hai là người đấy chiến thắng,
nếu cuối cùng ta thắng, thì ta muốn vào ở phủ Thái tử ba tháng, mà ba
tháng này ngươi không được thân thiết với Thái tử điện hạ.” Lãnh Phức
Hương nở nụ cười tự tin.
Tô Duyệt Duyệt suy nghĩ một chút, gật đầu, tiếp tục hỏi: “Vậy nếu ngươi thua thì sao?”
Nàng không thèm vì tên biến thái đấy mà tham gia cuộc tranh đấu này, mà
là vì mặt mũi của mình, mặt mũi của Tô Duyệt Duyệt nàng tuyệt đối quan
trọng hơn nhiều so với tên kia.
“Nếu ta thua, ngươi muốn làm gì ta cũng được.” Lãnh Phức Hương cười lạnh một tiếng, nàng tuyệt đối có thể nắm chắc lần này vào được phủ Thái tử, vừa nghĩ ba tháng tới có thể gặp Bắc Thần Hàn mỗi ngày, nàng đã cảm
thấy tâm hồn nhộn nhịp lắm rồi!
“Được, nếu ngươi thua, coi như làm nô tỳ cho ta ba tháng, có dám không?” Tô Duyệt Duyệt khiêu khích hỏi.
Đường đường để một quận chúa tới hầu hạ mình, cơ hội này cực kỳ hiếm có nha.
“Ngươi nói gì? Muốn ta làm nô tỳ cho ngươi.” Lãnh Phức Hương không tự chủ được nâng cao giọng.
Tô Duyệt Duyệt ra dáng vẻ đương nhiên, mỉm cười nhìn nàng: “Dĩ nhiên, ta đưa trinh tiết của Thái tử gia nhà ta lên, dĩ nhiên ngươi cũng phải
đặt tôn nghiêm của ngươi lên mới đúng nha! Nếu không, ta quá thua thiệt
rồi.”
Vẻ mặt Bắc Thần Hàn đã sớm đen hơn đít nồi rồi, đáng chết, nữ nhân này
lại dám đồng ý, sao hắn có ảo giác, mình như nữ tử thanh lâu đang bị bán đấu giá, người trả cao thì được đây?
“Được, ta đáp ứng ngươi, nhưng ta tin tưởng, Tô Duyệt Duyệt ngươi sẽ
không có cơ hội kia.” Lãnh Phức Hương hào sảng đồng ý điều kiện của Tô
Duyệt Duyệt.
Cứ như vậy, hai người tràn đầy mùi thuốc súng, cố gắng làm người thắng
cuộc cuối cùng của trò chơi, Tô Duyệt Duyệt cũng không thèm để ý sự ngăn cản của Bắc Thần Hàn và Bắc Thần Lẫm, kéo theo một chú ngựa rất cao
lớn, đi tới vạch xuất phát.
“Duyệt Duyệt, ngươi đừng có nghịch ngợm nữa, chuyện này có thể xảy ra án mạng đấy.” Bắc Thần Hàn vội vàng kéo cánh tay Tô Duyệt Duyệt quát lớn.
Nếu như Tô Duyệt Duyệt biết cưỡi ngựa, hắn còn có thể cho nàng thi đấu,
nhưng căn bản nàng không thể cưỡi ngựa, ngay cả năng lực khống chế ngựa
cơ bản nhất nàng cũng không có, nếu ngã từ trên lưng ngựa xuống thì
không chết cũng tàn.
Trên mặt Tô Duyệt Duyệt không chút sợ hãi nào, nhìn hắn, dư quang thoáng qua Lãnh Phức Hương ngồi trên lưng ngựa, giờ phút này đang đố kỵ nhìn
hai người bọn họ, khóe miệng Tô Duyệt Duyệt nhếch lên một nụ cười quỷ
dị, thấy quận chúa càng tức giận, nàng lại càng vui vẻ.
Giống như muốn khiêu khích, Tô Duyệt Duyệt không chút do dự ôm cổ Bắc
Thần Hàn, trực tiếp trước mặt Lãnh Phức Hương, hôn hắn thật sâu. Nàng
cũng không tin, Lãnh Phức Hương thấy một màn như vậy còn có thể ổn định
tâm tình. Có câu nói, muốn thắng được đối thủ, trước tiên cần đánh vào
tâm lý. Quả nhiên…
“A… Tô Duyệt Duyệt… Tại sao ngươi lại có thể hôn điện hạ…” Lãnh Phức Hương cực kỳ tức giận rống to.
Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử sôi nổi đứng một bên, nghẹn cười nhìn ba
người này. Mà Tam hoàng tử Bắc Thần Lẫm lại đau lòng nhìn phu thê hai
người thân mật, bàn tay nắm lại thật chặt.