Lúc đầu Bắc Thần Hàn khá sửng sốt, nhưng ngay khi hắn cảm thấy Tô Duyệt
Duyệt muốn rời ra, lập tức chế trụ ót của nàng, không để nàng rời khỏi,
lần đầu tiên nàng chủ động, sao hắn có thể để chuyện này kết thúc nhanh
như thế được.
Tô Duyệt Duyệt kinh ngạc trợn to hai mắt, miệng nhỏ nhắn không tự chủ
hơi mở, nhưng cũng đủ để chiếc lưỡi của hắn mạnh mẽ đi vào. Khi nàng hồi phục tinh thần, muốn kháng cự thì cả hai tay nhỏ bé đã bị Bắc Thần Hàn
giữ lại rồi.
Ghê tởm, cái tên biến thái này lại tự nhiên ăn đậu hũ của nàng, chẳng
qua chỉ muốn hôn nhẹ một cái thôi, cuối cùng miệng nhỏ lại bị hắn hôn
đến sưng đỏ cả lên, thật mất hết mặt mũi.
“Miệng của ngươi thật ngọt.” Ngón tay dài của Bắc Thần Hàn xoa xoa môi đang sưng đỏ của nàng, nói mập mờ.
Tô Duyệt Duyệt trợn mắt nhìn hắn một cái, “Ngươi lại dám khi dễ ta…”
“Oan uổng nha, hình như ngươi mới là người chủ động hôn bổn cung, không
phải sao? Duyệt Duyệt nghe lời đi, đừng tranh đấu nữa, chuyện này quá
nguy hiểm.” Bắc Thần Hàn nhìn nàng nghiêm túc khuyên bảo.
Lúc này Tô Duyệt Duyệt mới nhớ đến còn tranh đấu, “May mà ngươi nhắc, ngươi đứng sang một bên đi.”
Nàng không nói gì nữa, đi thẳng tới cạnh ngựa, hơi vụng về leo lên yên
ngựa, quay đầu sang thì thấy Lãnh Phức Hương tức giận đến mặt đỏ bừng.
“Vừa rồi điện hạ hôn ta thật đau nha! Ngươi cũng không biết điện hạ hôn ngọt đến như nào đâu.” Tô Duyệt Duyệt gian tà cười nói.
Tức đi, tức đi… Ngươi tức chết là tốt nhất. Hừ!
Quả nhiên, Lãnh Phức Hương không thể chịu nổi khiêu khích như vậy, một
lần nữa không nhịn được rống giận: “Tô Duyệt Duyệt, ngươi nhất định phải chết.”
“Quận chúa còn chưa nói qua quy tắc trò chơi, như thế nào mới coi là thắng?” Tô Duyệt Duyệt nhún vai, nhìn nàng hỏi.
“Phía trước có lá cờ, chúng ta xuất phát từ đây, vòng qua lá cờ kia quay lại, ai quay về trước là người thắng trận này.” Lãnh Phức Hương nhịn
xuống lửa giận trong lòng, giải thích rõ ràng.
Tô Duyệt Duyệt gật đầu một cái, đột nhiên quay đầu nhìn bốn vị hoàng tử, “Này, các ngươi đã nghe rõ quy tắc, các ngươi nhớ làm trọng tài.”
“Duyệt Duyệt…” Bắc Thần Hàn còn muốn nói điều gì, nhưng Tô Duyệt Duyệt
lại không để ý tới hắn, trực tiếp thúc ngựa chạy theo ra ngoài với quận
chúa.
“Duyệt Duyệt, cẩn thận.” Bắc Thần Hàn và Bắc Thần Lẫm lo sợ nhìn thấy thân thể Tô Duyệt Duyệt lảo đảo như muốn ngã.
Tô Duyệt Duyệt một tay cầm chặt dây cương, một tay ra roi thúc ngựa,
đáng tiếc tài nghệ không bằng người, dần dần tụt xuống phía sau. Đầu
tiên là nửa đầu ngựa, sau là nửa thân cuối cùng là cả con ngựa đều tụt
về sau.
Lãnh Phức Hương vừa giục ngựa chạy, vừa quay đầu lại cười nói: “Tô Duyệt Duyệt, ngươi nhất định phải thua.” Nói xong, cúi người, hai chân kẹp
chặt ngựa, từ trên không trung roi ngựa vung một vòng, ngựa của nàng ta
càng chạy nhanh hơn.
Khi hai người vòng qua được lá cờ, đang chạy về đích, Tô Duyệt Duyệt
nhìn bóng lưng kiêu ngạo càng ngày càng xa, đột nhiên tâm nảy sinh kế,
vứt roi ngựa, đưa tay rút trâm cài trên tóc, cầm chặt dây cương, cắn
răng đâm trâm vào mông ngựa. Chỉ nghe con ngựa hí lên một tiếng kinh
hoàng, vó trước nhấc lên, sau đó như điên cuồng phóng về phía trước. Tô Duyệt Duyệt giữ chặt dây cương, hai chân dùng hết toàn lực kẹp chặt
hông ngựa, nghiêng ngả theo vó ngựa.
Dùng tác động mạnh đúng là hiệu quả, rốt cục đuổi kịp Lãnh Phức Hương,
nàng ta nghiêng đầu nhìn Tô Duyệt Duyệt, khuôn mặt ngạc nhiên không dám
tin, vội vàng giục ngựa, nhưng cuối cùng cũng không đuổi kịp ngựa Tô
Duyệt Duyệt đang nổi điên kia, dần dần tụt về phía sau.
Tô Duyệt Duyệt bị xóc nảy đến chóng mặt, chỉ nghe được cách đó không xa
truyền nhiều tiếng trách cứ: “Tô Duyệt Duyệt, ngươi điên rồi sao!”
Chính là bốn vị hoàng tử ở chỗ đích, ồn ào và kinh ngạc nói lớn. Bọn họ
ngay từ lúc thấy Tô Duyệt Duyệt vứt bỏ dây cương, dùng trâm đâm vào mông ngựa, liền bị dọa mồ hôi đầm đìa, hoàn toàn không dám tin Tô Duyệt
Duyệt vì cuộc tranh đua nho nhỏ mà không muốn sống nữa.
Đến cuối cùng, không thấy ngựa của Lãnh Phức Hương vượt qua, khóe miệng
Tô Duyệt Duyệt giương lên nụ cười chiến thắng, nhưng cơ thể đã mỏi đến
mềm nhũn, đầu óc phản ứng chậm lại, chỉ biết kẹp chặt bàn đạp và giữ
chặt dây cương.
Con ngựa điên cuồng phóng qua vạch đích nhưng hình như đã thực sự nổi
điên, hoàn toàn không dừng lại, mặc cho Tô Duyệt Duyệt giữ chặt dây
cương đến mức nào cũng không dừng lại được.
“Duyệt Duyệt, kéo chặt dây cương, nhanh lên một chút.” Lòng Bắc Thần Hàn như lửa đốt gào lên.
Tô Duyệt Duyệt nắm chặt dây cương, thiếu chút nữa thì ngã xuống, phản xạ cúi người ôm chặt cổ ngựa, ngựa như nổi điên vẫn phóng về phía trước,
không có dây cương gây trở ngại, phóng điên cuồng như xe Mercedes-Benz.
“Duyệt Duyệt.” con ngươi Bắc Thần Hàn co lại, lập tức sải bước tới ngựa của mình nhảy lên đuổi theo.
Mà những hoàng tử khác cũng bị dọa cho sợ hãi, vội vàng lên ngựa của
mình, bọn họ không nghĩ sẽ phát sinh chuyện lớn đến như vậy. Sau đó Lãnh Phức Hương cũng chợt tỉnh, kinh ngạc qua đi thì thấy hình như mình đã
gây họa, đánh ngựa theo sau, nàng chỉ hi vọng Tô Duyệt Duyệt không gặp
chuyện gì không may.
“Ngựa đại ca, ngươi mau dừng lại đi! Ngươi dừng lại trở về ta giúp ngươi dưỡng thương được không?” Sắc mặt Tô Duyệt Duyệt trắng bệch, ôm chặt cổ ngựa.
Lúc này, con ngựa hình như đang oán trách Tô Duyệt Duyệt đâm nó bị
thương, càng thêm tăng tốc, Tô Duyệt Duyệt càng sợ càng ôm chặt.
“Ngựa đại ca, cùng lắm ta sẽ tìm giúp ngươi một con ngựa cái về cho
ngươi sảng khoái, ngươi thấy con ngựa cái mà phu quân ta dắt thế nào?
Hợp khẩu vị ngươi không? Ngươi dừng lại đi mà.” Tô Duyệt Duyệt vội vnàg
thương lượng với con ngựa.
Con ngựa kia vừa nghe xong, hình như có vẻ chán ghét con ngựa cái kia,
thân mình kháng nghị hung hăng chồm lên, như muốn hất người ngồi trên
xuống dưới.
“A… Ngựa đại ca, ngươi không thích ngựa cái kia, ta giúp ngươi tìm con
ngựa đực khác, ngươi đừng hất ngã ta!” Tô Duyệt Duyệt cho rằng con ngựa
này đồng tính luyến ái, nếu không tại sao lại tức giận như vậy.
Con ngựa kia ngay lập tức hí một tràng dài, điên cuồng kháng nghị, như muốn chứng minh nó chỉ thích giống cái.
“Duyệt Duyệt, mau nhảy xuống khỏi lưng ngựa.” Ngay phía sau, Bắc Thần
Hàn lo lắng hô lên, cắt đứt thương lượng giữa Tô Duyệt Duyệt và ngựa đại ca.
Căn bản Tô Duyệt Duyệt không biết hắn nói gì, nghĩ tên biến thái này
muốn nàng chết sao? Không thấy nó phi nhanh điên cuồng như thế sao? Nhảy xuống không chết cũng sẽ trọng thương…
“Duyệt Duyệt, nhanh nhảy xuống khỏi lưng ngựa.” Bắc Thần Hàn lo lắng
rống giận, roi trên tay vung mạnh, muốn lập tức vọt tới bên người Tô
Duyệt Duyệt.
Tô Duyệt Duyệt nhíu mày một cái, vừa ngẩng đầu, kinh ngạc trợn to hai
mắt, rốt cuộc biết được vì sao tên biến thái kia bảo nàng nhảy xuống
khỏi lưng ngựa, bởi vì trước mặt là vực thẳm, chạy nữa khẳng định sẽ
chết.
“Ngựa… Ngựa đại ca, mau dừng lại đi! Phía trước là quỷ môn quan! Chẳng
lẽ ngươi muốn tự sát sao? Mau dừng lại đi!” rốt cục Tô Duyệt Duyệt cảm
thấy sợ hãi, thét chói tai.
Thế nhưng con ngựa như theo bản năng chạy về phía trước, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Các hoàng tử phía sau cũng sợ hãi không thôi, gào to, “Duyệt Duyệt, nhanh nhảy xuống ngựa đi, nhanh lên!”
Lúc Bắc Thần Hàn cách ngựa Tô Duyệt Duyệt khoảng bốn thước, con ngựa của Tô Duyệt Duyệt hình như cảm nhận được nguy hiểm gần trong gang tấc, vó
ngựa đột nhiên dừng lại, cả thân phía sau chồm mạnh lên.
“A…” Tô Duyệt Duyệt không thể chịu nổi lực mạnh như thế này, hoàn toàn bị hất ra ngoài, bay thẳng tới vực thẳm kia.
“Duyệt Duyệt!” Trái tim Bắc Thần Hàn ngừng đập, lập tức rời khỏi ngựa, dùng khinh công phi về phía vực thẳm.
Ba vị hoàng tử ở đằng sau và Lãnh Phức Hương kinh ngạc nhìn cả người Tô
Duyệt Duyệt bị hất ra ngoài, từ trên trời tạo thành một đường cung đẹp
mắt, cuối cùng bay về phía vực thẳm.
Tô Duyệt Duyệt chỉ cảm thấy cả người lâng lâng, ngay cả khái niệm chết
đều chưa kịp hình thành, xong đời, sẽ không phải như vậy là chết rồi
chứ! Khi thân thể rơi xuống, đột nhiên cổ tay mảnh khảnh bị một bàn tay
khác nắm chặt.
Nàng theo bàn tay kia nhìn lên, lại thấy khuôn mặt yêu nghiệt kia, nội tâm đột nhiên trở nên kích động cùng cảm động.
Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Bắc Thần Hàn bắt được bàn tay bé nhỏ của nàng, “Duyệt Duyệt, không sao. Không phải sợ.”
Sau khi nói xong, dùng lực dễ dàng kéo Tô Duyệt Duyệt rồi phi lên khỏi vách đá.
“Ô ô… Ta cho là… hu hu…” Sống sót sau sự việc kinh khủng đó, khiến Tô Duyệt Duyệt nhất thời không nhịn được bật khóc nức nở.
Bắc Thần Hàn vội vàng kéo thân thể run rẩy của nàng vào ngực, ôm chặt lấy, an ủi: “Được rồi, không sao rồi…”
Đừng nói chỉ Tô Duyệt Duyệt sợ hãi, giờ phút này ngay cả hắn cũng cảm
nhận được tay của mình run rẩy đến mức nào, nếu như vừa rồi hắn không
kịp bắt được tay nàng, hậu quả kia khiến hắn không dám nghĩ tới, may mắn là nàng không sao.
Tô Duyệt Duyệt nghẹn ngào thấp giọng khóc, khuôn mặt trắng bệch tựa vào
ngực hắn. Những hoàng tử khác và Lãnh Phức Hương vội vàng đi tới cạnh
hai người.
“Duyệt Duyệt, có bị thương không?” Bắc Thần Lẫm lo lắng hỏi.
Tô Duyệt Duyệt chậm rãi ngẩng lên, lắc đầu, nức nở nói: “Không… Không…”
“Duyệt Duyệt, ngươi không muốn sống sao? Tại sao có thể dùng trâm cài
đâm ngựa? Ngươi có biết như vậy rất nguy hiểm hay không?” Nhị hoàng tử
đột nhiên nghiêm nghị, đi xuống mắng.
“Đúng vậy! Duyệt Duyệt, sao ngươi có thể không để ý tới tính mạng của
mình, làm ra chuyện nguy hiểm như thế này chứ?” Tứ hoàng tử cũng mở
miệng trách nàng.
Vừa nghĩ tới chuyện vừa rồi, đến bây giờ vẫn chưa thấy hết sợ, chẳng may Tô Duyệt Duyệt xảy ra chuyện thật, vậy phải làm sao bây giờ?
Tô Duyệt Duyệt cúi đầu, mấp máy môi, “Đúng… Rất xin lỗi.”
“Được rồi, chuyện hôm nay chấm dứt tại đây, sau này không cho phép ngươi cưỡi ngựa nữa. Còn cái tranh tài gì đó, đừng có ai nhắc lại.” Bắc Thần
Hàn ôm lấy Tô Duyệt Duyệt đang mềm nhũn, hung ác nhìn Lãnh Phức Hương có vẻ đang bị dọa kia.
Tô Duyệt Duyệt nghe nói, vội nâng khuôn mặt nhỏ nhắn bất mãn hô lên:
“Không được, trận này ta thắng, quận chúa, ta thắng một trận.”
“Tô Duyệt Duyệt!” Cả bốn vị hoàng tử đều tức giận hét lên phá vỡ cả bầu trời.
Cứ như vậy, cuộc so tài thứ nhất, hạng mục đua ngựa – Tô Duyệt Duyệt thắng.
Nghe nói sau khi trở về, ngựa đại ca không nghe lời kia bị Tô Duyệt
Duyệt hung hăng đá cho mấy cái, cuối cùng hạ lệnh cho nó cấm dục ba năm. Từ đó về sau, hàng đêm, chuồng ngựa thường truyền đến tiếng kháng nghị
trong vô vọng của một chú ngựa đáng thương.