Thái Tử Phi Siêu Cấp Ác Bá

Chương 16: Chương 16




Buổi tối một ngày nào đó.

Một bóng đen thoắt ẩn, nhanh nhẹn tránh thoát thị vệ tuần tra của phủ Thái tử, không ngừng chạy xuyên qua bóng đêm, cuối cùng đi tới một tòa đình viện, đột nhiên…

“Lắc cái mông là lắc cái mông, một lần, hai lần, ba lần, Duyệt Duyệt không muốn mông to.” Trong nháy mắt, một giọng nói lanh lảnh hấp dẫn chú ý của hắc y nhân, hắn chậm rãi đi tới nơi phát ra tiếng nói, lại thấy một nữ nhân không ngừng lắc lư.

Đây là thói quen từ lâu của Tô Duyệt Duyệt, buổi tối mỗi ngày trước khi đi ngủ đều tập thể dục để giữ dáng, dĩ nhiên tối nay cũng không ngoại lệ, chỉ thấy nàng đang không ngừng hô khẩu hiệu, thân thể cũng theo khẩu hiệu mà lắc lư.

“Nâng đùi là nâng đùi, một, hai, ba, Duyệt Duyệt không muốn đùi voi.” Tô Duyệt Duyệt nâng đùi lên, đá trước đá sau.

Hắc y nhân nhìn nữ nhân kia, nhất thời trên mặt hiện mấy vạch đen, nữ nhân này đang làm cái gì? Sao hắn nhìn không hiểu?

“Xoay hông là xoay hông, xoay trước, xoay sau, xoay xoay xoay, Duyệt Duyệt không muốn hông thùng phi.” Hai tay Tô Duyệt Duyệt chống hông xoay trước xoay sau.

Khóe miệng hắc y nhân giật như lên cơn, quạ đen bay đầy trên đầu, thu toàn bộ các động tác không tử tế của nữ nhân kia vào đáy mắt, đột nhiên trong lòng dâng lên một sự đồng tình, lắc đầu, nữ nhân này chắc đầu óc có vấn đề rồi, thật đau buồn thay nàng.

Tô Duyệt Duyệt chăm chú tập thể dục, nên không biết có người dùng tâm trạng đồng tình và thương xót đang chậm rãi đi về phía nàng, cho đến khi nàng cảm nhận được một thứ lạnh như băng đặt trên cổ, sau đó…

“Nói, Bắc Thần Hàn ở đâu?” Mặc dù hắc y nhân thấy nữ nhân này khá đáng thương, nhưng hắn đã tìm trong phủ hồi lâu, vẫn không thấy được thân ảnh Bắc Thần Hàn, không thể làm gì khác hơn là ép hỏi một phen.

Tô Duyệt Duyệt kinh ngạc, xoay người lại thì nhìn thấy một người mặc bộ đồ đen sì đeo khăn che mặt, đã trễ như này, sao lại có hắc y nhân xông vào phủ? Nhưng điều này không phải trọng điểm.

“Ngươi muốn giết Thái tử gia, vậy võ công của ngươi chắc cũng rất cao đúng không? Vị công tử này, nếu ngươi không thiếu đồ đệ, thì thu nhận ta làm đồ đệ có được không?” Mặt Tô Duyệt Duyệt trở nên hưng phấn nhìn hắn, nếu như nàng ở cổ đại có võ công tốt, thật sự sẽ rất tốt nha!

Khóe miệng hắc y nhân lại một lần nữa co giật, vạch đen trên mặt cũng càng ngày càng nhiều, nữ nhân này không thấy kiếm của hắn đang đặt trên cổ nàng sao? Hơi động một cái, sẽ lấy cái mạng nhỏ này, thế nhưng nàng lại bàn luận với hắn về việc bái sư học nghệ?

“Ta không hứng thú thu loại người suy nghĩ nông cạn như ngươi. Nói mau, Bắc Thần Hàn ở đâu?” Giọng nói của hắn trở nên lạnh băng hỏi.

Tô Duyệt Duyệt bất mãn hô: “Ta nông cạn chỗ nào? Công tử, ta cho ngươi xem ta đánh mấy chiêu như nào.”

Sau khi nói xong, theo bản năng lùi lại hai bước, bắt đầu nghiêm túc sử dụng thái cực quyền, đột nhiên nhớ tới lời hát kinh điển trong phim Hoàng Phi Hồng, do đó vừa ra quyền với người sau vừa bài “Nam nhi tự cường”(*)

“Ngạo khí đối diện ngàn con sóng

Nhiệt huyết tựa như mặt trời hồng

Gan đồng dạ sắt, xương như thép

Ưỡn ngực, mắt nhìn vạn lý xa.

Ta phấn khích làm một hảo hán

Một hảo hán mỗi ngày phải tự cường

Nhiệt huyết nam nhi mờ cả ánh thái dương”

(*) Nam nhi tự cường là bài hát trong phim Hoàng Phi Hồng do ca sỹ kỳ cựu Lâm Tử Cường trình bày.

Nàng cố ý hạ thấp giọng, tay cũng không ngừng đánh mấy chiêu mà mình cho là Thái cực quyền. Tô Duyệt Duyệt hưng phấn biểu diễn để thể hiện bản thân, lại không để ý trên đầu hắc y nhân kia quạ đêm bay có khi đã phủ kín cả trời trăng rồi.

Nữ nhân ngu dốt này rốt cuộc có đầu óc hay không?! Hiện tại hắn vô cùng hối hận khi đi tới chỗ này, cũng vô cùng hối hận đã tìm nữ nhân này hỏi chuyện.

“Ta là nam nhi phải tự cường

Chân bước thẳng, ngực ưỡn cao làm hảo hán

Phát ra ngàn ánh sáng bản thân

Làm một trang hảo hán

Phải nhiệt huyết tâm

Át cả ánh thái dương rực sáng.”

Tô Duyệt Duyệt vẫn nghiêm túc hát và đánh Thái cực quyền như cũ.

Hắc y nhân không nhìn được nữa, xem ra uy hiếp của hắn đối với nữ nhân ngu ngốc này hình như vô tác dụng, nhất thời bộ mặt trở nên thất bại, xoay người chuẩn bị rời đi.

Tô Duyệt Duyệt thấy thế vội vàng dừng tất cả động tác lại, lập tức gọi: “Này này này… Công tử, ngươi muốn đi à? Ngươi còn chưa nói có muốn thu ta làm đồ đệ không? Ta vừa đánh cũng không tệ đó!”

Mặt hắc y nhân một lần nữa xuất hiện đầy vạch đen, khóe miệng đã co giật đến gần như mất cân đối, nghiến răng.

“Nữ nhân ngu ngốc.” Sau khi nói xong, lập tức nhún chân, rời khỏi khoảng sân khiến hắn vĩnh viễn ghi nhớ để mà tránh.

Sau khi hắc y nhân rời đi, Tô Duyệt Duyệt ngửa đầu nhìn bầu trời, đột nhiên mắt phát sáng, tiếp theo đó tiếp tục công cuộc giảm béo của mình.

“Lắc cái mông là lắc cái mông, một lần, hai lần, ba lần, Duyệt Duyệt không muốn mông to.” Khẩu hiệu vẫn như cũ vang vọng khắp sân, ngay cả ánh trăng cũng có vẻ muốn lay động theo.

Bắc Thần Hàn bận rộn cả ngày, đến tận đêm khuya mới trở về phủ Thái tử, đang chuẩn bị đi về phía Duyệt Tâm các, đột nhiên một bóng vọt ra, hắn nhanh nhẹn xoay người tránh được mấy phi tiêu độc.

“Đi ra.” Mặt Bắc Thần Hàn trầm xuống, lạnh lùng quát.

Một hắc y nhân nhảy từ trên cây xuống, đi tới trước mặt Bắc Thần Hàn.

“Thân thủ Thái tử quả nhiên bất phàm.” Trong mắt hắc y nhân thoáng qua sự trêu chọc, vẫn luôn quan sát người trước mắt.

Bắc Thần Hàn cười lạnh một tiếng, khinh thường dây dưa với hắn, “Ngươi là ai? Tới đây có mục đích gì?”

Hắn vào thẳng vấn đề, có vẻ như hiểu rõ người này tới để làm gì, quả nhiên…

“Giao chìa khóa hoàng lăng ra đây.” Hắc y nhân nói trực tiếp.

Ánh mắt Bắc Thần Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, dường như muốn nhìn thấu, dĩ nhiên hắn biết người này muốn chìa khóa hoàng lăng để làm gì, cũng biết bí mật trong hoàng lăng.

Nhưng bí mật này không nhiều người biết, ngay cả trong hoàng thất cũng chỉ có vài vị, chứ đừng nói tới nhân sĩ giang hồ, chẳng lẽ là do người hoàng thất nhờ vả?

“Người nào phái ngươi tới lấy chìa khóa?” Bắc Thần Hàn nhìn chằm chằm hắc y nhân trước mặt.

“Ngươi không cần quan tâm, giao chìa khóa ra đây.” Hắc y nhân lãnh đạm nói.

Khóe miệng Bắc Thần Hàn cong lên thành nụ cười giễu cợt, “Nếu như không giao?”

Ánh mắt hắc y nhân lóe lên, trực tiếp nâng kiếm nhanh chóng đánh về phía Bắc Thần Hàn, Bắc Thần Hàn cười lạnh, cũng rút ra nhuyễn kiếm bên hông, thân ảnh cao lớn của hai người giao đấu trên không, kiếm khí va chạm tạo thành tiếng vang trong sân.

Lúc này Bắc Thần Hàn mới phát hiện ra đối phương không phải sát thủ tầm thường, võ công của hắn ta tuyệt đối không kém hơn mình, hai người dây dưa gần nửa canh giờ vẫn chưa phân thắng bại.

Tô Duyệt Duyệt nghe thấy tiếng, tò mò đi ra từ Duyệt Tâm các, thì thấy được hai thân ảnh trên bầu trời bay tới bay lui, kiếm va vào nhau còn tạo ra ánh lửa, dường như nàng chưa rõ được tình huống, không tự chủ hô nhỏ, “Ôi chao, công phu thật giỏi!”

Mặc dù giọng nàng khá bé, nhưng vẫn khiến cho hai người dây dưa trên không nhạy bén nghe thấy, hai người theo bản năng nhìn Tô Duyệt Duyệt.

Bắc Thần Hàn dừng lại, nhanh chóng lắc mình đi tới bên người Tô Duyệt Duyệt, “Nơi này quá nguy hiểm, mau vào đi.”

Hắc y nhân vừa chạm đất, trên mặt lập tức tràn đầy vạch đen, đây không phải nữ nhân ngu ngốc vừa nãy sao? Vốn cho rằng nàng là nô tỳ trong phủ thôi, xem ra chắc là tiểu thiếp nào đó của Bắc Thần Hàn.

“A! Công tử, ngươi còn chưa đi sao? Ngươi còn chưa nói muốn nhận ta làm đồ đệ hay không?” Tô Duyệt Duyệt không thèm nhìn Bắc Thần Hàn một cái, trực tiếp đi tới bên người hắc y nhân kia.

Trong nhất thời, Bắc Thần Hàn còn chưa hiểu được tình huống, đứng im tại chỗ nhìn hai người kia.

Khóe miệng hắc y nhân giật giật, giọng nói trầm thấp của hắn mang sự thiếu kiên nhẫn, “Ta nói rồi, không nhận đồ đệ, cút ngay!”

Nếu không phải thương xót đầu óc của nàng có vấn đề, hắn đã đánh một chưởng khiến nàng bay ra xa rồi.

“Nhưng mà ta…” Tô Duyệt Duyệt bất mãn còn muốn nói.

“Câm miệng, ngươi cút qua một bên cho ta, nếu không phải đầu óc ngươi có vấn đề, ta giết ngươi lâu rồi.” Hắn hung ác uy hiếp.

Sau khi nói xong, nâng kiếm tiếp tục đánh Bắc Thần Hàn, hai người lại một lần nữa giao đấu trên không, tạo ra từng ánh lửa. Còn Tô Duyệt Duyệt thì hưng phấn ngửa đầu nhìn hai người bọn họ.

“Sư phụ, cố gắng lên, sư phụ giết hắn, sư phụ nhanh lên một chút… Giết cái tên biến thái này, vì dân trừ hại…” Tô Duyệt Duyệt kích động hét lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.