Thái Tử Phi Siêu Cấp Ác Bá

Chương 17: Chương 17




Sắc mặt Bắc Thần Hàn trầm xuống, rốt cuộc Tô Duyệt Duyệt đang nói cái gì? Lại có thể nói người ngoài tới mưu sát phu quân của mình, nữ nhân đáng chết này.

Trên đầu hắc y nhân bay đầy quạ đen, không phải vừa rồi hắn đã cự tuyệt sao? Nữ nhân ngu ngốc này còn gọi hắn là sư phụ, nếu để cho nhân sĩ giang hồ biết hắn thu nhận một đồ nhi không có đầu óc thế này, sợ rằng muốn cười rụng hết răng.

“Sư phụ cẩn thận chân! A, bên phải! Bên trái bên trái! Cẩn thận tay kìa! A… Phía sau… Trước mặt, trước mặt… A, một kiếm tới từ bên phải…” Giọng Tô Duyệt Duyệt cao vút không ngừng chỉ huy hắc y nhân.

Trải qua ý tốt đấy của Tô Duyệt Duyệt, dù người có võ công cao cường đến mấy cũng không chịu nổi sự quấy nhiễu đó. Hắc y nhân không phải ngoại lệ, hắn hung hăng trợn mắt nhìn người gây họa kia, nhịn động tác muốn vọt xuống cho nàng một nhát để kết thúc sự ồn ào đó, vẫn như cũ không ngừng công kích Bắc Thần Hàn.

Nhưng cuối cùng hắn không chống đỡ sự quấy nhiễu của Tô Duyệt Duyệt được nữa, bởi vì đột nhiên Tô Duyệt Duyệt hô lên một câu “Sư phụ, bên phải bên phải”, theo bản năng hắn tránh sang bên trái, do đó, cứ như vậy bị Bắc Thần Hàn cho một chưởng, chật vật ngã xuống đất.

Tô Duyệt Duyệt trợn to hai mắt, vội vàng đi tới trước mặt hắc y nhân, giọng nói mang theo sự trách cứ, “Sư phụ, sao ngươi đần thế. Vừa rồi không phải ta luôn nhắc nhở người sao?”

Khóe miệng hắc y nhân lại một lần nữa co giật, khuôn mặt lạnh như băng, hắn còn chưa tìm nàng tính sổ, nữ nhân ngu ngốc này còn dám trách hắn.

“Nếu như ngươi không kêu bên phải bên phải, sao ta lại phải tránh bên trái?” Hắn cắn răng, thân thể cũng do tức giận mà phát run.

Tô Duyệt Duyệt chọc vào đầu hắn, “Sư phụ, đầu óc người hỏng rồi. Vừa rồi ý của ta là nên tránh bên phải mà. Thật đần.”

“Ngươi… Ngươi… Nữ nhân ngu xuẩn này.” Hắc y nhân hung hăng trợn mắt nhìn nàng, nữ nhân ngu ngốc này lại dám nói hắn đần, rốt cuộc là người nào mới đần, tức giận công tâm, hắn thống khổ phun ra một ngụm máu.

“A… Sư phụ, ngươi có sao không?” Tô Duyệt Duyệt vội ngồi xuống muốn đỡ hắn lên.

Hắc y nhân ngăn lại ý tốt của nàng, “Nữ nhân ngu xuẩn ngươi cút ngay, không cho phép gọi ta là sư phụ!”

Nếu như không phải do nữ nhân ngu ngốc này, hắn có thể chật vật như vậy sao? Xem ra nhiệm vụ hôm nay thất bại rồi, từ trước đến nay hắn chưa từng không hoàn thành nhiệm vụ bao giờ, không ngờ lần đầu tiên bại lại dưới tay một nữ nhân ngu ngốc này.

Tô Duyệt Duyệt chớp chớp mắt, cái miệng nhỏ mếu máo, “Sư phụ…”

Bây giờ hắc y nhân thực sự muốn dùng đao tự vẫn, hắn không nghĩ lại nói chuyện nhiều như vậy với một người ngốc, xem ra đầu óc mình cũng hỏng rồi.

Bắc Thần Hàn nhìn thấy hắc y nhân suy yếu đứng lên, sải bước tới, thừa dịp hắn không kịp phản ứng, nhanh nhẹn tháo khăn che trên mặt hắn xuống, ngay lập tức một gương mặt tuấn tú lạnh lùng hiện ra.

Tô Duyệt Duyệt trợn to hai mắt, cũng hít một ngụm khí lạnh. Trời ơi! Tại sao lại thêm một tên yêu nghiệt nữa.

Bắc Thần Hàn thoáng qua sự kinh ngạc, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, “Không nghĩ tới Tu La Sát, vậy chắc chắn người ủy thác cho ngươi không phải người bình thường rồi.”

Trên giang hồ, Tu La Sát đứng đầu trong năm đại sát thủ, tính cách lạnh lùng ngoan lệ, vì từ nhỏ đã không thích ở cùng người khác, nên thường xuyên độc lai độc vãng, cũng khiến cho bộ mặt hắn luôn hiện rõ ý ‘người lạ chớ lại gần’.

Mặc dù hắn là sát thủ máu lạnh, nhưng không phải ai cũng mời được hắn, có thể khiến hắn ra mặt, đó phải là người có cấp bậc rất cao, rất có tiếng tăm. Chỉ cần hắn ra mặt, nhiệm vụ chưa từng thất bại, nhưng lần này lại có thể thua trên người nữ nhân ngu ngốc này, sợ truyền đi sẽ khiến người khác cười đến chết mất.

“Ta cũng không nghĩ tới lần này sẽ chật vật như vậy.” Hắn lạnh lùng nói, sau đó hung ác nhìn chằm chằm Tô Duyệt Duyệt đang ngây ngô đứng kia.

Tô Duyệt Duyệt chớp chớp mắt, thấp giọng nói: “Sư phụ, người đẹp như vậy cần gì làm sát thủ? Không bằng ta nuôi người được không?”

Mặt Bắc Thần Hàn đen sì, rất bất mãn với đề nghị kia của nàng, nữ nhân này lại dám đứng trước mặt hắn nói muốn nuôi nam nhân.

Bắc Thần Hàn chuyển tầm mắt sang Tu La Sát, chĩa kiếm vào ngực hắn.

“Nói, ai phái ngươi tới?”

Trên mặt Tu La Sát không có một chút sợ hãi, không thèm cho sự uy hiếp của Bắc Thần Hàn vào mắt, ngược lại Tô Duyệt Duyệt đang đứng một bên, ánh mắt lóe lên, sau đó xông về phía trước, đoạt kiếm trên tay Bắc Thần Hàn.

“Tô Duyệt Duyệt, ngươi làm cái gì?” Bắc Thần Hàn tức giận nhìn nàng.

Tu La Sát kinh ngạc, đồ nhi ngu ngốc này là đang muốn giúp hắn sao? À, nhầm rồi, không phải đồ nhi ngu ngốc, là nữ nhân ngu ngốc mới đúng.

“Anh đẹp trai, không cho phép ngươi làm tổn thương sư phụ ta.” Tô Duyệt Duyệt hùng hồn nói, cầm chặt kiếm của Bắc Thần Hàn trong tay.

Bắc Thần Hàn nghe thấy nàng bao che cho nam nhân khác, tức giận trong lòng ngày càng cao, sắc mặt xanh đen nhìn nàng, “Tô Duyệt Duyệt, trả thanh kiếm lại cho bổn cung.”

Tô Duyệt Duyệt không chút sợ hãi, đôi mắt to đảo đảo, lộ bộ mặt vô lại, “Không cho, bây giờ kiếm này quá nguy hiểm.”

Sau khi nói xong, nàng phi thanh kiếm thật mạnh hướng cây đại thụ phía sau Bắc Thần Hàn, Bắc Thần Hàn đang muốn nổi giận đột nhiên có một tiếng hét khiến hắn ngừng lại.

“A…” Phía cây đại thụ truyền tới tiếng hét thảm thiết.

Bắc Thần Hàn kinh ngạc, hắn bước nhanh về phía cây đại thụ, thì thấy được một hắc y nhân nằm trong vũng máu, thanh kiếm mà Tô Duyệt Duyệt vừa phi kia cắm thẳng vào tim, khí tuyệt bỏ mình.

Hắn ngạc nhiên nhìn Tô Duyệt Duyệt đang chầm chậm đi tới, nội tâm nghi ngờ, vừa rồi hắn không hoàn toàn phát hiện ra phía sau cây đại thụ có người, nhưng hắn không tin, động tác phi kiếm kia của Tô Duyệt Duyệt vô ý hay có ý, chẳng lẽ nàng biết đằng sau có người?

Khi hắn còn chưa suy nghĩ thông suốt, bên tai đã truyền tới tiếng hét chói tai của Tô Duyệt Duyệt, “Trời ơi! Ta giết người, ta không cố ý! Làm sao bây giờ?”

Nghe thấy nàng nói như vậy, Bắc Thần Hàn càng thêm nghi hoặc, nhìn sắc mặt trắng bệch kia của nàng không giống giả vờ, chẳng lẽ thật sự là do trùng hợp?

Bắc Thần Hàn liếc Tô Duyệt Duyệt một cái, rồi ngồi xuống kiểm tra hắc y nhân kia, lại phát hiện trên người hắn trừ phi tiêu độc, không có bất cứ cái gì khả nghi, phía trước cách đó không xa còn có dấu vết của một phi tiêu khác, nếu như hắn không nhầm, thanh kiếm này đã chặn được phi tiêu kia phóng tới, nghĩ tới đây, nghi hoặc của hắn càng sâu hơn.

“Duyệt Duyệt, ngươi đã sớm phát hiện ra hắn đúng không?” Ánh mắt sắc bén của Bắc Thần Hàn nhìn chằm chằm nàng hỏi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Duyệt Duyệt trắng bệch, đôi mắt đẫm lệ hoảng sợ, nàng lắc đầu, “Không, ta không cố ý giết hắn.”

Nhìn đi, nhìn đi! Bộ dáng của nàng chân thực biết bao nhiêu, sợ biết bao nhiêu, giống như lần đầu tiên giết người. Thấy thế, Bắc Thần Hàn không tiếp tục hỏi, nhưng nghi ngờ vẫn tồn tại ở trong lòng.

Tu La Sát nhìn hắc y nhân trên đất, tròng mắt thoáng qua sát ý, xem ra, người mua hắn sợ hắn nhiệm vụ thất bại sẽ khai ra, nên phái người giám sát hắn.

Hắn cũng nghi ngờ quay đầu nhìn Tô Duyệt Duyệt, hắn và Bắc Thần Hàn đều không phát hiện ra người này, mà nữ nhân ngu ngốc này lại có thể biết. Thấy vẻ mặt hoảng sợ của nàng, mắt hắn đầy ý cười, nàng giả ngây giả ngô rất lợi hại.

Xem ra nàng cũng không phải nữ nhân ngu ngốc, ngược lại rất thông minh, thật thú vị.

“Tô Duyệt Duyệt, ta nhớ kỹ ngươi.” Khóe miệng Tu La Sát cong lên một nụ cười mê hoặc, sau khi nói xong, nhún chân lắc mình khỏi phủ Thái tử.

Bắc Thần Hàn cũng không muốn đuổi theo, nhưng trong lòng có chút tư vị chua chát, ý tứ vừa nãy của Tu La Sát sao giống nhòm ngó tiểu mèo hoang nhà hắn đây? Đáng chết, tiểu mèo hoang này hắn con chưa thuần phục được mà đã có người ngắm tới.

“Đi, nên quay về.” Hắn nhìn hắc y nhân trên đất, giọng nói chua lè.

Sau khi nói xong xoay người đi về phía Duyệt Tâm các, mà Tô Duyệt Duyệt cũng xoay người liếc qua thi thể trên đất, khóe miệng cong cong, ánh mắt sáng rực, sau đó cũng đi về hướng Duyệt Tâm các.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.