Mọi người xung quanh nhìn như không nhìn, lần lượt cúi đầu húp cháo
của mình, chỉ có Tô Duyệt Duyệt mở to mắt nhìn Lâm Điệp Nhi thong dong
ăn bánh quẩy.
“Nha, hóa ra Lâm Điệp Nhi cô nương cũng thích thổi tiêu a!! thật thú vị” Nàng ra điều ngạc nhiên nói.
Mọi người đều không hiểu được ẩn ý trong lời nói của Tô Duyệt
Duyệt, hoài nghi nhìn nhìn nàng, chỉ có Lâm Điệp Nhi ngay lập tức khói
bốc đầy đầu phẫn nộ nói: “Thái tử Phi, tỷ là có ý gì? Ta không biết thổi tiêu”
“ Thật vậy sao? Ta thấy ngươi thích ăn bánh quẩy như vậy, ngươi không biết bánh quẩy giống cái gì sao? Cái bộ dáng
ngươi há miệng ăn bánh quẩy như thế nào lại có chút mơ màng a!!” Tô
Duyệt Duyệt hảo tâm thay nàng ta giải thích một phen.
Mọi người vô cùng kinh ngạc, nhất thời đều quay ra nhìn Lâm Điệp
Nhi, vừa đúng lúc nhìn thấy một màn nàng ta đang ngậm chiếc bánh quẩy
dài dài vẫn còn nóng hổi trong miệng, cuối cùng cũng đã hiểu được ý tứ
của Tô Duyệt Duyệt. Lâm Điệp Nhi ngay lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt, vừa
tức vừa hận trừng mắt liếc nhìn nàng.
Bắc Thần Hàn cũng sa sầm khuân mặt, trợn mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng: “ Tô Duyệt Duyệt, câm miệng!”
Đáng chết, nữ nhân này sao có thể ngay cả khi ăn cơm cũng nghĩ đến
chuyện đấy, mỗi lần nói ra đều làm người khác kinh sợ, trong đầu của cô
ta rốt cuộc là đang chứa cái gì.
Tô Duyệt Duyệt
cũng trừng mắt nhìn lại, ánh mắt tỏ ra vô tội tiếp tục nói: “Lâm Điệp
Nhi cô nương lại còn chỉ ăn bánh quẩy do thái tử gia đút!!có phải hay
không, mùi vị thật sự rất tuyệt” ( Duyệt tỷ thâm quá =))
Bắc Thần Liệt bị lời nói của Tô Duyệt Duyệt làm cho ngay cả cơm ở trong mồm cũng phun ra sạch sẽ, chịu không được cười lớn lên: “ Hahaha…Duyệt
Duyệt, tẩu từ lúc nào lại có trí tưởng tượng phong phú như vậy? Bánh
quẩy của hoàng huynh, vậy liền ám chỉ Điệp Nhi ngậm “cái ấy” của Hoàng
huynh rồi…..Ha ha..” (>.