Thái Tử Phi Siêu Cấp Ác Bá

Chương 18: Chương 18




Sáng sớm tại Duyệt Tâm các.

Một bàn đồ ăn phong phú, trừ Bắc Thần Hàn và Tô Duyệt Duyệt, còn có bốn tiểu thiếp của hắn, bốn tiểu thiếp này như nghiện tới Duyệt Tâm các, sáng sớm nào cũng chạy tới chỗ này dùng bữa.

“Thái tử gia, sắc mặt ngài gần đây không tốt, có phải ngã bệnh rồi không?” Lâm Điệp Nhi quan tâm hỏi, không quên ôm lấy cánh tay Bắc Thần Hàn.

Đã một tháng Thái tử gia không cho các nàng hầu hạ, ngay cả ba người kia cũng không được, nhưng khiến nàng tức giận nhất chính là, Thái tử gia lại hàng đêm ngủ tại Duyệt Tâm các, nàng luôn cho rằng Tô Duyệt Duyệt không thể nào được cưng chiều, nhưng không nghĩ tới gần đây Thái tử gia lại luôn qua đêm tại Duyệt Tâm các, làm sao nàng không khó chịu được đây?

Vẻ mặt Bắc Thần Hàn bỗng chốc cứng đơ, không mở miệng trả lời nàng, cả tháng nay hàng đêm ôm thân thể mềm mại nhưng không được làm gì, sắc mặt còn có thể tốt sao?

Hắn đột nhiên nhìn đầu sỏ bên cạnh, chỉ thấy nàng thản nhiên húp cháo như không có chuyện gì. Mà Lâm Điệp Nhi không biết Bắc Thần Hàn bị sao, theo tầm mắt liếc nhìn Tô Duyệt Duyệt.

“Thái tử gia, có phải Thái tử phi không phục vụ người tốt, cho nên sắc mặt mới không tốt phải không?” Lâm Điệp Nhi không chút do dự nói ra suy đoán trong lòng mình, nhưng không biết rằng, lời của nàng càng khiến cho sắc mặt Bắc Thần Hàn đen hơn.

Ánh mắt Tô Duyệt Duyệt linh động, bộ mặt vô tội nhìn hai người, “Là Thái tử gia của các ngươi không phục vụ ta, có thể trách ta sao?”

“Tô Duyệt Duyệt, câm miệng lại.” Bắc Thần Hàn cắn răng, hung hăng lườm nàng.

Lâm Điệp Nhi và ba tiểu thiếp còn lại đều nhìn chằm chằm hai người, bọn họ không hiểu lời vừa rồi của Tô Duyệt Duyệt. Cái gì mà Thái tử gia không phục vụ được?

Bắc Thần Hàn cảm nhận được rất rõ những ánh mắt nghi ngờ phóng tới, hắn lướt qua một lượt, cáu kỉnh ra lệnh, “Dùng bữa.”

Khi bốn tiểu thiếp dùng xong thì rời đi, Bắc Thần Hàn đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng mở miệng.

“Duyệt Duyệt, tháng sau trong hoàng cung cử hành tiệc rượu ngắm hoa, phụ hoàng nói muốn ngươi tham dự, bổn cung sẽ cho người tới chuẩn bị mấy bộ y phục mới cho ngươi.”

Vừa nghĩ tới hoàng cung, nhất định là nơi ngươi đấu ta đá, nàng đã cảm thấy chán ghét.

“Ta không đi có được không?”

“Không được, ngươi nhất định phải đi.” Bắc Thần Hàn kiên quyết nói.

Tô Duyệt Duyệt bĩu môi, không nói gì nữa tiếp tục húp cháo, lúc này, một nô tỳ bưng một bát canh đi tới bên nàng.

“Thái tử phi, đây là canh cách thủy mà người muốn.” Nô tỳ kia sắc mặt kỳ lạ.

Tô Duyệt Duyệt chớp chớp mắt, bưng lấy bát canh kia, “Là canh cách thủy ta nói sao?”

Nô tỳ kia nghe thế, trên mặt trở nên ngượng ngùng, vội vàng gật đầu, “Đúng, nô tỳ mang canh mà Thái tử phi bảo tới.”

Bắc Thần Hàn nhìn thấy vẻ mặt quái dị của nô tỳ kia, nhất thời thấy tò mò đối với bát canh này.

“Duyệt Duyệt, canh này là canh gì?” Sau khi nô tỳ lui ra, hắn không nhịn được hỏi.

Ánh mắt Tô Duyệt Duyệt thoáng qua tinh nghịch, nhưng ngay sau đó đã trở về bình thường, đưa bát canh tới trước mặt Bắc Thần Hàn.

“Ta đặc biệt sai người làm canh cho ngươi uống, coi như kết thúc khoảng thời gian cấm dục của ngươi. Chỉ cần uống xong bát canh tẩm bổ này, ngày mai ngươi sẽ khôi phục như bình thường.”

Ánh mặt Bắc Thần Hàn chợt dao động, nhưng lại bị nghi ngờ thay thế, hắn đề phòng nhìn bát canh kia, bên trong đó là thứ hắn chưa bao giờ nhìn thấy.

“Duyệt Duyệt, những thứ này là gì? Ngươi sẽ không muốn hại bổn cung đi!” Hắn cẩn thận hỏi.

Không thể trách hắn không nghi ngờ, hắn đã bị Tô Duyệt Duyệt chỉnh khiến cho lúc nào cũng phải cảnh giác, thật vất vả mới hết cấm dục, cũng không muốn vì bát canh này mà phải kéo dài những ngày tháng thống khổ, mà nói, hắn không tin Tô Duyệt Duyệt sẽ tốt bụng như vậy, sai người làm canh cho hắn uống.

Tô Duyệt Duyệt thấy hắn đề phòng, nàng cũng nhún vai, không để tâm nói: “Ngươi không uống thì thôi, nhưng ta nói trước, nếu ngươi vĩnh viễn không khôi phục lại thì đừng có trách ta nhé.”

Ngụ ý chính là, Bắc Thần Hàn muốn khôi phục lại bình thường thì phải uống bát canh kia.

Bắc Thần Hàn đấu tranh, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, bưng bát canh lên uống, ban đầu hắn nghĩ bát canh sẽ rất khó uống, nhưng không ngờ, lại khá ngon, hắn cứ từng ngụm từng ngụm cho vào miệng.

Rất nhanh, bát canh đó đã thấy đáy, Bắc Thần Hàn lau miệng, tò mò hỏi, “Duyệt Duyệt, những viên vừa rồi trong canh là gì thế? Cái đó ăn khá ngon, bổn cung từ trước đến nay chưa từng ăn bao giờ?”

Đôi mắt của Tô Duyệt Duyệt mở to, khóe miệng giương lên, “Ngươi nói hai viên đó á! Đó là hai viên trứng heo nha.”

“Heo làm gì có trứng khi nào? Sao bổn cung không biết?” Bắc Thần Hàn nghi ngờ nhìn nàng chằm chằm.

Tô Duyệt Duyệt lơ đễnh nói: “Hai viên trứng, chính là cái đó đó.”

“Cái đó đó là cái gì?” Bắc Thần Hàn không ngại tiếp tục học hỏi kẻ dưới.

Tô Duyệt Duyệt ra vẻ xấu hổ, che miệng nhỏ nhắn, không có ý tốt vỗ hắn một cái.

“Chính là giống hai viên tròn tròn ở dưới tiểu dưa chuột của ngươi đó! Có hiểu không?”

Đầu tiên Bắc Thần Hàn sửng sốt, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, tiếp theo sắc mặt trở nên khó coi, cắn răng, “Ý của ngươi là, bổn cung vừa ăn hai viên kia của heo?”

Tô Duyệt Duyệt không nhịn được nữa, lớn tiếng cười to, gật mạnh đầu, chứng nhận câu trả lời của hắn là đúng.

“Tô Duyệt Duyệt!” Bắc Thần Hàn nổi giận đùng đùng lớn tiếng hét vang cả tòa phủ đệ, cộng thưo đó là từng trận tiếng vang nôn mửa.

Hắn biết nữ nhân này không tốt tính thế rồi mà, đáng chết, lại dám cho hắn ăn hai viên kia của heo, càng đáng chết hơn hắn lại rất thưởng thức hai viên đó! Hiện tại nghĩ tới con heo, còn nghĩ tới hai viên ở dưới của nó, hắn đã cảm thấy ghê tởm.

Nôn… Nôn… Nôn…

Mà Tô Duyệt Duyệt vẫn như cũ ngồi một bên cười ha ha nhìn nam nhân đang thống khổ nôn.

Sẩm tối ngày hôm đó, Tô Duyệt Duyệt mang theo nha hoàn thiếp thân của mình, nữ phẫn nam trang ra khỏi phủ đệ, hai người đi dạo ngoài phố cả một buổi, đây là lần đầu Tô Duyệt Duyệt đi dạo phố ở cổ đại.

“Tiểu thư, chúng ta đi đã lâu rồi, nhanh trở về phủ thôi. Nếu Thái tử gia biết sẽ thảm đó.” Tiểu Thúy lôi kéo cánh tay Tô Duyệt Duyệt, nhỏ giọng nói.

Hai người chủ tớ bọn họ chỉ có thể lén lút ra khỏi phủ Thái tử, nếu chẳng may Bắc Thần Hàn biết, nhất định sẽ trách phạt.

Tô Duyệt Duyệt nhìn Tiểu Thúy, nhắc nhở, “Tiểu Thúy, đã nói phải gọi ta là công tử, không được gọi sai lần nữa, đợi một chút rồi chúng ta trở về. Đi, đến phía trước xem một chút.”

Sau khi nói xong, lập tức lôi kéo Tiểu Thúy đi về phía trước, đúng lúc xoay người thì đụng phải một lồng ngực vững chắc, chật vật ngã ngồi xuống đất.

“Ai ui, tên khốn kiếp nào không có mắt à?” Nàng xoa xoa mông, gương mắt nhìn lên thì ngây ngẩn cả người.

Bắc Thần Liệt bước lên trước, từ trên cao nhìn nàng, “Vị tiểu công tử, ngươi không sao chứ?”

Bắc Thần Liệt hấy gương mặt đó đỏ dần, hình như có cảm giác quen thuộc, giống như đã từng gặp, nhưng lại không nhớ ra.

“Công tử, người không sao chứ?” Vốn là Tiểu Thúy thấy Nhị hoàng tử thì có chút bị dọa, nhưng vẫn vội vàng tới đỡ Tô Duyệt Duyệt.

Tô Duyệt Duyệt đứng lên vỗ vỗ mông, nàng cười nhìn Bắc Thần Hàn Liệt, “Lão Nhị, thật có duyên nha.”

“Ngươi là…” Tròng mắt Bắc Thần Liệt thoáng qua kinh ngạc, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, “Duyệt Duyệt, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Hoàng huynh có biết không?”

“Trốn ra ngoài chơi. Còn ngươi? Sao lại từ nơi này đi ra?” Tô Duyệt Duyệt đột nhiên nhìn tới biển trước cửa, là ba chữ thật to Túy Tiên lâu.

Mặt Bắc Thần Liệt chợt thay đổi, lúng túng hắng giọng, “Bổn vương tới tìm người, Duyệt Duyệt, ngươi không nên hiểu lầm.Bổn vương không phải người như ngươi nghĩ.”

Tô Duyệt Duyệt dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, mở miệng cười nói, “Lão Nhị, ngươi nói như thế sao ta có cảm giác đang giấu đầu lòi đuôi nhỉ?”

Đúng lúc Bắc Thần Liệt muốn phản bác, Tô Duyệt Duyệt tiếp tục nói, “Thật ra thì cũng không có chuyện gì, nam nhân mà. Bao nhiêu thứ cần phải giải quyết, nhưng mà, ngươi có thể đưa ta vào xem một chút không? Ta rất hiếu kỳ, những nữ tử trong thanh lâu sẽ như thế nào?”

Nghe nói, nhân vật chính trong các câu truyện xuyên không đều cố gắng thử tham quan thanh lâu, nàng cũng muốn đi xem thử.

Bắc Thần Liệt kinh ngạc nhìn nàng, giọng nói đầy nghi hoặc, “Duyệt Duyệt, ngươi muốn đi thanh lâu?”

Hắn không thể tin được, một nữ nhân lại có thể hùng hổ tuyên bố muốn đi thanh lâu, còn muốn nói xem nữ tử thanh lâu trông như thế nào.

“Công tử, chuyện này không tốt đâu.” Tiểu Thúy vội vàng ngăn lại, chẳng may bị Thái tử gia biết thái tử phi chạy đến thanh lâu chơi, vậy thì hỏng bét.

“Tiểu Thúy, ngươi cứ về phủ trước, tối nay Nhị hoàng tử sẽ đưa ta về, nếu như Thái tử hỏi, ngươi cứ nói Nhị hoàng tử mang ta ra ngoài chơi.” Tô Duyệt Duyệt vội vàng dặn dò, sau đó không đợi Tiểu Thúy trả lời, lôi Bắc Thần Liệt vẫn đang kinh ngạc vào thanh lâu.

Túy Tiên lâu.

Bắc Thần Liệt vừa vào cửa đã trợn to hai mắt nhìn Tô Duyệt Duyệt đang sờ đông sờ tây, sau khi mất trí nhớ Tô Duyệt Duyệt lại có thể thay đổi lớn như vậy? Hắn nhớ trước kia Tô Duyệt Duyệt chỉ cần nghe thấy hai chữ thanh lâu đã ngượng ngùng không dám nói gì, mà bây giờ nàng còn hưng phấn hơn so với hắn.

Bắc Thần Liệt vội vàng giữ Tô Duyệt Duyệt đang đùa giỡn các nữ tử thanh lâu, xác nhận lại một lần nữa, “Duyệt Duyệt, ngươi chắc chắn biết đây là chỗ nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.