“Lão Nhị, não ngươi bị nhúng nước rồi à?
Không nhìn thấy ba chữ Túy Tiên lâu rất to kia sao? Thanh lâu nha!” Tô
Duyệt Duyệt chỉ tấm biển trên tường.
Vẻ mặt Bắc Thần Liệt đầy vạch đen, dĩ nhiên hắn biết đây là thanh lâu,
“Ngươi biết nó là thanh lâu, mà còn dám đi vào? Ngươi không sợ hoàng
huynh trách cứ sao?”
“Lão Nhị, rốt cuộc ngươi muốn vào hay không hả, sao nói nhiều như thế,
cứ như nương tử đang giữ chân trượng phu mình.” Tô Duyệt Duyệt trợn mắt
nhìn hắn, sau đó chạy xa như một làn khói.
Khóe miệng Bắc Thần Liệt giật giật, quả nhiên Tô Duyệt Duyệt không giống trước, hắn vội đuổi theo sát.
Đột nhiên bên trong xuất hiện một tú bà đứng ra ngăn cản Tô Duyệt Duyệt, “Nơi này ngươi không thể vào, đi ra ngoài.”
“Tại sao ta không thể đi vào, ta cũng không phải là không trả tiền.” Tô Duyệt Duyệt kháng nghị.
“Ngươi là nữ, nơi này là nơi để nam nhân mua vui, nữ nhân không được đi vào, nhanh đi ra ngoài, không thì đừng trách ta.”
Mặc dù Tô Duyệt Duyệt nữ giả nam, nhưng tú bà là người lão luyện như vậy, sao không thể nhìn ra Tô Duyệt Duyệt là nữ chứ.
Tô Duyệt Duyệt lấy ngân phiếu từ trong ngực ra, thả vào tay tú bà, cũng
ôm cánh tay Bắc Thần Liệt, “Bổn cô nương mang phu quân nhà ta tới chơi,
ngươi có ý kiến gì không?”
Lời này nói ra, trong nháy mắt khiến mọi người hít một ngụm khí lạnh,
không gian vốn huyên náo ầm ỹ bỗng chốc yên tĩnh lại, tất cả mọi người
đều mở to mắt, không dám tin nhìn Tô Duyệt Duyệt, không ngờ lại có nữ
nhân dẫn trượng phu của mình tới chơi thanh lâu.
Tú bà hơi kinh ngạc, thấy tờ ngân phiếu trên tay thì mặt bắt đầu hớn hở, “Thì ra là vậy à! Không có ý kiến, ma ma ta làm sao dám ý kiến. Chẳng
qua là chưa từng thấy người kỳ lạ như cô nương thôi. Lại có thể chịu
đựng dẫn trượng phu mình tới thanh lâu, thật là nữ trung hào kiệt.”
Nhất thời, mặt Bắc Thần Liệt xanh lét, nhìn xung quanh phóng tới những
ánh mắt khác thường, sao lại cảm thấy có một loại khinh thường, giống
như kỹ thuật trong phòng của mình chưa tốt, cần nương tử mang tới thanh
lâu học hỏi là sao?
“Không có ý kiến là tốt nhất, chọn cho ta gian phòng tốt nhất, phu quân
nhà ta muốn mời hoa khôi Túy Tiên lâu tới.” Tô Duyệt Duyệt không chút
keo kiệt nói, dù sao tiền trên người mình cũng là trộm được từ Bắc Thần
Hàn, cứ coi hắn là máy rút tiền thôi.
Từ đầu tới cuối Bắc Thần Liệt không dám nói một câu, giờ phút này giống như đang đợi Tô Duyệt Duyệt làm thịt.
Hắn cúi đầu nhìn động tác kéo mình của Tô Duyệt Duyệt, nhìn bộ dáng khác lạ của nàng, nội tâm chợt có một chút gì đó xao động.
Từ khi Tô Duyệt Duyệt bị mất trí nhớ, trong mắt hắn nàng hoàn toàn biến
thành người khác, một nữ nhân đặc biệt. Hắn chưa bao giờ gặp một nữ nhân nào như vậy, cũng chưa thấy hứng thú như thế. Nhưng mà, nàng đã là tẩu
tử của mình, cho nên hắn chỉ có thể khắc chế, không thể để mình có bất
kỳ ý tưởng nào với nàng.
“Vị cô nương này, thật không phải, Vân Sương cô nương đã có khách mời
trước, không bằng ta giúp các ngươi mời những cô nương khác nhé, cũng
tốt không kém đâu.” Tú bà tươi cười vội vàng nói.
Tô Duyệt Duyệt nhíu mày không vui, “Đối phương ra giá bao nhiêu?”
“Hai trăm lượng.”
“Vậy ta đưa năm trăm lượng, mang Vân Sương cô nương tới hầu phu quân nhà ta.” Dù yếu kém cũng phải dốc hết toàn lực, đây là lần đầu nàng tới
thanh lâu, nói gì thì nói, cũng phải tận mắt thấy được phong thái của
hoa khôi chứ!
Tú bà nghe thấy thế thì cười đến đáng sợ, “Được được được, ta lập tức đi mời Vân Sương cô nương. Tiểu Hoa, dẫn hai bị khách này đến phòng đi.”
Trong phòng.
Vẻ mặt tú bà lúng túng trước mặt hai người, “Thật xin lỗi, vị khách kia
kiên trì muốn mời Vân Sương cô nương, đã ra giá một ngàn lượng.”
Đã có thể kiếm nhiều tiền hơn, tú bà đương nhiên muốn ra giá cao hơn.
“Cái gì? Một ngàn lượng, vậy ta ra giá một ngàn năm trăm lượng, nhanh đi đi.” Tô Duyệt Duyệt giàu có hào sảng hét lên với tú bà.
Nàng quyết định hôm nay phải nhìn bằng được hoa khôi kia.
Bắc Thần Liệt nhìn tú bà vui vẻ đi ra ngoài, vội vàng nói: “Duyệt Duyệt, bình thường nữ tử trong thanh lâu chỉ cùng lắm là năm mươi ngân lượng,
hoa khôi cùng lắm cũng không quá trăm lượng, ngươi ra một ngàn năm trăm
lượng, có quá phô trương không?”
“Ngươi quản được ta sao? Ta thích là được.” Tô Duyệt Duyệt đột nhiên nói một câu, khiến Bắc Thần Liệt không biết nên nói gì nữa.
Lúc này, tú bà lại trở lại một lần nữa, nụ cười tươi rói vẫn trên mặt,
mở miệng nói: “Vị công tử kia đã đưa giá ba ngàn lượng, kiên trì muốn
Vân Sương cô nương.”
“Ba ngàn lượng? Nói cho hắn biết, vì phu quân nhà ta, ta ra năm ngàn lượng.” Tô Duyệt Duyệt đập bàn hét lên.
“Duyệt Duyệt, ngươi…” Bắc Thần Liệt đang muốn ngăn lại thì bị tú bà cản trở.
Tú bà đã cười đến mức mặt mày nở hoa, năm ngàn lượng, bà ta quá lời rồi, “Được được được. Lần này ta nhất định mời được Vân Sương cô nương tới
đây.”
Sau khi nói xong, không cho Bắc Thần Liệt cơ hội phản bác, vội lui ra ngoài.
Bắc Thần Liệt mở miệng nói, “Duyệt Duyệt, năm ngàn lượng, ngươi điên rồi à? Một hoa khôi đáng giá năm ngàn lượng sao?”
Nói thế nào hắn cũng là một công tử phong lưu, nhưng cái giá năm ngàn lượng để mời một hoa khôi thực sự không đáng.
Tô Duyệt Duyệt không thèm nghe, cười hi hi giúp hắn rót rượu, “Uống rượu đi.”
Ở một phòng khác.
Bên trong là hai nam tử, nhìn qua có lẽ thân phận không hề tầm thường,
mà Vân Sương cô nương đang tựa vào ngực một vị nam tử áo trắng.
Vân Sương nghe thấy vị công tử này ra giá ba ngàn lượng muốn nàng, càng
thêm vui chết đi được, điều này chứng minh nàng trong mắt vị công tử này rất quan trọng.
“Lục ca, sao huynh lại đưa giá ba ngàn lượng?” Nam tử áo lam còn lại mở miệng hỏi.
Nam tử áo trắng không trả lời, bưng chén rượu lên uống một ngụm.
Lúc này, tú bà cười cười đi vào.
“Nàng nói thế nào?” Hắn nhàn nhạt liếc tú bà hỏi.
Tú bà cười lúng túng mấy tiếng, vội vàng nói, “Vị cô nương kia nói, nàng vì phu quân của mình trả giá năm ngàn lượng.”
Nam tử áo lam kinh ngạc, trợn to mắt: “Ngươi nói nàng(*) là một cô nương? Nàng giúp phu quân tìm kỹ nữ?”
(*) Ở tiếng trung: nàng, hắn, chàng…
đều có phát âm giống nhau là “Ta” nên người áo xanh không biết khi nãy
người áo trắng gọi là “hắn” hay là “nàng”.
“Đúng, đúng, đúng. Cho nên công tử, rất xin lỗi, Vân Sương cô nương…”
Khóe miệng nam tử áo trắng nhếch lên, tròng mắt thoáng qua sự hứng thú, “Bảy ngàn lượng.”
Lời này vừa nói ra khiến ba người còn lại kinh ngạc, tú bà cười to sung
sướng, vung khăn lên, “Được, được, được. Vân Sương nhớ phục vụ tốt biết
chưa?”
Khuôn mặt Vân Sương hạnh phúc, tiến sát tới rót rượu, “Công tử, Vân Sương giúp người uống rượu.”
Nam tử áo trắng cười tà mị, nhận lấy chén rượu kia, ngửa đầu uống cạn, dường như rất mong đợi tin tức tú bà mang về.
Một gian phòng khác.
Tú bà hưng phấn chạy vào.
“Cô nương, vị công tử kia ra giá bảy ngàn lượng.”
“Cái gì? Đáng ghét! Bổn cô nương sẽ theo hắn tới cùng. Nói cho hắn biết, tám ngàn lượng. Phu quân nhà ta nhất định phải mua được,êm đầu tiên của Vân Sương cô nương.” Tô Duyệt Duyệt móc từ trong ngực ra một chồng ngân phiếu đặt ở trên bàn.
Khóe miệng Bắc Thần Liệt co giật, nếu đây là nương tử của hắn, chỉ sợ
hắn sẽ không chịu nổi rồi. Nếu hoàng huynh ở đây, chắc đã tức đến nổ
phổi.