Cả người Bắc Thần Liệt cứng đờ, quay đầu
lại, thấy sắc mặt Bắc Thần Hàn rất khó coi, hắn liền hối hận vì sao lúc
nãy lại thực sự muốn hôn Tô Duyệt Duyệt.
“Hoàng huynh không nên hiểu lầm, vừa rồi ngoài miệng Duyệt Duyệt có hạt
cơm, cho nên… Cho nên đệ mới muốn giúp nàng lau sạch.” Bắc Thần Liệt
lúng túng vội vàng giải thích.
Tô Duyệt Duyệt nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Lão Nhị, ngươi nói láo, không phải ngươi muốn lau sạch, mà là muốn ăn sạch ta.”
Bắc Thần Liệt càng lúng túng, liếc mắt nhìn Bắc Thần Hàn, quả nhiên mặt của hắn so với nhà xí còn thối hơn gấp mấy lần.
“Duyệt Duyệt, ngươi uống say rồi, vừa rồi ngươi nhìn nhầm rồi… Ta… Ta muốn giúp ngươi lau miệng.” Hắn vội vàng giải thích.
Mặc dù nói lý do này chính hắn cũng không tin được, nhưng thà giải thích còn hơn không.
Bắc Thần Hàn thấy hai người vẫn dính một chỗ với nhau, trong lòng càng tức giận, “Tô Duyệt Duyệt, ngươi tới đây cho bổn cung.”
Tô Duyệt Duyệt ngừng cười, vì say rượu nên lắc la lắc lư đi về phía Bắc Thần Hàn.
“Kỳ lạ, tại sao mọi thứ cứ xoay xoay thế nhỉ?”
Bắc Thần Hàn ôm thân hình lay động của nàng vào ngực, thấy nàng lại có
thể say đến như vậy, sắc mặt càng khó coi, một nữ nhân lại dám uống rượu cùng với nam nhân khác đến muộn mới về, mọi người sẽ nói sao!
“Hoàng huynh, cái đó…” Bắc Thần Liệt nhìn hắn muốn nói lại thôi.
Bắc Thần Hàn trầm mặt nhìn hắn, lạnh lùng hỏi: “Còn có chuyện gì?”
“Đệ muốn nói là Lục đệ đã trở lại, được rồi, đệ về đây.” Hắn nói xong rồi đi thẳng ra xe, thúc ngựa rời phủ Thái tử.
Ánh mắt lạnh lùng của Bắc Thần Hàn tràn đầy phức tạp, ngay cả xe ngựa đi lúc nào cũng không quan tâm, cho đến khi bên tai truyền tới tiếng nói
líu ríu kéo hắn trở về.
“Vân Sương, tối nay đại gia bao ngươi, phải phục vụ tốt! Nhanh lên rót
rượu đi!” Tô Duyệt Duyệt sờ gương mặt tuấn tú của Bắc Thần Hàn, say mịt
mù kêu lên.
Trong nháy mắt khuôn mặt Bắc Thần Hàn lạnh như băng, đáng chết, nữ nhân
này lại dám tới thanh lâu uống rượu, phải dạy dỗ nàng tốt mới được.
“Tô Duyệt Duyệt, đợi một chút ta sẽ xử lý ngươi.” Bắc Thần Hàn mạnh mẽ
kéo Tô Duyệt Duyệt đang giãy giụa đi về phía Duyệt Tâm các.
Duyệt Tâm các.
Từ lúc Tô Duyệt Duyệt đi vào thì không lúc nào an tĩnh, giống như hiện tại.
“Ta muốn nhảy, ta muốn ca hát, la la la… la la la…” Tô Duyệt Duyệt say khướt vừa nhảy vừa hát.
Chân mày Bắc Thần Hàn cau chặt lại, bưng một chén canh giải rượu, “Tô Duyệt Duyệt, uống chén này ngay.”
“Ta đi chơi, la la la… Đi chơi…” Căn bản Tô Duyệt Duyệt không nghe lọt lời của hắn, múa xoay tròn như múa ba lê.
Bắc Thần Hàn không hiểu nàng đang nhảy cái gì, giờ phút này mức độ nhẫn
nại của hắn đã dùng hết rồi, giữ chặt cánh tay Tô Duyệt Duyệt, đưa bát
canh tới miệng nàng.
“Tô Duyệt Duyệt, đừng huyên náo, uống nhanh đi.” Hắn nhẫn nhịn nói qua kẽ răng.
Nếu không phải nàng là nữ nhân, hắn đã đánh một chưởng cho bất tỉnh rồi.
Giờ phút này, rốt cuộc hắn phát hiện được Tô Duyệt Duyệt say rượu thì điên như thế nào, so với bình thường còn khó trị hơn.
Tô Duyệt Duyệt cau chặt mày, không vui vẻ ném rơi bát canh giải rượu
kia, “Ta không say, ngươi bị bệnh à? Ngươi… Ta nhận ra ngươi, ngươi là
cái tên khốn kiếp ghê tởm.”
Nàng đột nhiên níu lấy vạt áo của hắn, căm giận nhìn hằn chằm chằm.
“Tô Duyệt Duyệt, buông tay.” Con ngươi Bắc Thần Hàn ngưng tụ hàn quang lạnh lẽo, kiên nhẫn cũng đã dùng hết rồi.
Chẳng những Tô Duyệt Duyệt không buông, lại càng ngày càng thù hằn, hình như nghĩ tới chuyện gì thương tâm, níu chặt lấy vạt áo của hắn.
“Cái tên xú nam nhân ghê tởm ngươi, nam nhân thối, ban đầu ta yêu ngươi
như vậy, nhưng ngươi lại lợi dụng ta, khốn kiếp.” Nàng phẫn hận nhìn
chằm chằm hắn, giọng nói cũng đầy cừu hận.
Bắc Thần Hàn ngẩn người, nữ nhân này rốt cuộc đang nói gì? Nàng dám coi hắn là nam nhân khác.
Thấy trong mắt nàng mang theo đau đớn, trong lòng đầy lửa giận bị dập
tắt trong nháy mắt, chẳng lẽ nàng từng bị thương tổn, nếu không sao có
thể hận người kia như vậy? Nghĩ đến nàng từng bị ai đó khi dễ, lòng của
hắn như bị nhéo một cái.
“Duyệt Duyệt…” Hắn thở dài, muốn kéo tay nàng xuống.
“Nếu không phải là ngươi, ta cũng không bị đưa vào tổ chức, ngươi biết
mấy năm phải huấn luyện ở tổ chức, cuộc sống của ta đã trôi qua như thế nào không? Còn ngươi thì sao? Cầm tiền của ta đi bao nữ nhân khác, ghê
tởm…” Tô Duyệt Duyệt cnàg nói càng tức, một quyền cứng rắn đánh thẳng
vào mặt hắn.
Lúc Bắc Thần Hàn chưa kịp phản ứng, liền bị nàng đẩy ngã trên mặt đất, từng quyền từng quyền đánh xuống mặt hắn.
“Xú nam nhân, nam nhân thối, ngươi là một dạng với Thái tử biến thái đó, đều là nam nhân thối nhất thiên hạ.” Tô Duyệt Duyệt ngồi ở trên người
hắn, trái phải từng quyền đánh xuống.
Gương mặt lạnh lùng của Bắc Thần Hàn đã xuất hiện nhiều vết thương, hắn
nhịn đau gầm lên, “Tô Duyệt Duyệt, ngươi dừng tay cho bổn cung, mau đứng dậy…”
“Ta cho ngươi biết, đừng tưởng rằng nữ nhân thì dễ bị bắt nạt, nam nhân
các ngươi cũng không phải loại tốt.” Tô Duyệt Duyệt kéo áo của hắn, tức
giận rống lên.
“Tô Duyệt Duyệt, ngươi nhìn cho kỹ, bổn cung là ai?” Bắc Thần Hàn nghiến răng nhắc nàng.
Đáng chết, hắn chưa bao giờ chật vật như này, không nghĩ rằng lại bị một nữ nhân đánh đến mức lăn ra đất, hắn chưa tìm nàng tính sổ thì thôi,
nàng lại dám đánh hắn.
Tô Duyệt Duyệt chớp chớp mắt, đột nhiên buông áo ra, dụi dụi mắt, lại chớp chớp.
“A! Tại sao Thái tử gia lại ở đây? Sao trên mặt ngươi nhiều vết thương thế?” Nàng kêu lên.
Giờ phút này, bộ dáng nàng hình như đã tỉnh không ít, nhưng lại mờ mịt với chuyện vừa xảy ra.
Bắc Thần Hàn thấy nàng cũng tỉnh táo lại, nghiến răng, tức giận nói: “Ngươi nói xem.”
Bây giờ là lúc đổi thành hắn tính sổ với nữ nhân này, mặc dù dáng vẻ vừa rồi của nàng khiến hắn không đành lòng, nhưng việc nàng tới thanh lâu
uống rượu thì hắn không định bỏ qua.
“Theo ta nhớ, Thái tử gia ngươi nên đánh… Xú nam nhân, nam nhân thối…”
Dường như Tô Duyệt Duyệt lại say khướt một lần nữa, trái phải từng quyền đánh xuống khuôn mặt Bắc Thần Hàn.
“Tô Duyệt Duyệt! Ngươi dừng tay cho bổn cung.” Hắn tức giận nhìn nàng ra quyền.
Tô Duyệt Duyệt như không nghe thấy, vừa đánh vừa hô.
“Trái ba đấm, phải ba đấm, cái mông xoay xoay, trái ba đấm, phải ba đấm…”
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Tô Duyệt Duyệt mệt mỏi ngừng lại, nàng
đứng lên vuốt cánh tay của mình, “Xú nam nhân, da mặt ngươi sao dày thế? Đánh khiến tay ta thật đau…”
Khuôn mặt Bắc Thần Hàn xuất hiện mấy vạch đen, khóe miệng cũng giật
giật, đáng chết, rốt cuộc người chịu thiệt là ai hả? Đột nhiên hắn đứng
lên, thân hình cao lớn chậm rãi tiến tới gần Tô Duyệt Duyệt.
Tô Duyệt Duyệt không tự chủ nuốt nước miếng, lui về sau mấy bước, “Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”