Hai tay Tô Duyệt Duyệt khoanh trước ngực, bày ra tư thế Thái tử phi, cằm
nâng thật cao, “Quận chúa, ngươi công khai tìm kiếm phu quân nhà ta như
vậy, hình như không được thỏa đáng cho lắm, không thấy Thái tử phi ta
vẫn đang ở trước mặt sao?”
“Ta lại không coi ngươi là Thái tử phi đấy, còn nói, điện hạ cũng không
chỉ có một mình ngươi.” Lãnh Phức Hương cười lạnh một tiếng.
Tô Duyệt Duyệt nhún vai một cái, giả vờ thất vọng, thở dài một tiếng rất lớn, “Ta còn muốn coi ngươi là bằng hữu, nhưng ngươi không muốn thì
thôi, quên đi…”
“Tại sao lại là bằng hữu, chúng ta là tình địch, ngươi đừng quên, tranh
tài còn chưa kết thúc đâu.” Lãnh Phức Hương trợn mắt nhìn nàng một cái.
Tô Duyệt Duyệt không chút để ý vừa đi vừa nói, “A… Được rồi. Chúng ta là tình địch, người ta còn muốn nói với ngươi về vóc người của phu quân
nhà ta. Ngươi không biết toàn thân Thái tử như thế nào đâu, đẹp biết bao nhiêu đâu. Quên đi… Ngươi không muốn nghe ta cũng không nói nữa.”
Nàng không tin quận chúa điêu ngoa này đứng yên, nữ nhân luôn yêu thích
tám chuyện, lại còn là chuyện về nam nhân mà mình yêu thích, càng thêm
tò mò chứ.
Quả nhiên.
“Tô Duyệt Duyệt, ngươi đứng lại, nói rõ ràng lời ngươi vừa nói! Này…”
Trong nháy mắt con ngươi Lãnh Phức Hương sáng lên, thấy Tô Duyệt Duyệt
không dừng bước vẫn đi về phía trước, cũng vội vàng đuổi theo.
“Ngươi đuổi theo ta làm gì thế?” Tô Duyệt Duyệt khinh thường đẩy nàng ra.
Lãnh Phức Hương như bạch tuộc ôm chặt lấy Tô Duyệt Duyệt, kích động hỏi: “Ngươi nói dáng người điện hạ như thế nào? Nói mau đi! Nơi đó có phải
rất dài không hả?” (tôi chết mất ))
Giờ phút này, trong đầu nàng hiện lên toàn cảnh xuân sắc, hình dung ra
khi Bắc Thần Hàn cởi hết y phục, hình dung ra cái kia của hắn có phải
vừa thô vừa dài như trong sách miêu tả hay không?
“Nha! Quận chúa, không nghĩ rằng ngươi cũng là một sắc nữ nha!” Tô Duyệt Duyệt trợn to hai mắt, quay đầu lại kinh ngạc nhìn nàng.
Không phải nữ nhân cổ đại rất bảo thủ sao, như thế nào quận chúa này lại ngược lại như vậy? Nhưng lại rất hợp khẩu vị của nàng, cuối cùng ở cổ
đại này gặp được một người cùng sở thích.
“Như nhau thôi, nói mau! Phương diện kia của điện hạ có phải rất dũng
mãnh không? Kích thước như thế nào hả?” Lãnh Phức Hương không ngừng kéo
Tô Duyệt Duyệt tiêu sái đi về phía trước.
Tô Duyệt Duyệt cười trộm, nói: “Rất lớn, cũng rất dũng mãnh, thường
khiến người khác sung sướng ngất trời, còn có nha, hắn thích nhất là tư
thế ‘lão hán đẩy xe’.”
“Thật sao? Tư thế đó không phải mệt chết người sao?”
“Này! Quận chúa, ngươi cũng biết ‘lão hán đẩy xe’?”
“Nói thừa, ta xem đông cung đồ mất trăm lần rồi.”
Hai nữ nhân to gan thảo luận vấn đề tế nhị, dần dần biến mất ở góc
khuất, mà Bắc Thần Lẫm vẫn đang đứng sững ngẩn người kinh ngạc tại đó,
nữ nhân công khai thảo luận về vấn đề phòng the, thật sự là Tô Duyệt
Duyệt sao?
Hoàng cung. Trong ngự thư phòng.
Bắc Thần Hàn vừa vào đã nhìn thấy hai thân ảnh đã đứng ở đó, khi hắn thấy rõ hai người thì không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
“Lục đệ, Thất đệ, đã lâu không gặp, không nghĩ các ngươi trở lại rồi.” Hắn lãnh đạm nói.
Khóe miệng Bắc Thần Ngạo nhếch lên, nhìn hắn, “Mấy năm nay Thái tử quả
thật không tệ, nhưng hình như không muốn nhìn thấy hai huynh đệ chúng ta thì phải.”
“Lục đệ nghĩ nhiều rồi, bổn cung cao hứng còn không kịp, làm sao không muốn gặp các ngươi.” Bắc Thần Hàn cười, nói khách khí.
Giờ phút này, thoạt nhìn Bắc Thần Ngạo có vẻ thành thục hơn nhiều, nhưng lại khiến người khác cảm thấy thần bí, loại cảm giác đó ngay cả chính
Bắc Thần Hàn hắn cũng không nói lên được, chỉ cảm thấy nội tâm Bắc Thần
Ngạo ẩn giấu rất nhiều chuyện.
“Thái tử, tân hôn trước đó của huynh, thần đệ không thể tham gia được,
hôm nào mở tiệc mời huynh và Thái tử phi đến phủ làm khách, coi như chấp nhận sự chào đón của thần đệ.” Bắc Thần Ngạo nhìn hắn cười nói.
Khuôn mặt Bắc Thần Hàn chợt thay đổi, lạnh lùng cự tuyệt, “Không cần, tâm ý của đệ bổn cung nhận, không cần phiền toái như thế.”
“Nói như vậy, Thái tử không muốn cho thần đệ mặt mũi sao?” Hắn cười như không cười hỏi.
“Lục đệ suy nghĩ nhiều quá, chẳng qua bổn cung không muốn ngươi phải
phiền phức, nếu Lục đệ vẫn kiên trì, bổn cung không thể làm gì khác hơn
theo đệ, hôm nào sẽ tới phủ làm khách.” Khóe miệng Bắc Thần Hàn nhếch
lên, chậm rãi nói.
“Như vậy là được rồi, huynh đệ chúng ta vẫn giống như trước, đúng rồi,
nhớ dẫn Thái tử phi đi cùng, thần đệ đã từng gặp nàng, khá yêu mến, Thái tử phi thật là thú vị.” Bắc Thần Ngạo mỉm cười nói.
Mà lời nói đó của hắn khiến cho thái độ của Bắc Thần Hàn trong nháy mắt trầm xuống, lạnh lùng.
Đang lúc hai người trầm mặc không nói, Hoàng đế từ ngoài đi vào, đi tới cạnh ba người bọn họ, “Các con đến rồi.”
“Ngạo nhi, Tường nhi, đã nhiều năm rồi trẫm chưa gặp các con, các con
trưởng thành không ít, cũng nên thay đổi, như thế mới chững chạc…” Nét
mặt Hoàng đế tươi cười, vỗ vai Bắc Thần Ngạo, lại bị hắn lạnh lùng né
tránh.
“Không biết hôm nay Hoàng thượng tìm chúng thần tới để làm gì? Nếu như
không có chuyện, bổn vương muốn rời đi trước.” Bắc Thần Ngạo lạnh lùng
nói.
Hoàng đế lúng túng thu hồi cánh tay mình, bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn hắn,
“Ngạo nhi, con vẫn trách trẫm năm đó đưa con và Tường nhi ra cung sao?”
Mắt Bắc Thần Hàn lóe lên, thật ra chuyện này hắn cũng rất rõ ràng.
Bắc Thần Ngạo là con ruột của Hoàng hậu, cũng từng là Thái tử của Nhật
Liệt hoàng triều, nhưng Hoàng đế lại cưng chiều mẫu thân Bắc Thần Hàn –
Điệp phi hơn, mười năm trước trong lúc hoàng hậu ở trong cung Du phi,
cũng là mẫu thân Bắc Thần Tường, cố tình hại Điệp phi, do đó Điệp phi
sảy chân rơi xuống nước, cuối cùng thì bệnh nặng qua đời.
Năm đó Hoàng đế giận dữ, khiển trách Hoàng hậu không xứng làm mẫu nghi
thiên hạ, trong cơn tức giận, hủy bỏ vị trí Thái tử của Bắc Thần Ngạo,
cũng đưa Bắc Thần Ngạo tám tuổi và Bắc Thần Tường bảy tuổi ra khỏi cung, để Trữ vương bên ngoài chiếu cố.
Đối với chuyện này, Bắc Thần Ngạo đã ghi hận từ nhỏ, hắn hận mẫu hậu hắn ác độc, cũng hận phụ hoàng vô tình, cho nên từ nhỏ tới lớn luôn khinh
thường với tình thân, tính tình cũng càng ngày càng lầm lì lạnh lẽo.
Lúc đó, các đại thần của Nhật Liệt hoàng triều rối rít dâng tấu chương
mong lập Thái tử mới, sau khi vơi bớt đau buồn, Hoàng đế lựa chọn nhi tử được mình yêu thương nhất là Bắc Thần Hàn, nâng lên làm Thái tử, cũng
từ đó, Bắc Thần Hàn được sắc phong làm Thái tử của Nhật Liệt hoàng
triều.
“Hoàng thượng quá lời rồi, sao bổn vương sẽ trách Hoàng thượng đây.” Bắc Thần Ngạo cười lạnh một tiếngm giọng nói cũng hờ hững.
Hoàng đế thở dài một tiếng, vội vàng nói: “Như vậy đi! Tối nay mở tiệc ở lại ăn bữa cơm, mẫu thân con cũng đã nhiều năm rồi chưa được gặp lại
con, tối nay mẹ con hai người có thể tâm sự một chút.”
“Được, Hoàng thượng còn có việc gì không? Nếu như không có, vi thần xin
được cáo lui trước.” Thái độ của Bắc Thần Ngạo càng khiến Hoàng đế bất
đắc dĩ.
Khi Bắc Thần Ngạo và Bắc Thần Tường lui ra, Hoàng đế mỉm cười nhìn Bắc Thần Hàn.
“Hàn nhi, đừng trách móc, Ngạo nhi như thế là bình thường, trẫm tin tưởng, qua một thời gian sẽ tốt hơn.”
“Phụ hoàng, hài nhi biết.” Bắc Thần Hàn gật đầu trả lời.
Hoàng đế vội nói sang chuyện khác, trực tiếp hỏi: “Duyệt Duyệt cũng vào cung rồi hả? Phu thê hai con gần đây như thế nào?”
Hoàng đế vẫn luôn biết từ nhỏ đến lớn Bắc Thần Hàn không thích Tô Duyệt
Duyệt, cũng biết hắn cực kỳ không thích hôn sự áp đặt này, cho nên lo
lắng sau khi thành thân, Tô Duyệt Duyệt có phải chịu uất ức hay không.
“Hài nhi và Duyệt Duyệt đều khá tốt.” Ánh mắt hắn lóe lên, trên mặt hiện lên một chút dịu dàng.
Chính xác là khá tốt, cũng rất đặc sắc, có Tô Duyệt Duyệt, mỗi ngày phủ Thái tử đều rất phong phú thú vị.
Đuôi mắt Hoàng đế thấy được nét dịu dàng trên mặt Bắc Thần Hàn, thấy được có vẻ mọi chuyện không tệ.
“Trẫm nghe nói, Duyệt Duyệt mất trí nhớ, là thật sao?” Hoàng đế tiếp tục hỏi.