“Như thế cũng đừng trách ta.” Tô Duyệt Duyệt vừa nói xong, lúc chưa ai kịp phản ứng, điểm huyệt đạo của hai nàng.
Lâm Điệp Nhi kinh ngạc trợn to hai mắt, nàng chưa bao giờ biết Tô Duyệt
Duyệt biết võ công. Bây giờ nhìn con ngươi lạnh như băng, ngay lập tức
cảm thấy sợ hãi, kinh hoảng nhìn nàng.
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì? Nơi này là phủ Thái tử, nếu như ngươi dám làm loạn, Thái tử gia sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Mau giải huyệt đạo cho chúng ta, nếu không chúng ta nhất định để Thái
tử gia cho ngươi một trận.” Vương Nghê Thường cũng bắt đầu sợ hãi, uy
hiếp.
Tô Duyệt Duyệt lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị, chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Điệp Nhi.
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì?” Lâm Điệp Nhi nuốt nước miếng, vừa nói xong
thì trên mặt xuất hiện vết năm ngón tay đỏ rực. Đang lúc nàng ta muốn mở miệng mắng to, Tô Duyệt Duyệt lại cho nàng thêm một bạt tai nữa.
“Tiện nhân, ngươi dám đánh ta?” Lâm Điệp Nhi nổi giận đùng đùng nhìn nàng chằm chằm, hai bên má nhìn rõ vết năm ngón tay.
Vương Nghê Thường đứng ở một bên kinh ngạc, nàng không tin được, Tô
Duyệt Duyệt lại dám động thủ đánh, bọn họ là người được Thái tử gia sủng ái đó. Ngay cả Thái tử gia còn chưa từng đánh mặt các nàng, nhưng nữ
nhân trước mặt này lại dám đánh.
Tô Duyệt Duyệt tiếp tục xoay người đi tới trước mặt Vương Nghê Thường, cũng cho nàng hai bạt tai.
“Đây chính là các ngươi tự tìm, không trách ta được, có câu nói, người
không đụng ta ta không đụng người, nếu đụng ta ta trả lại gấp bội.”
“Ngươi nhớ kỹ cho ta, Thái tử gia sẽ không bỏ qua ngươi.” Lâm Điệp Nhi cắn răng nói.
Tô Duyệt Duyệt mỉm cười nhìn nàng một cái, mở miệng: “Tiểu Thúy, mang bút của ta tới đây, mang cả mấy hộp phấn nữa.”
Lâm Điệp Nhi và Vương Nghê Thường trợn to mắt nhìn Tiểu Thúy ngoan ngoãn mang dụng cụ tới cho Tô Duyệt Duyệt, không biết các nàng muốn làm gì?
Nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt, quả nhiên…
“Tiện nhân nên có dáng vẻ của tiện nhân, hắc hắc. Ta tự mình giúp các
ngươi trang điểm nha.” Tô Duyệt Duyệt cầm bút lông lên không do dự tô tô vẽ vẽ trên mặt hai nàng.
Tiểu Thúy kinh ngạc há hốc mồm, nhìn chủ tử vẽ kinh khủng, mặc dù rất lo lắng cho chủ tử, nhưng khi nàng thấy được kiệt tác của Tô Duyệt Duyệt,
vừa buồn cười lại không dám cười, im lặng đứng ở bên.
Những nô tỳ trong phòng cũng cố nhịn cười lén nhìn hai vị phu nhân,
người nào cũng không đứng ra ngăn cản, mọi người đều bị hai vị nữ nhân
độc ác này khi dễ, hiện giờ có người chịu ra mặt dạy dỗ hai người này,
bọn hạ nhân chỉ hận không thể vỗ tay hô tốt.
Một hồi lâu, Tô Duyệt Duyệt nở nụ cười tươi tắn, sau đó thả bút trong tay xuống, “Như này được rồi, thật hợp với các ngươi.”
Lâm Điệp Nhi tức giận hổn hển, “Tiện nhân, rốt cuộc ngươi vẽ cái gì trên mặt chúng ta?”
Nàng hận không được đi rửa mặt, nhưng cơ thể lại không thể động đậy.
“Dáng vẻ của ngươi như tiện nhân, giờ vẽ trên mặt ngươi dĩ nhiên là
tiện nhân nha. Nhưng mà ta vẫn cảm thấy khẩu khí của ngươi sao vẫn thối
thế nhỉ, có phải nên cân nhắc một chút, thứ gì mới có thể rửa sạch miệng của ngươi đây?” Tô Duyệt Duyệt nhíu chặt lông mày, suy tư nói.
Giờ lúc này Lâm Điệp Nhi hận không thể bầm thây vạn đoạn người trước
mắt, tiếp tục tức giận nhìn nàng chằm chằm. “Ngươi dám, thù hôm nay, ta
nhất định sẽ đòi lại.”
Vương Nghê Thường đã sợ đến mức không dám nói gì thêm, hiện tại nàng biết Tô Duyệt Duyệt là người không dễ chọc vào.
“Vì sao ta không dám, ngươi sớm muộn cũng muốn báo thù, vậy ta liền để
thù này phát triển nhuần nhuyễn nhất.” Tô Duyệt Duyệt thấy nàng ta vẫn
không biết điều thu liễm, lần nữa nở nụ cười quỷ dị.
“Tiện nhân, ngươi muốn làm gì?” Lâm Điệp Nhi tức giận đến lạc cả giọng.
“Miệng thối như vậy, đương nhiên tìm cái gì rửa sạch miện ngươi nha.” Tô Duyệt Duyệt cười mấy tiếng, không chút do dự cầm lên chiếc khăn bẩn
dùng để lau bàn, trước cái nhìn kinh ngạc của Lâm Điệp Nhi, trực tiếp
nhét thẳng vào miệng của nàng ta.
“Ô… Ô…” Miệng Lâm Điệp Nhi bị nhét vải, vừa tức vừa giận nhìn chằm chằm
Tô Duyệt Duyệt, nàng chưa từng bị ai làm nhục như vậy, Tô Duyệt Duyệt
trước mặt lại dám làm như thế với nàng.
Một lần nữa Vương Nghê Thường kinh ngạc nhìn tình trạng bi thảm của Lâm
Điệp Nhi, may mắn vừa rồi mình không nói nhiều, nếu không, chắc chắn kết quả của mình sẽ giống với Lâm Điệp Nhi.
Mọi người thấy thế cũng thở dốc kinh ngạc. Trời ạ, Thái tử phi trước mặt thật quá lớn mật, hoàn toàn không sợ đắc tội với Lâm Điệp Nhi đồng
nghĩa với đắc tội Thái tử gia. Mặc dù bọn họ nhìn Lâm Điệp Nhi và Vương
Nghê Thường bị dạy dỗ thì rất hả hê, nhưng giờ phút này vẫn lo lắng Tô
Duyệt Duyệt làm cách nào nói với Bắc Thần Hàn.
“Các ngươi đang làm gì?”
Đột nhiên một giọng nói âm trầm vang lên, khiến cho mọi người trong nháy mắt không rét mà run, trừ vị đang cười rất vui vẻ kia.
Bắc Thần Hàn bước vào bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hãi, ngạc nhiên đi qua, đột nhiên…
“Tô Duyệt Duyệt, ngươi dám khi dễ mấy người Điệp nhi.” Hắn giận tái mặt, nhìn Tô Duyệt Duyệt vẫn đang tươi cười, hỏi.
Lâm Điệp Nhi vừa tức vừa giận nhìn chằm chằm Tô Duyệt Duyệt, nàng chưa
từng chật vật như vậy. Giờ còn mất mặt trước mặt Thái tử gia.
“Thái tử điện hạ, mau giúp thiếp giải huyệt đạo, Nghê Thường rất khó chịu.” Mắt Vương Nghê Thường đẫm lệ khóc lóc.
Bắc Thần Hàn muốn đi qua lại bị Tô Duyệt Duyệt ngăn lại, “Cầu xin hắn vô ích, hắn không giải được huyệt này, muốn giải, cũng có thể, xin lỗi
Tiểu Thúy thì ta sẽ giải huyệt cho các ngươi.”
“Tô Duyệt Duyệt, Bổn cung ra lệnh cho ngươi giải huyệt đạo.” Bắc Thần
Hàn đã biết người bình thường không thể giải huyệt đạo mà Tô Duyệt Duyệt điểm. Đáng chết, nữ nhân này càng ngày càng không để hắn vào trong mắt.
Tô Duyệt Duyệt không chút sợ hãi ngồi xuống, nói: “Ta nói rồi, nói xin
lỗi ta sẽ giải huyệt cho các nàng, không chịu nhận lỗi, các ngươi cứ
tiếp tục đứng đấy làm trò cười đi.”
“Tô Duyệt Duyệt, tốt nhất ngươi nên giải huyệt, không thì đừng trách bổn cung.” Bắc Thần Hàn liếc nhìn Tiểu Thúy đang run rẩy bên cạnh, âm trầm
nói.
Tô Duyệt Duyệt theo ánh mắt của hắn nhìn Tiểu Thúy, nàng biết ý trong
ánh mắt của hắn, nhưng nàng là Tô Duyệt Duyệt không bao giờ để bị uy
hiếp lần thứ hai.
“Ngươi muốn động thủ thì cứ việc. Nhưng ta nói trước, nếu ngươi động
thủ, ngày mai ta sẽ bẩm báo với phụ hoàng ngươi ở đây khi dễ ta, xem
ngươi nói với phụ hoàng như nào.”
“Ngươi…” Bắc Thần Hàn tức giận nhìn nàng, nàng nói đúng, nếu phụ hoàng
ra mặt, chắc chắn hắn không thể thu thập mọi chuyện được, đáng chết, nữ
nhân này dám uy hiếp hắn.
Một lúc sau, Bắc Thần Hàn bước đến trước mặt Lâm Điệp Nhi, bỏ miếng vải
bẩn trong miệng nàng xuống, lạnh giọng nói: “Hai nàng nói xin lỗi đi.”
Trong mắt Tô Duyệt Duyệt thoáng qua tia đắc ý, xem ra Thái tử này rất sợ Hoàng đế nha! Vốn nghĩ sự uy hiếp là vô dụng, nhưng không nghĩ tới có
thể khiến Bắc Thần Hàn khuất phục.
“Thái tử điện hạ nên làm chủ cho Điệp nhi. Là Thái tử phi khinh người
quá đáng, mới vừa…” Lâm Điệp Nhi khóc nức nở, những nét vẽ trên mặt bởi
vì nước mắt mà lem luốc, nhìn xấu xí không thể tả.
“Đủ rồi, nếu như các ngươi không đến Duyệt Tâm các, nàng có thể khi dễ
các ngươi sao? Nói xin lỗi.” Bắc Thần Hàn lạnh lẽo rống giận.
Lâm Điệp Nhi và Vương Nghê Thường bị dọa sợ hãi, cả người phát run, Lâm Điệp Nhi cũng không dám oán giận gì.
“Thái tử phi, thật xin lỗi, xin người tha thứ cho chúng ta.” Vương Nghê
Thường mở miệng trước, mặc dù không cam lòng nhưng Thái tử đã nói như
thế, nàng cũng chỉ có thể nói xin lỗi.
Tô Duyệt Duyệt nhíu chặt lông mày, sửa lại: “Các ngươi lầm rồi, không
phải xin lỗi ta, mà nói xin lỗi với nha hoàn của ta.” Sau khi nói xong,
trực tiếp kéo Tiểu Thúy đang run rẩy đến trước mặt mình.
“Tiểu Thúy, đừng sợ, có ta và Thải Tử gia làm chỗ dựa cho ngươi.” Tô Duyệt Duyệt cười liếc nhìn Bắc Thần Hàn đang cáu kỉnh.
Trong lòng Tiểu Thúy tràn đầy sợ hãi nhìn hai nữ nhân giống như rắn độc
trước mắt, cả người run rẩy nói: “Thái tử phi, quên đi, nô tỳ thật sự
không quan trọng, bỏ qua cho bọn họ đi.”
Tô Duyệt Duyệt không để ý tới nàng, tiếp tục nhìn Lâm Điệp Nhi và Vương
Nghê Thường, “Nói xin lỗi thì nên có dáng vẻ của người nói, vẻ mặt này
của hai ngươi, giống như Tiểu Thúy đang thiếu nợ hai ngươi vậy.”
Tròng mắt Lâm Điệp Nhi thoáng qua tia ác độc, nhưng nhìn sự lạnh lùng
trên mặt Bắc Thần Hàn, không thể làm gì khác hơn là mở miệng: “Tiểu
Thúy, vừa rồi là chúng ta không đúng, thật xin lỗi.”
“Tiểu Thúy, thật xin lỗi.” Vương Nghê Thường cũng không tình nguyện nói lời xin lỗi.
Hai người họ chưa từng bị lăng nhục như vậy, lại còn phải nói xin lỗi với một nô tỳ, thật tức chết.